Cô nhìn xung quanh thấy có ai liền bước về phía anh.
“Giang Tùy! Anh tại sao lại làm phục vụ ở đây?”
“Làm em mất mặt à.”
Anh không vội trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Lục Niệm Từ nghe anh nói như vậy có chút không vui. Có phải, anh giận mình chuyện tối qua không.
“Giang Tùy! Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không.”
“Em về trước. Anh chưa hết giờ làm việc.”
“Bao nhiêu tiền, em trả gấp đôi.”
Giang Tùy bật cười.Tay anh chạm vào má cô.
“Anh quên mất là Lục tổng đã bao nuôi mình từ lâu rồi.”
Lục Niệm Từ nhíu mày, đẩy tay anh ra.
“Giang Tùy! Anh đừng nháo nữa có được không. Chúng ta về trước. Ở đây nói những chuyện này không thích hợp.”
Giang Tùy tháo xuống chiếc nơ bướm trên cổ áo.
“Tất nhiên! Là do anh làm sai bản cam kết với em. Chắc là sống quá tốt nên khiến bản thân quên mất vị trí của mình rồi.”
Đi được vài bước Giang Tùy khựng lại.
“Em về trước. Anh sẽ theo sau.”
Nói xong, anh mới tiếp tục bước đi.
Ánh mắt lại khẽ nhìn về sau xem cô đã đi chưa. Một loại quan tâm mặc dù bên ngoài là đang giận dỗi.
Lục Niệm Từ chưa bao giờ thấy Giang Tùy nói chuyện với mình như vậy, tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Tay cô siết chặt chiếc túi xách xoay người rời khỏi.
Miệng của Giang Bình há hốc đến nỗi phải dùng tay đẩy lên. Cái quái gì đang xảy ra vậy… Tiểu tổ tông này đang muốn làm gì? Không biết có nói gì ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục tổng hay không. Vì anh ta không nghe hai người nói gì. Lúc mở cửa ra chuẩn bị trở về thì nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau. Tò mò nên nép lại xem.
Anh ta lẩm bẩm.
“Tên nhóc này đang muốn bày trò gì đây. Tự dưng đến đây làm phục vụ. Xém chút nữa đã làm mình giật mình mà chết mất. Phải cảnh giác với nó mới được. Nhưng người nào có thể làm nó càng lúc càng điên như vậy.”
[…]
Lúc anh ta bước lên xe, điện thoại trong túi reo lên. Nhìn hai chữ “ba mẹ” thiêng liêng mà anh ta khóc không ra nước mắt. Ấn nghe.
Bên kia đã lên tiếng trước.
[Haha… Nghe tiếng con là biết vẫn khỏe mạnh rồi. Em trai con thế nào?]
Giang Bình miệng giật giật.
“Ba mẹ, hai người đừng đối xử với con như vậy mà. Mắt con đến giờ vẫn không khác nào gấu trúc.”
[Vậy là tốt rồi. Vậy là Tiểu Giang bây giờ rất khỏe.]
“Sao hai người không gọi trực tiếp hỏi thăm sức khỏe nó.”
[Haha… Ba mẹ bận khai thác một quặng kim cương nên hiện tại rất bận. Nghe con nói vậy thì ba mẹ yên tâm được rồi.]
“…” Giang Bình. Nhìn màn điện thoại tối lại. Ủa, vậy là bận dữ chưa?
Bởi vậy nói sao đến giờ mình vẫn ê sắc ế kéo dài rồi. Nghe đến tiểu tổ tông nhà họ Giang ai có gan bước vào. Hy vọng ai đó có thể quản lý được Giang Tùy. Chỉ khi đó, anh ta mới có cơ hội thoát ế.
[…]
Lục Niệm Từ trở về khách sạn.
Cô nhìn đồng hồ đã hơn nửa tiếng trôi qua vẫn không thấy Giang Tùy. Cô lấy điện thoại gọi đi.
Không có tiếng đáp lại, cô mím môi. Ấn gọi lại lần nữa.
Cạch! Cửa mở ra.
Giang Tùy bước vào, đóng cửa lại.
“Anh về rồi.”
Lục Niệm Từ nhìn anh.
Giang Tùy cởϊ áσ khoác ra.
“Anh đi tắm!”
Từ đầu đến cuối Lục Niệm Từ cũng không nói lời nào chỉ nhìn anh.
Giang Tùy rất ghét cảm giác đó. Thà cô không vui cứ mắng anh, chửi anh cũng được. Đừng nhìn anh với ánh mắt đó.
Giang Tùy vào trong tắm rửa thay quần áo, anh vò vò mái tóc đã khá dài của mình.
Bước ra ngoài, anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Giọng trầm ấm.
“Anh xin lỗi! Anh sai rồi.”
Lục Niệm Từ nhìn anh.
“Anh đang trách em đúng không?”
Giang Tùy thở dài.
“Cũng không quan trọng nữa. Anh không có tư cách đòi hỏi gì ở em. Từ đầu đã là như vậy.”
Lục Niệm Từ nghe anh tự xem thường mình như vậy lại càng làm cô đau lòng. Cô dịch người đến gần, đưa tay chạm vào ngón tay anh.
“Giang Tùy! Anh đang giận em đúng không?”
Giang Tùy nhìn những ngón tay bé xíu, trắng nõn trong tay mình.
“Ừm! Anh giận rồi.”
Lục Niệm Từ ngẩn người nhìn anh. Trả lời vô cùng thẳng thắn nhưng lại đáng yêu một cách kì lạ. Cô không nén được cười.
“Giang Tùy! Ai lại giận dỗi như anh không.”
Giang Tùy cũng không cần giữ hình tượng gì. Như vậy là quá đủ rồi.
“Niệm Từ! Anh giận thật đó. Em luôn đối xử với anh như vậy. Cảm giác mập mờ không tên đó khiến anh rất sợ. Em đi là đi không hề để tâm đến anh. Biết em đến Giang Thành anh liền đến tìm em. Nhưng khi gặp nhau, em lại…”
Nói đến đây, anh lại không nói tiếp.
Lục Niệm Từ rất chăm chú nghe anh nói. Cô chỉ nghĩ, cứ cho anh thật nhiều tiền, một cuộc sống sung sướиɠ không lo không nghĩ là đủ rồi. Còn những việc khác, cô luôn không công bằng với anh.
“Giang Tùy!”
Lục Niệm Từ nhoài người vòng tay qua cổ anh.
Cô áp nhẹ lên môi anh. Hơi thở hai người cứ như hoà làm một lúc này. Cọ cọ mũi mình vào mũi anh nhỏ giọng.
“Đừng giận nữa được không. Em không thích anh như vậy.”
Vừa nghe câu này đã khiến cảm giác khó chịu bay mất dạng rồi. Giang Tùy nhiều lúc còn cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ. Muốn giận cô lắm nhưng lại không nở. Giận thì giận mà thương thì vẫn thương. Quan tâm vẫn là quan tâm.