Lục Niệm Từ mở cửa bước vào trong.
Giang Tùy ngồi trên mép bồn tắm, rũ mắt xuống. Rõ ràng tâm trạng không vui.
Lục Niệm Từ biết mình làm vậy thật không công bằng với anh. Nhưng hiện tại anh vẫn còn chưa tốt nghiệp. Nếu để người khác biết quan của hai người thì không ổn một chút nào cả. Đến lúc đó, họ sẽ đào ra vô số kiểu để bàn tán…
“Giang Tùy!”
Anh nâng mắt nhìn cô, khẽ lên tiếng.
“Họ đi rồi à.”
Nghe câu này, cô biết anh rất không vui. Từ Lăng Thành lặn lội đến Giang Thành để gặp cô vậy mà lại đối xử với anh như vậy.
“Anh giận sao?”
Giang Tùy khẽ lắc đầu.
“Không sao cả.”
Anh đứng dậy, đi về phía cô cúi người xuống bế lên. Anh đặt cô lên giường, đắp chăn lại hôn nhẹ lên môi cô.
“Cũng muộn rồi. Em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Niệm Từ vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Anh đi đâu?”
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Giang Tùy mỉm cười.
“Em ngủ đi không cần lo lắng cho anh. Anh tuyệt đối sẽ không làm em khó xử trước mặt người khác.”
Lục Niệm Từ cũng hơi sững sờ, cô lập lại câu hỏi vừa rồi.
“Anh đi đâu?”
Giang Tùy bắt đắc dĩ cười.
“Anh có thể đi đâu được khi em ở đây.”
Lục Niệm Từ nghe câu này đến đau lòng. Cô ghì chặt lấy anh kéo xuống.
Giang Tùy ngã xuống người cô, anh nhanh tay chóng lại sợ sẽ làm cô đau. Một phản xạ tự nhiên không có bất cứ chuẩn bị nào cả.
Nếu như Lục Niệm Từ thật sự để tâm, cô sẽ dễ dàng nhận ra sự yêu thương mà Giang Tùy dành cho cô không hề đơn giản như vậy.
“Đã đến đây rồi còn đi đâu nữa.”
Giang Tùy đưa tay lên má cô niết nhẹ dịu giọng.
“Ngủ đi. Anh ở đây với em.”
Lục Niệm Từ mỉm cười, mặt cọ cọ vào tay anh.
Rất nhanh cô đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay ấm áp của anh. Một cảm giác quen thuộc, bình yên.
Giang Tùy làm sao ngủ được đây. Anh lẩm bẩm một mình.
“Niệm Từ ơi Niệm Từ! Em muốn anh moi tim ra để cho em xem mới được à. Em cái gì cũng tốt chỉ duy nhất có một khuyết điểm… Em không yêu anh nhiều như vậy. Nhưng không sao cả, anh sẽ yêu em nhiều hơn, nhiều hơn nữa là được.”
[…]
Lục Niệm Từ thức giấc thì bên cạnh đã trống rỗng nhưng vẫn còn hơi ấm. Cô ngồi dậy đi về phía phòng tắm. Bên bồn rửa mặt, kem đánh răng, nước ấm đều đã được lấy ra sẵn sàng. Cô mỉm cười… Giang Tùy tuổi còn nhỏ nhưng một người trưởng thành chưa chắc chu đáo được như vậy. Nhiều lúc, cô giật mình khi nhìn lại bản thân đã quá ỷ lại vào anh rồi.
Bước ra ngoài, cô vừa lấy điện thoại gọi Giang Tùy xem anh đã đi đâu.
Tay chưa kịp ấn gọi đi bên ngoài tiếng gõ cửa đã vang lên.
Cô nhìn thời gian cũng sắp đến giờ hẹn gặp đối tác chắc chắn là trợ lý Trần. Đợi sắp xếp công việc xong sẽ dành thời gian bù đắp cho Giang Tùy vậy. Dù sao ở đây, sẽ không ai biết đến hai người. Nghĩ như vậy, cô đặt điện thoại xuống.
Đúng là Trần Oanh đang ở ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy Lục Niệm Từ mở cửa liền nở nụ cười.
“Lục tổng! Chúng ta ăn sáng rồi đến công trường xem xét tiến độ. Nếu không có đề gì chúng ta có thể rảnh rỗi được một hôm. Em có thể đi chơi với bạn bè được rồi.”
Lục Niệm Từ nhíu mày.
“Bạn bè?”
Trần Oanh cười ha hả. Đúng là Lục tổng này tuổi còn rất trẻ nhưng tâm hồn chẳng có chút phông tình nào cả. Có người đến tận nơi để tìm còn không hiểu.
“Ăn sáng trước đã. Chị chuẩn bị rồi.”
Lục Niệm Từ gật đầu cũng không hỏi thêm gì. Giờ cô cũng không rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện Trần Oanh nói. Điều cô để tâm đến là Giang Tùy đã đi đâu.
Vừa bước xuống sảnh khách sạn.
Tống Nam đứng dậy vẫy tay.
Lục Niệm Từ nhìn sang gật đầu xem như chào hỏi.
Anh ta nhanh chân bước sang.
“Niệm Từ! Hai người ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn đi.”
Trần Oanh liền lên tiếng.
“Bọn chị cũng vừa xuống để ăn sáng đây.”
Tống Nam cười cười nhìn Lục Niệm Từ.
“Niệm Từ! Có thể ngồi xuống ăn bữa cơm không?”
Lục Niệm Từ thấy cũng rất bình thường.
“Được rồi!”
Cả ba người bước đến chiếc bàn mà Tống Nam đã chuẩn bị sẵn.
Tống Nam cố tình tìm cách để tiếp cận cô nhiều hơn nên mới đến đây, còn tình cờ thuê cùng khách sạn. Một sự trùng hợp có tính toán.
Điện thoại trong túi anh ta vang lên, Tống Nam lấy điện thoại ra xem liền đứng dậy.
“Anh nghe điện thoại.”
Thấy anh ta đã đi ra xa, Trần Oanh liền lên tiếng.
“Chị thấy anh ta cũng không tệ. Em có suy nghĩ gì không?”
Lục Niệm Từ đặt dao nĩa xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm, lấy khăn lau miệng mới nhìn sang Trần Oanh.
“Em không có hứng thú.”
“…” Trần Oanh.
Lục Niệm Từ đứng dậy.
“Chị thanh toán bữa ăn này. Em mời khách.”
“Chị biết rồi. Chị đi ngay đây.”
[…]
Tống Nam vừa kết thúc cuộc gọi. Ánh mắt bị bóng dáng cao gầy thu hút.
Chàng trai với trang phục thể thao màu đen, làn da trắng đến mức ghen tị đó.
Anh ta không biết đã nhìn thấy ở đâu rồi, sao lại quen mắt như vậy.
Vừa đi về phía chàng trai ấy.
“Gan anh cũng không nhỏ. Dám đeo bám người phụ nữ của tôi.”