Chương 1-2

Tống Niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng Bùi Dữ Minh chạy ra khỏi thang máy, vạt áo đồng phục học sinh phấp phới, lưu lại trong lòng anh một mảnh màu trắng.

Đó là ngày đầu tiên Tống Niên thích Bùi Dữ Minh.

Hôm nay là ngày thứ 287, Tống Niên rất đau, rất muốn khóc, nhưng anh có thể dựa vào việc thích Bùi Dữ Minh mà cố gắng thật lâu.

Tưởng Trác bận rộn công việc, buổi trưa sẽ không về nhà nghỉ ngơi. Buổi sáng trước khi đi, hắn đã làm xong cơm trưa cho Tống Niên, hai món ăn một món canh, đều là món Tống Niên thích ăn. Tống Niên chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là có thể ăn.

Tống Niên thay một bộ váy ngủ màu trắng, giống như một đóa thủy tiên ủ rũ, uể oải nằm sấp trên giường, động một cái cũng không muốn động.

Buổi sáng làm một lần, Tưởng Trác một bên làm anh, một bên dùng thắt lưng da đánh lên lưng anh, lực đánh được khống chế không đến mức chảy máu, nhưng vẫn sẽ khiến anh đau đớn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tưởng Trác không bị cản trở bắn vào trong thân thể, lỗ nhỏ đã sớm thích ứng với cuộc yêu thô bạo đáng sợ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, động da^ʍ co rút, chủ động nuốt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tưởng Trác hôn lên vết đỏ trên lưng anh, vừa bắn tinh vừa đưa đẩy thao làm, thoải mái thở dài một tiếng, "Bé cưng của anh đẹp lắm."

Tống Niên cắn môi, không ngừng giãy giụa dưới người hắn, giống như đuôi cá đang tuyệt vọng.

Anh khóc đến tắt tiếng, váy ngủ bị xốc đến tận ngực, đầṳ ѵú sưng đỏ ứ máu, giống như trên nền tuyết trắng rơi hai viên hồng ngọc. Tưởng Trác lần đầu không bịt miệng anh, hưởng thụ tiếng khóc khơi mào một vòng tìиɧ ɖu͙© mới, hiển nhiên hắn rất hài lòng, ném dây thắt lưng trong tay xuống, dục căn một lần nữa phồng lớn, đưa đến bên môi Tống Niên, dụ dỗ nói, "Bé cưng giúp anh, chồng sẽ khiến em đẹp hơn nữa."

Tống Niên vừa khóc vừa lắc đầu, dùng gò má cọ cọ dươиɠ ѵậŧ Tưởng Trác, lấy lòng nó, hôn nó, gọi Tưởng Trác là chồng, cầu xin hắn bỏ qua cho mình. Tưởng Trác vươn ngón tay chạm môi anh, nói anh không ngoan, sau đó bóp anh buộc phải há miệng.

Bị côn ŧᏂịŧ thô to xâm phạm cổ họng, nghẹt thở đến mức trước mắt biến thành màu đen, Tống Niên lại nghe được Tưởng Trác nói anh đẹp. Anh nhắm mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, đọng lại ở xương quai xanh một vũng nho nhỏ. Anh không muốn, không muốn loại khen ngợi này.

Anh muốn Bùi Dữ Minh, rất sạch sẽ, rất khỏe mạnh, sẽ khiến người khác vui mừng ngợi khen.

Tống Niên nằm ở trên giường rất lâu, lúc mơ màng sắp ngủ thì chuông cửa reo lên, anh cho là Tưởng Trác trở lại, bò dậy đi mở cửa, chân xụi xuống, cần bám vào tường mới đi được. Anh đã quá lâu rồi chưa ra gian ngoài, thân thể của anh đã quen với việc vì Tưởng Trác mà giương ra hai chân, như đã quên mất việc đi bộ như người bình thường.

Anh chợt nhớ tới Ariel, con gái của Hải Vương, nàng tiên cá đã dùng giọng nói đổi lấy đôi chân, để nàng có thể bước về phía vương tử, chẳng qua mỗi bước đi đều phải chịu đựng đau đớn như dao cứa. Vậy còn anh thì sao, anh lấy gì để đổi đây? Hôn lễ không ngừng không nghỉ sao?

Tống Niên mở cửa, ngoài ý muốn thấy Bùi Dữ Minh thở hồng hộc đứng ngoài cửa.

Mặt thiếu niên rất đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, Tống Niên không hiểu sao cậu lại xuất hiện ở đây vào lúc này, rõ ràng dựa theo lịch trình hàng ngày, buổi tối 9 giờ 30 phút cậu mới xuất hiện ở dưới lầu, 5 phút sau có thể nghe thấy tiếng cậu mở cửa, sau khi vào cửa sẽ nói, "Mẹ, con về rồi."

Tống Niên mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, là Tưởng Trác trước khi đi tự mình chọn, cũng tự tay hắn mặc vào, vải vóc hơi xuyên thấu, mơ hồ có thể thấy hai đầṳ ѵú sưng đỏ, cho dù là ai cũng thấy phóng đãng, hèn hạ. Tống Niên không để ý tới xấu hổ, vì Bùi Dữ Minh đang khóc.

"Hắn đánh anh đúng không..." Bùi Dữ Minh giơ tay lên, dùng tay áo đồng phục lau mặt, còn chưa nói hết câu đã nghẹn ngào, "Buổi sáng em nghe thấy tiếng anh khóc, có phải hắn đánh anh đúng không, anh nói cho em..."

Tống Niên luống cuống, không phải vì bí mật của anh và Tưởng Trác bị phát hiện, mà bởi vì nước mắt của Bùi Dữ Minh.

Anh không hề nghĩ ngợi mà bước ra khỏi nhà, bàn chân trắng nõn đứng ở hành lang, cố gắng nhón chân lên, muốn ôm đầu Bùi Dữ Minh, hôn hôn lên đó. Có lúc Tưởng Trác xã giao say rượu về đến nhà, vừa khóc vừa nói mê sảng, anh chính là làm như vậy an ủi hắn.

Nhưng Bùi Dữ Minh quá cao, anh kiễng chân cũng hôn không tới, không thể làm gì khác mà dùng tay ôm cổ Bùi Dữ Minh, nói, "Em đừng khóc nữa nha."

Tống Niên một mực lặp lại lời này, anh không biết mình nên nói những gì. Nếu như là an ủi Tưởng Trác, chỉ cần cởi váy ngủ là được, anh chỉ có chút xíu kinh nghiệm vụng về như vậy.

Nhưng rất nhanh Bùi Dữ Minh đã ôm lấy anh, cánh tay vòng xuống chân đem anh ôm lên cao, khiến hai chân trần trụi lơ lửng giữa không trung.

Tống Niên cuối cùng cũng ôm được đầu của Bùi Dữ Minh, hôn lên tóc cậu. Nhưng dù làm như vậy, nước mắt của Bùi Dữ Minh vẫn không ngừng chảy, giọng nói thiếu niên buồn rầu, "Sao hắn có thể đánh anh, anh đẹp như vậy, sao hắn có thể đánh anh..."

Tống Niên bối rối, anh không muốn Bùi Dữ Minh rơi nước mắt, lời nói không mạch lạc, "Không phải vậy, anh một chút cũng không đẹp, em đừng khóc."

Tưởng Trác yêu Tống Niên, hắn yêu Tống Niên đến điên rồi, hắn tin rằng vết thương hắn lưu lại là thành tựu, là vẻ đẹp của Tống Niên.

Bùi Dữ Minh thích Tống Niên, cậu cảm thấy Tống Niên đẹp, là mỹ nhân cần được bảo vệ, không thể bị thương, một chút cũng không.

Nhưng Tống Niên lại nói, anh cảm thấy anh rất xấu.