Chương 11

Tất cả dường như đều nghĩ đến ý tưởng, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.

"Không thể nào?! Thật là ghê tởm quá đi, tuổi của ông ấy bằng tuổi bố tôi rồi!" Trịnh Mẫn che miệng kêu lên sợ hãi.

Vương Hiểu Phi lắc đầu không đồng ý, "Tiểu Mẫn, cô đừng nói nữa."

Từ Quang Chí đặt tờ tạp chí xuống, vẻ mặt chế nhạo: "Chuyện này có là gì? Mười năm trước, vị kia, cũng đáng tuổi làm cha đi. Cùng là đàn ông, tôi là người biết rõ nhất. Quyền lực càng cao càng không thể kiểm soát được nửa người dưới của mình, mà hai người bọn họ, một người họ Hạ, một người họ Tiền, cháu gái gì chứ! "

" Khoan đã, Hạ và Tiền. .. À tôi nhớ ra vụ hϊếp da^ʍ đó rồi. Tội phạm mang họ Hạ! “ Trịnh Mẫn cầm chuột bấm vào trình duyệt, gõ một hồi trên bàn phím, sau đó kêu lên: " Các người mau tới xem, cái này không phải rất giống sao? Lúc đó, tôi cùng dượng tham dự một lễ trao giải quốc tế có gặp qua Hạ giáo sư, chẳng trách trước đây tôi cứ nghĩ cô ấy lại trông rất quen, cứ như đã thấy cô ấy ở đâu rồi. ”

Mấy người đi ngang qua xem.

“A, ý của ngươi chính là cô ấy là con gái của kẻ hϊếp da^ʍ kia sao?” Từ Quang Chí hỏi.

“Cái này tôi cũng không rõ, cô hỏi Tống tỷ xem, chị ấy có hồ sơ của chúng ta.” Trịnh Mẫn nói.

Sau đó tất cả đều nhìn về Tống Như Nguyệt, trong chốc lát, tất cả đều nhớ tới vụ tấn công tìиɧ ɖu͙© mà Tống Như Nguyệt đề cập vừa rồi.

“Vậy là Tống tỷ , chị đã sớm biết chuyện này rồi sao?”

Tống Duệ không lên tiếng, chỉ nhún vai tỏ vẻ tất nhiên.

Đột nhiên tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Thiên Chi, rồi lại nghĩ đến mối quan hệ khó lý giải của cô với giáo sư Tiền, mọi người vừa sợ hãi vừa ghê tởm.

Hạ Thiên Chi đứng ngoài cửa, hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy lòng bàn tay lúc nào cô cũng không biết. Tuy cô đã nguyện ý đối mặt với quá khứ , những đó cũng là vết sẹo mà cô không muốn vạch trần ra nhất, nhưng nó lại giống như ma quỷ, theo cô mãi mãi, tổn thương cơ thể và trái tim cô, cho dù cô có đi đến đâu, sẽ luôn có người vạch trần nó, đồn thổi ác ý.

Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, "Làm sao vậy? Sao lại không đi vào?"

Hạ Thiên Chi ngơ ngác nhìn lên thấy Chu Ngạn Minh đang nhìn cô với vẻ quan tâm, "Cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao? Sao sắc mặt em lại kém như vậy?"

Hạ Thiên Chi không lên tiếng, nhưng bên trong phòng lại có sự im lặng, cô chậm lại một lúc rồi im lặng đẩy cửa đi vào. Bước vào văn phòng, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình.

Chu Ngạn Minh đi theo vào, thấy mọi người đều im như gà, trong lòng dường như sáng tỏ, “Thời điểm ở đó mà đồn thổi lung tung, chi bằng lo chính sự cho tốt đi đã.”

Vẻ mặt mọi người khϊếp sợ, cũng biết Hạ Thiên Chi đã nghe thấy, nhưng cho dù thế nào đi nữa, cũng không phải là lần đầu tiên cô ta nghe thấy trong một tháng này, nếu không phải lương tâm cắn rứt, làm sao cô ta lại không phản bác chứ? Cho dù truyền ra ngoài đi nữa thì cũng là bọn hắn chịu thiệt mà thôi.

Mọi người sửng sốt một lúc rồi rồi giả bộ như không có việc gì tiếp tục làm việc như bình thường, đột nhiên, Trịnh Mẫn đang ngồi cạnh Hạ Thiên Chi cảm thấy có người lấy cốc nước của cô để ở trên bàn . Cô kinh ngạc ngước đầu lên, sau đó thấy Hạ Thiên Chi mở nắp cốc ra.

“A… Cô làm cái gì vậy--- Cmn cô bị bệnh à… !”

Trịnh Mẫn không ngờ rằng Hạ Thiên Chi , người luôn im lặng như thóc, lại đổ nước trực tiếp lên đầu cô, mà cốc nước này cô vừa rót nó cách đây không lâu, một cốc đổ xuống , da đầu cùng má cô ta lập tức đỏ bừng, số liệu trên bàn vất vả lắm mới thu thập được cũng phải làm lại.

Trịnh mẫn vốn là một người có gia cảnh tốt, gia đình cô vốn là một trong những đại gia có tiếng của Giang Thành, cấp 3 được nhận vào một trường đại học quốc tế ở nước M quan hệ rộng rãi. Trong thời gian cô đi du học ở nước ngoài, người hầu kẻ hạ cũng theo tới, một đám người vây quanh dỗ dành, bảo hộ chăm sóc cô. Ngay cả cha mẹ nàng cũng không dám trách nàng, huống chi là đánh mắng!

Trịnh Mẫn tức giận cực điểm đến nỗi cô ta giơ tay lên định cho Hạ Thiên Chi một cái tát---

Nhưng tay cô ta chưa kịp đánh xuống đã bị một bàn tay gắt gao cầm lấy. Rõ ràng đó chỉ là một bàn tay bị thương, trông có vẻ mỏng manh và dịu dàng, nhưng lại cầm tay cô ta siết rất chặt.

Con ngươi đen của Hạ Thiên Chi dường như ẩn chứa hai con dao, sắc bén và lạnh lùng, "Cô có thể chỉ trích quá khứ của tôi, cô có thể chỉ trích năng lực của tôi, cũng có thể chỉ trích nhân cách của tôi, nhưng đừng bao giờ chỉ trích giáo sư Tiền!"

Câu nói này rơi vào tai mọi người, không thể nghi ngờ chính là một quả bom.

Đúng vậy a, bọn họ có thể chỉ trích Hạ Thiên Chi, phỉ báng cô ấy, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể chỉ trích Giáo sư Tiền. Với thân phận và địa vị của ngài ấy trong giới y học, chỉ cần ngài ấy lên tiếng, liền không ai dám thu nhận bọn họ.

Lúc đầu không phải cô từ chối lời mời của chú mình là giáo sư Tô, bởi vì thân phận và địa vị giáo sư Tiền nổi tiếng hơn sao?

Trịnh Mẫn sắc mặt dần trở nên tái nhợt, cả người như bị kim châm đến bảy tấc. Những người khác cũng hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Chi, sợ rằng cô sẽ kiện trước mặt giáo sư Tiền.

Hạ Thiên Chi buông tay nhẹ nhàng đặt cái cốc lên bàn, chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, cô cũng không khách sáo làm gì, “Tôi vốn không muốn nhắc tới, nhưng mọi người quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ theo mọi người tới cùng.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Chi, cũng không biết cô sẽ giở trò gì nữa.

Chỉ thấy Hạ Thiên Chi dựa lưng vào bàn máy tính, đột nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra quay màn hình cho mọi người xem, sau đó mở một đoạn video bên trong, đưa ngón tay cái lên nút phát video, "Ngày 3 tháng 8 lúc 10 giờ sáng. Người quên dọn dẹp đồ thí nghiêm thực ra là ..."

Trịnh Mẫn bất ngờ ngước lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Hạ Thiên Chi. Bối cảnh trong video là phòng thí nghiệm, một bóng người quen thuộc và mơ hồ. lúc trước trong lòng cô vẫn còn tức giận, giờ phút này chỉ có cắn rứt lương tâm cùng sợ hãi, “Cô, cô nói bậy!”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.

Trịnh Mẫn sau đó nhận ra rằng Hạ Thiên Chi dường như cái gì cũng chưa nói, liền che miệng lại với vẻ mặt khó chịu. Lúc đó cô đang tham gia cuộc họp, nóng lòng muốn quay lại dọn dẹp, ai ngờ cuộc họp diễn ra quá lâu, khi quay lại liền bị Tống Như Nguyệt phát hiện, đúng lúc Hạ Thiên Chi đang ở đó, cô ta liền thuận đổ mọi việc lên đầu Hạ Thiên Chi. Nhưng cô không ngờ bây giờ ở trước mặt mọi người, lại bị cô ta đào bới lên. Trịnh Mẫn đỏ bừng mặt, tức giận nhìn chằm Hạ Thiên Chi nhưng không thể phản bác lại một lời nào.

Hạ Thiên Chi nhẹ nhàng kéo khóe miệng, di chuyển ngón tay cái lên màn hình.

"Một số bạn cùng lớp hỏi tôi về bài tập vai gáy. Thứ này không tính là bệnh nhưng lại đặc biệt không dễ nhìn ..."

Trịnh Mẫn: "..." Cái quỷ gì vậy ?

Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc xem video trên điện thoại di động của Hạ Thiên Chi, bài tập vai cổ trong đó ... chưa kể, đoạn rap của bác sĩ này thật là có vần điệu, chỉ nghe thôi đã khiến người ta muốn lắc lư theo.

Không biết là ai bật cười ra tiếng, lúc đầu cô ta chỉ muốn đe doạ mà thôi, dù sao cô cũng không thua thiệt gì, không nghĩ Tịnh Mẫn ở trước mắt mọi người thừa nhận

Chỉ là những người này không phải ở cùng một phe sao? Tiếng cười như vậy có nghĩa là bọn họ cũng không thân thiết như cô đã thấy?

Hạ thiên Chi ngắt đoạn video, tiếp tục nói: "Vào sáng ngày mồng 8, chiếc bánh sandwich trong phòng thí nghiệm không phải của anh Từ để lại sao? Bởi vì ngủ quên lại gấp gáp gửi báo cáo nên liền giải quyết bữa sáng trong phòng thí nghiệm luôn. Tôi nhớ lúc mới gia nhập đội, Chu học trưởng có nói giáo sư Tiền ghét nhất người khác ăn cơm trong phòng thí nghiệm, cho nên mới phân chia các khu vực nghiêm khắc như vậy. “

Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, Từ Quang Chí chỉ nhếch miệng lau mồ hôi lạnh.

Lúc này, trong căn phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Phải nói rằng chủ đầu tư khá hào phóng, cung cấp cho bọn họ một văn phòng rộng rãi và sáng sủa, bên ngoài những ô cửa kính lớn từ trần đến sàn cong 270 độ là một khu vườn trên cao xanh mướt mắt, trong đó bắt mắt nhất là cái cây kia giá hơn 10 vạn tệ, nghe nói nhà đầu tư vì có thiện cảm với bọn họ nên mới chuyển tới, lúc này hoàng hôn buông xuống chiếu lên cái cây rực rỡ phản chiếu vào làm cho mặt mọi người đỏ bừng.

Baba baba----

Có người vỗ tay nói: "Tuyệt vời tuyệt vời, nhưng mà cô đang làm gì ở đây vậy? Nắm đầu chuôi sao? Hay là tạo tiếng vang lớn cho người mới đến?"

Quay đầu nhìn lại, đó là Tống Như Nguyệt, cô ấy cùng Chu Ngạn Minh, đều đã làm việc nhiều năm cùng giáo sư Tiền, rất được lòng giáo sư tiền, hiện cô ta cũng là một trong những trợ lý của văn phòng này, chịu trách nhiệm quản lý hoạt động hàng ngày của các thành viên.

Mặc dù sau lưng cô ấy không nói gì, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy mọi chuyện vừa rồi là do Tống Như Nguyệt cố ý chỉ đạo, cô ấy đối với mọi người trong văn phòng đều rất quen thuộc, nhưng so với một người hành động công khai như Trịnh Mẫn. Hạ Thiên Chi thực sự ghét những người như tống Như Nguyệt, người luôn giở trò sau lưng người khác, như một con rắn độc trong rãnh nước, không tiếng đống liền đem người dìm vào chỗ chết.

Hạ Thiên Chi nhìn Tống hư Nguyệt cười nhẹ, "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của mọi người, nhưng nếu các người mồm miệng không tích đức được thì tôi sẽ chơi với mọi người tới cùng."

Nói xong, cô ngồi lại trước máy tính bắt đầu làm việc, không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên bục xem.

Chớp mắt mấy cái, tưởng mình đã nhìn nhầm.

Chớp mắt một lần nữa, vẫn là người kia.