Chương 1-1

Tống Niên thầm mến một người, cậu tên là Bùi Dữ Minh, là học sinh cấp 3 ở cách vách.

Tống Niên quen thuộc với nếp sinh hoạt của Bùi Dữ Minh, anh dùng 286 ngày, lấy thân thể mình làm kim chỉ giờ để cùng chuyển động với Bùi Dữ Minh.

Mỗi sáng sớm, vào 6 giờ 30 phút, Bùi Dữ Minh sẽ đúng giờ ra khỏi cửa. Tống Niên sẽ đúng lúc tỉnh lại, lặng lẽ từ trên giường xuống, vén màn cửa lên một góc, chui vào, đè lên bệ cửa sổ nhìn bóng lưng thiếu niên ngồi xe đạp rời đi.

Nhưng mỗi một lần, mỗi một ngày trong 286 ngày thích Bùi Dữ Minh, anh đều cảm thấy mình không xứng.

Tống Niên hai mươi bảy tuổi, cái gì anh cũng không biết làm, cái gì anh cũng không cần làm. Anh là một búp bê Tây Dương bị hỏng, một đóa hoa thủy tiên đã trải qua giông tố. Người chồng Tưởng Trác của anh thường xuyên thưởng thức và dâʍ ɭσạи, trên người anh luôn bị thương. Bởi vì Tưởng Trác nói, những vết đỏ và vết máu ấy tốt cho anh, hắn lấy danh nghĩa tình yêu nói đó là trang phục cô dâu của anh.

Da thịt trắng nõn là áo cưới của Tống Niên, vết thương Tưởng Trác lưu lại là bó hoa của Tống Niên.

Nếu như không thích Bùi Dữ Minh, Tống Niên sẽ vĩnh viễn sống trong hôn lễ Tưởng Trác xây dựng vì anh, anh sẽ một lòng một dạ, cam tâm tình nguyện, cả đời chỉ làm cô dâu ngoan ngoãn nghe lời của Tưởng Trác.

Nhưng hôm nay đã là ngày thứ 287 Tống Niên thích Bùi Dữ Minh.

Buổi sáng 6 giờ, Tống Niên nằm bên cạnh Tưởng Trác, eo bị siết chặt, thứ đồ nóng bỏng của đàn ông đè lên đùi anh. Anh có thể tưởng tượng được sau khi Tưởng Trác tỉnh lại thì sẽ xảy ra chuyện gì. Váy ngủ mới của anh nhất định sẽ không giữ được. Tưởng trác sẽ hôn anh, sẽ nói yêu anh, sẽ dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào giữa hai chân anh, váy rất nhanh sẽ bị làm bẩn, bị kéo xuống và người đàn ông sẽ ném nó vào thùng rác. Sau đó người đàn ông sẽ ôm anh lên, hai nay nâng mông anh đi mấy vòng quanh nhà, giống như dỗ con nít, vừa đi vừa nói vẻ áy náy rằng sẽ mua cho anh váy mới đẹp hơn.

Hết thảy còn chưa xảy ra, Tống Niên đã bắt đầu cảm thấy tiếc rồi.

Anh thích chiếc váy này, bời vì có một lần anh nằm mơ, thấy anh mặc nó ngồi sau xe của Bùi Dữ Minh, cậu đèo anh đến một địa phương rất xa. Bọn họ hôn môi trong vườn hoa, Bùi Dữ Minh ôm anh xoay vòng khiến anh chóng mặt, lại khiến anh thấy hạnh phúc.

Trước khi Bùi Dữ Minh ra cửa đi học, Tưởng Trác tỉnh, người đàn ông vùi đầu vào cổ anh, râu trên cằm đâm anh rất nhột, âm thanh khàn khàn nồng nặc mùi tìиɧ ɖu͙©, "Bé cưng, chào buổi sáng."

Tống Niên biết hôm nay anh không thể nhìn Bùi Dữ Minh từ cửa sổ.

Tưởng Trác đi làm, trước khi đi còn hôn Tống Niên một lúc lâu, dịu dàng và lưu luyến. Đây là giây phút duy nhất Tống Niên lưu luyến, anh kiễng chân, đưa lên môi lưỡi mình như hiến tế, khẩn cầu Tưởng Trác hôn anh nhiều một chút, lúc này anh sẽ quên mất đau đớn trên người, quên mất chiếc váy đáng thương kia, anh cảm thấy mình rất yêu Tưởng Trác.

Nhưng một khi chỉ còn lại tiếng hít thở của một người trong căn nhà lớn như vậy, anh lại thấy đau, đau đến muốn chết.

Nhưng anh không thể chết được, chết sẽ không gặp được Bùi Dữ Minh nữa.

Thật ra Bùi Dữ Minh đã thấy Tống Niên mặc váy, ở trong thang máy.

Buổi sáng hôm đó, Tống Niên vốn cùng Tưởng Trác từ biệt ở cửa nhà, mặc trên người bộ váy ngủ màu rượu, hôn qua hôn lại thế nào mà bị Tưởng Trác mang vào thang máy. Lúc cửa thang máy đóng được một nửa, Bùi Dữ Minh chen lấn đi vào, một cái tay áo khoác đồng phục còn chưa mặc vào, cùi trỏ còn kẹp một cái ván trượt. Hiển nhiên cậu bị một màn hương diễm trong thang máy dọa cho hết hồn, ánh mắt né tránh, cứng đờ đứng ở một bên, bối rối đến mức quên nhìn và bấm số tầng.

Tống Niên ngay giây đầu nhìn thấy Bùi Dữ Minh đã theo bản năng rụt bả vai, lui vào góc thang máy, gắt gao túm váy. Tưởng Trác cởϊ áσ khoác âu phục khoác lên vai anh, bóp bóp tay anh, tỏ ý anh đừng sợ, sau đó rất tự nhiên nói chuyện phiếm với Bùi Dữ Minh.

Tưởng Trác biết ứng đối vởi đủ loại người, thời điểm nói chuyện cùng vãn bối luôn hòa ái dễ gần, "Bây giờ Tiểu Bùi học lớp mấy?"

Bùi Dữ Minh nói, "Lớp mười một ạ."

Cuối cùng bầu không khí cũng không còn lúng túng, vừa vặn thang máy xuống đến tầng hầm, Tưởng Trác bước ra khỏi thang máy trước, ghé lại gần bên tai Tống Niên, nói nhỏ, "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không cho phép chạy loạn."

Tống Niên ngoan ngoãn gật đầu, nơi nào anh cũng không dám đi, chỉ biết nghe lời Tưởng Trác. Ban đầu Tưởng Trác còn khóa anh trong phòng, về sau anh sống cuộc sống của sủng vật, không bị hắn khóa lại nữa cũng sẽ nằm trên giường cả ngày.

Tưởng Trác đi rồi, trong thang máy chỉ còn lại Tống Niên cùng Bùi Dữ Minh, Bùi Dữ Minh muốn đi tầng 1, Tống Niên phải về nhà, nhưng không ai nhấn nút thang máy.

Tống Niên là bởi vì không dám ngẩng đầu, không dám động. Anh sợ Bùi Dữ Minh dùng ánh mắt nhìn quát vật nhìn anh, đàn ông mà lại mặc váy.

Anh không biết rằng, Bùi Dữ Minh đưa lưng về phía anh, dùng ván trượt che phản ứng dưới thân, lỗ tai đỏ ửng.

Cuối cùng Bùi Dữ Minh cũng nhấn tầng 1, cũng giúp Tống Niên nhấn. Thang máy dừng lại ở tầng 1, trước khi thang máy mở ra, Bùi Dữ Minh bỗng nhiên xoay người, nhìn Tống Niên dựa trong góc, cúi đầu, bả vai nhỏ run rẩy như mèo con, âu phục rộng lớn trên vai bọc kín anh. Bùi Dữ Minh biết giấu bên trong là bí mật màu rượu.

Bùi Dữ Minh nuốt nước miếng một cái, ấm đầu nói, "Váy rất, rất đẹp, rất hợp với anh."