Chương 14

Cũng may bệnh nhân cũng không quá phản kháng, còn phối hợp để Ôn Thời ném ra ngoài.

Cô y tá mập lập tức dùng sốc điện lên bệnh nhân, y tá trưởng thì dùng kim tiêm mạnh mẽ nhắm vào mạch máu của bệnh nhân.

Thân thể hung hăng run lên, giống như là một con cá mất nước đang phản kháng trước khi chết.

Sức mạnh của bệnh nhân này Ôn Thời đã tự mình trải nghiệm qua, bây giờ thấy anh ta bị y tá nhẹ nhàng chế phục, Ôn Thời cảm thấy rất buồn bực. Y tá còn lợi hại như vậy, thế thì tên râu quai nón kia cũng phải mạnh mẽ lắm mới đúng, vì sao lại chỉ là một tên mãng phu vung cái móc sắt lung tung ngu ngốc như vậy?

Y tá vừa đi, Ôn Thời liền sờ sau lưng.

"A —— "

Cậu chịu đau lôi món đồ giấu trong da ra, là một mảnh vỡ hình thoi dính máu.

【 Thế giới mảnh vỡ 】 bốn chữ tự động hiện lên ở trong đầu.

"Có nó, mình sẽ có tư cách cạnh tranh chức viện trưởng, đây là một bước dài trên con đường lập nghiệp của mình."

Ôn Thời mở cái bảng ra, cho vào trong ba lô, lục tìm băng gạc sạch sẽ để băng bó cho mình.

Đáng tiếc vì vừa mới tới nên Ôn Thời còn không biết thư tố cáo sẽ được gửi đến đâu. Nhưng vì không phải vật đặc biệt thì không thể cho vào ba lô nên cậu tạm thời giấu ở bên trong giá sách, định là sau này sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một chút.

Một đêm, Ôn Thời gần như không chợp mắt.

Cửa phòng đã bị phá, dù lá gan của cậu lớn đến cỡ nào thì cũng không dám tuỳ tiện chìm vào giấc ngủ trong một tình thế như vậy.

Ngày hôm sau xa phu đứng ở ngay ngoài cửa lớn chờ đợi, Ôn Thời ăn tạm mấy miếng điểm tâm rồi đi ra ngoài. Xa phu tỏ vẻ không kiên nhẫn, khó chịu nhìn cậu, cho đến khi râu quai nón đi tới thì mới cười nói mời đối phương lên xe ngựa.

Ôn Thời lại có thể chắc chắn được việc bản thân mình đứng ở đáy chuỗi thức ăn.

Vì địa vị xã hội, cậu phải cố gắng hướng về chức viện trưởng!

Không gian trong xe ngựa bị tên râu quai nón khổng lồ này chiếm trọn trong nháy mắt.

Ôn Thời tựa người lên trên ván gỗ, so với những thứ không xác định làm người ta sợ hãi thì cậu càng không muốn rơi vào cảnh tượng làm cho người ta buồn nôn này. Mấy con giòi bọ nhúc nhích ở trên cổ tay râu quai nón, so với hôm qua đã nhiều hơn, khi xe ngựa xóc nảy, thỉnh thoảng còn rơi xuống mấy con.

Ôn Thời tận lực không nhìn mấy con giòi bọ đó, mở miệng nói: "Ca mổ tiếp theo vất vả cho ngài rồi."

Râu quai nón hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái.

Ôn Thời giả bộ không nhìn thấy, nịnh hót nói: "Dù sao ngài cũng là viện trưởng, tôi cũng chỉ là công phu mèo quào mà thôi."

Sau đó nhanh chóng bổ sung một câu: Tranh thủ thời gian hi sinh vì nhiệm vụ đi, như vậy mình sẽ có thể đường đường chính chính thượng vị.

Ôn Thời phát hiện một hiện tượng thú vị, người chơi không thể làm trái với quy tắc trò chơi, những NPC này cũng bị quy tắc quản lý. Tựa như một nhân vật không thể làm trái vai trò của mình, chỉ cần lý do phù hợp với thiết lập của bọn họ thì NPC cũng không thể làm việc theo tính cách của mình.

Ví dụ như giờ phút này, hai người đều bị gác ở trên lửa nướng, cỏn phải tiến hành một buổi trị liệu nguy hiểm.