Chương 10

Hạ Thiên Chi nói xong liền cảm thấy hối hận, cô ở đây cậy mạnh làm cái gì chứ? Bây giờ cũng không giống năm đó nữa rồi.

Lục Diễn cau mày, im lặng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Chi.

Ánh sáng trong phòng vốn đã chói mắt, mà lông mày của người đàn ông lại nhíu lại, khi bị ánh sáng chiếu vào, trên mi mắt có một bóng đen, khiến người ta khó nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ta.

Cũng có thể là ... không có cảm xúc.

Nhưng tên đã lên dây, cô cũng không thể lùi bước được.

Hạ Thiên Chi nhướng mắt, nhìn Lục Diễn, lặp lại: "Lục tiên sinh, lần này vẫn là nên để tôi mời đi. Tôi là người mới, mời mọi người là chuyện đương nhiên."

Lục Diễn trầm mặc trong một giây , khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung rất mỏng, giống như đang giễu cợt lại giống như bất đắc dĩ, "Vậy thì ... Cảm ơn cô Hạ."

Rõ ràng là kết quả giống như cô mong muốn, nhưng Hạ Thiên Chi lại cảm thấy trong lòng giống như bị một cây kim đâm vào tim, dù có thế nào đi nữa thì cô cũng không thể vui nổi. Cô miễn cưỡng lên tinh thần đáp lại: “ Lục tiên sinh , ngài đừng khách sáo.”

Một bữa cơm kết thúc không vui.

Giáo sư Tiền viện cớ có việc nên đem cô giao cho Chu Ngạn Minh, rồi ngồi xe của Từ Quang Chí trở lại trường.

Chu Ngạn Minh đến bãi đậu xe lấy xe, Hạ Thiên Chi ở cửa hàng thanh toán rồi đứng đợi anh ở lối vào nhà hàng.

Nhà hàng này mở ở chỗ tương đối vắng vẻ, ven đường trồng nhiều cây hoa, lúc này gió đêm thổi qua, mát mẻ sảng khoái, hương hoa dường như có thể xua tan phiền muộn trong lòng người.

Hạ Thiên Chi hít sâu một hơi, chờ đợi chán nản bèn dùng mũi chân đạp vào lá cây trên mặt đất ... Đột nhiên, đập vào mắt cô là một đôi giày da, tất cả đều là hàng thủ công, thoạt nhìn rất có giá trị. Hạ Thiên Chi cau mày, ngẩng đầu lên đυ.ng phải một đôi mắt đen như biển sâu.

Dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, người đàn ông thân hình thẳng tắp, tuấn tú, đôi mắt lặng lẽ khóa chặt cô qua làn khói thuốc lơ lửng.

Lục Diễn!

Anh ấy vẫn chưa đi sao?

Hạ Thiên Chi hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng thu lại ánh mắt một lần nữa, quay đầu nhìn về hướng bãi đậu xe.

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm, Hạ Thiên Chi dường như cảm giác được điều gì đó, mi mắt run lên, liền nhìn thấy Lục Diễn dập tắt tàn thuốc, dửng dưng nhìn cô, do dự một chút rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em về."

Hạ Thiên Chi ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt trong veo, nở một nụ cười nhỏ,“ Không làm phiền anh. ”

Lúc này, cô đã có thể thẳng thắn đối diện mà không chút phiền muộn nào .

Đôi mắt của người đàn ông dần trở nên sắc bén, như thể tảng băng bị đóng lại.

Nhất thời, trong lòng Hạ Thiên Chi hơi co rút lại, nhưng khi nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, liền dời ánh mắt đi nơi khác.

Bíp-

Tiếng còi xe phá vỡ bầu không khí im lặng. Chu Ngạn Minh lái xe ra và dừng lại không xa phía sau Lục Diễn. Hạ Thiên Chi nhanh chóng đi vòng qua anh ta , đi về hướng Chu Ngạn MInh đang chờ... Tuy nhiên, lúc đi qua hai người sát vai nhau, tay cô bị một người nắm lại.

Vì đã rút kinh nghiệm nên lần này cô không dám dùng sức mà thái độ vô cùng lạnh nhạt, “Lục tiên sinh, xin anh hãy buông tay.”

Lục Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái, nơi có một vết sẹo cắt ngang.

“Hắn chỉ vừa nhận được một phần thông tin từ Trần Liệt, nhưng vẫn chưa có thời gian để xem kỹ, chỉ liếc thấy đoạn cổ tay bị thương.

Trong đó nói là cứu một đứa trẻ bị rơi xuống hố sâu nên bị gãy xương.

Người phụ nữ bất chấp gió cát, chịu đựng cơn đau dữ dội, cõng người trên lưng đến trạm xá cách đó chục km, đưa đến cửa viện thì bất tỉnh vì đau, sau đó được mổ nhưng do không chăm sóc tốt từng đường khâu, cho nên để lại thành vết sẹo màu hồng nhạt, không thể nào xóa được, giống như vết nứt giữa hai người.

Lục Ngạn xoa nhẹ vết thương trên cổ tay cô, yết hầu lăn lộn mấy lần, cuối cùng thở dài, “Còn đau không?”

Giống như sợ làm cô đau, lại đổi tay khác nắm lấy tay cô, thanh âm hắn trầm thấp, giống như mang theo vài phần thỏa hiệp, “Tôi đưa em về?”

Hạ Thiên Chi mí mắt khẽ run lên, nhưng rất nhanh, cô liền mỉm cười, "Lục tổn, anh đang làm cai gì vậy? Anh không sợ bạn gái anh hiểu lầm sao? “ Nói xong không chút lưu luyến rút tay lại.

Lục Diễn toàn thân chấn động, đứng yên tại chỗ.

Trên đường phố rất yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đường phát ra ánh sáng dịu dàng chiếu thẳng xuống, trong chốc lát, lưng của người đàn ông dường như hơi chùng xuống, hai tay đặt lên bụng, sắc mặt tái nhợt dị thường, nhưng trong nháy mắt, nó lại trở nên kinh diễm doạ người, tựa như, như được bao phủ bởi sương giá.

Ánh sáng phía sau kéo một cái bóng dài lạnh lẽo sau lưng anh.

...

Xe chậm rãi khởi động, Chu Ngạn Minh xoay tay lái thuần thục, liếc về phía Lục Diễn xoay người, cau mày nói: "Lục tổng không sao chứ? Sắc mặt anh ấy không tốt lắm."

Chu Ngạn Minh tựa hồ đã sớm nhìn ra cô và Lục Diễn có quan hệ không bình thường, nhưng Hạ Thiên Chi lạ không muốn nhiều lời, ngồi ở hàng ghế sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa mới lên xe đã mở cửa sổ ra một chút, lúc này xe khởi động, gió từ bên ngoài tràn vào, dường như khiến đầu óc người ta minh mẫn hơn.

Hạ Thiên Chi thờ ơ nói : “Có lẽ vậy, ai mà biết được.” Chu Ngạn Minh im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói, “Tôi nghe nói anh Lục và cô Vu là bạn thân từ nhỏ, quan hệ của bọn họ rất tốt. Cha mẹ hai bên đã đồng ý mối quan hệ của họ. Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Hạ Thiên Chi nghe thấy ẩn ý trong lời nói của đối phương, nhưng cô ấy không muốn thảo luận về bất kỳ chủ đề nào về người đó nữa, nên cô ấy không đáp lại.

Khi xe chạy ra khỏi con hẻm, đèn đường đi qua sáng đến chói mắt, đèn đường sặc sỡ chiếu vào cửa kính xe, che mất khuôn mặt của cô, không biết là ảo giác hay là gì đó, Chu Ngạn Minh luôn cảm thấy Hạ Thiên Chi biểu hiện cô lãnh đạm như vậy, dường như mang theo sự cô đơn.

...

Sau khi chiếc xe đi được một lúc, người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường di chuyển, ôm lấy cái bụng quặn thắt, vội vàng bước đến một chiếc Bentley đậu bên đường, kéo cửa, ngồi vào trong xe, khởi động xe, nhưng một lúc sau, anh lại đạp phanh, vùi đầu vào vô lăng, trán ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau anh lấy điện thoại di động ra bấm dãy số trên màn hình.

“Tống Minh Nguyệt, tới đây một lát.”

Sau khi cúp điện thoại anh liền nhắm mắt lại, vùi đầu vào tay lái, chịu đựng cơn đau dữ dội từ dạ dày.

Lúc Trần Liệt tới, hắn thực sự bị sốc.

Bệnh dạ dày nhiều năm rồi không tái phát, sao bây giờ lại bỗng nhiên xảy ra?

Hắn vội vã đưa người vào bệnh viện, tìm Hạ Bình - bác sĩ chuyên khoa dạ dày.

Hạ Bình từng là bạn tốt của Lục tổng. Hai người gặp nhau tại Harvard. Lục tổng học quản trị kinh doanh, còn Hạ Bình học y học lâm sàng. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, anh trở lại Giang Thành. Anh đã làm việc trong ngành y nhiều năm, kỹ thuật rất tốt.

Hạ Bình chỉ thuận miệng hỏi vài câu liền biết được triệu chứng, liếc nhìn Lục Diễn một cái, chế nhạo: “Biết rõ bị dị ứng, vẫn muốn ăn sao?”

Trần Liệt sửng sốt, lập tức nhìn Lục Diễn.

Tối nay Lục tổng được Vu tiểu thư hẹn ra ngoài bàn về kế hoạch quảng bá của JK cho quý tiếp theo, tại sao bây giờ chỉ có mình Lục tổng, Vu tiểu thư ở đâu? Nếu anh nhớ không lầm, Tống Minh Nguyệt là một nhà hàng lẩu, nổi tiếng với món súp nóng hổi,

Vu tiểu thư xưa nay luôn thuận theo ý của Lục tổng, sao lại có thể chọn một nhà hàng mà ngài ấy không thích được?

Người sau lưng không có biểu hiện gì, chỉ là hơi nhướng mi liếc hắn một cái.

Trần Liệt lập tức như có gai đâm vào sau lưng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không biết gì.

Hạ Bình nhận xét vài câu, lấy một cây bút lớn trên bệnh án, viết vài dòng ngoằn ngoèo mà người khác không hiểu, sau đó ném cho bọn họ mấy lọ thuốc, "Hai viên thuốc đỏ và ba viên thuốc màu vàng, ba lần một ngày. Lần sau, nhớ đừng quá khích. Dị ứng có thể lớn hoặc nhỏ, tái phát lần nữa thì không chỉ là bệnh dạ dày đơn giản, nặng hơn có thể gây sốc, thậm chí tử vong."

Lục Diễn biểu cảm vẫn như cũ, cầm thuốc muốn rời đi. Trần Liệt sợ hãi một lúc, liền đối với Hạ Bình cảm ơn rối rít.

Hạ Bình không kiên nhẫn phất tay, “được rồi , được rồi, nhanh đi theo ông chủ của cậu đi, hắn ta còn trẻ, đừng để hắn chết trong bệnh viện của tôi.”

Trần Liệt: “...”

...

Chắc là lần đầu tiên để lại ấn tượng quá tệ với mọi người khiến Hạ Thiên Chi bị đồng nghiệp xa lánh, hơn một tháng nay, ngoại trừ Chu ngạn Minh, các thành viên khác đều xa lánh cô, họ không hề đắc tội hay tới gần cô, nhưng trong lòng luôn có thái độ khinh thường, nhiều lần nói xấu sau lưng cô lại bị cô bắt gặp.

Hôm nay cũng không ngoại lệ Hạ Thiên Chi vừa từ thí nghiệm trở về đã nghe thấy cuộc trò chuyện trong văn phòng .

"Mọi người nói xem, tay cô ta bị như vậy, lỡ như tay run đổ nhầm thuốc thì sao?" Trịnh Mẫn ngồi trước máy tính, đắm mình trong việc biên soạn một phần báo cáo về đột nhiên nói một câu như vậy. .

"Làm sao lại như vậy? Làm lại đi." Vương Tiểu Phi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhanh chóng gõ chữ thập trên bàn phím.

“Những thuốc thử nghiệm kia cũng hơn mấy vạn rồi,” Trịnh Mạt thả chuột xuống bàn, “Coi tiền không ra gì sao?”

Vương Hiểu Phi xoay lưng ghế xoay nhìn cô ta tức giận một cái “ Cô tức giận cái gì? Cũng đâu phải do cô đầu tư, Nếu đau lòng thì cũng là Lục tổng cùng giáo sư Tiền đau lòng a. Hơn nữa, cô ở đây nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt. "

Trịnh Mẫn không nhịn được liếc mắt. "Tôi chỉ không chịu được cái thể loại dựa vào quan hệ mà đi lên. Chúng ta dù gì cũng là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, mà cô ta lại chỉ là nghiên cứu sinh, vì cái gì vào được đây?"

"Chỉ với trái tim yêu nước chân thành của cô ấy". Từ Quang Chí cười toe toét .

"Hahahaha ..."

Tiếng cười vang vọng khắp văn phòng.

"Bất quá, dù sao thì công việc của chúng ta cũng không phải là một trò đùa. Các ngươi còn nhớ vụ nổ năm năm trước không?", Trịnh Mẫn nói.

“Tôi có nghe qua rồi.” Từ Quang Chí đặt tờ báo hàng tuần“Công trình sinh học” trong tay xuống. “Hình như là do một nghiên cứu sinh gây ra. Bởi vì bất cẩn, nên không chỉ làm bản thân mù mắt, mà còn gây thiệt hại cho máy tính bên cạnh hắn ta.Trong máy tính ấy chứa bao nhiêu tâm huyết của người ta chứ ."

"Vậy nên là! Có một người như vậy trong nhóm, tâm huyết của chúng ta cũng bị đe dọa đúng không?"

Trợ lý của giáo sư Tống Như Nguyệt , người im lặng nãy giờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, gõ nhẹ ngón tay trỏ lên mặt hồ sơ một phần nghiên cứu trước đó nói, “Cũng có một vụ tấn công tìиɧ ɖu͙© mười năm trước nữa”

Mọi người nghe xong liền sững sờ.

Ở trường đại học hàng đầu này, hầu như không ai là không biết đến vụ án tấn công tìиɧ ɖu͙© gây chấn động toàn quốc cách đây mười năm, bởi vị giáo sư qua đời là người quyền lực nhất trường, cũng là một vĩ nhân trong lĩnh vực của họ.

Mà vấn đề chính là vị giáo sư này đã từng là cộng sự cũ của Giáo sư Tiền, có thể nói là bạn “cùng chí hướng”. Thật trùng hợp khi Giáo sư Tiền vẫn luôn độc thân, chưa kết hôn, chưa sinh con ...

Điều này có nghĩa là gì?

Bề ngoài thì kêu là cháu gái nhưng mà ai biết mối quan hệ thực sự bên trong là như thế nào? Hơn nữa cô ta xinh như vậy, chắc chắn sẽ khiến mọi người nghi ngờ!

P/S: Thanks mọi người đã ủng hộ truyện nhé. Ấn " Follow" để theo dõi chap mới nhé mọi người ~