Chương 10: Mộc Tử Kỳ

Thượng Hải , Trung Quốc

VUE BAR, là quán bar xa hoa bậc nhất tại Thượng Hải. Tiếng nhạc sôi động, xa hoa truỵ lạc, trong sàn nhảy có vô vàn vũ nữ với những vũ điệu nóng bỏng gợϊ ȶìиᏂ, Ninh Hinh vóc người xinh đẹp cùng một chiếc đầm dây bó sát gợi cảm bước từng bước vào trong quán bar, ngồi lẳng lặng một góc nhâm nhi rượu. Nơi đây quá ồn ào nhưng lại là nơi tuyệt vời nhất để phóng túng.

Những vũ nữ cùng vũ nam biểu diễn màn thoát y từng đêm có lẽ là màn biểu diễn mà ai ai cũng mong đợi tại nơi đây. Ninh Hinh từng ly từng ly rượu một đem uống vào, đôi mắt sáng ngời hơi nheo lại mang theo tia lười biếng nhưng lại vô cùng mê người.

Ninh Hinh cầm lên tay một ly rượu, lảo đảo từng bước tiến về nơi yên lặng nhất của quán bar nhưng thực ra đây cũng chính là nơi phóng túng nhất, nam nữ nhiệt liệt ân ái. Ninh Hinh nhìn thấy một đôi nam nữ trong tư thế cực kỳ ái muội, nữ nhân quần áo lộn xộn, nam nhân quần áo chỉnh chu, hai người nọ liền xem như chốn không người, nữ nhân khuân mặt đỏ bừng ở phía trên người nam nhân kia lắc lư thân mình, nữ nhân vô cùng xinh đẹp, người nam nhân cũng có gương mặt quyến rũ như thần, âm thanh rêи ɾỉ của người phụ nữ vô cùng kí©h thí©ɧ.

Ninh Hinh định bụng xoay người rời đi, bi kịch liền xảy ra, cô còn chưa đi được ba bước, chợt cánh tay mảnh khảnh liền bị một lực đạo kéo mạnh về, Ninh Hinh mang theo ly rượu lảo đảo ngã vào l*иg ngực người đàn ông phía sau. Mùi nước hoa Chanel nam tràn ngập ở khoang mũi, mang theo sự quyến rũ chết người, ly rượu tây của cô liền vừa vặn đổ lên ngực người đàn ông. Ninh Hinh thầm nghĩ người đàn ông này cùng người phụ nữ kia vừa trải qua hoan ái, đảo mắt liền có thể thu thập xong, quả là có hiệu xuất tốt.

"Coi phim miễn phí liền muốn rời đi"Mộc Tử Kỳ tà mị nói, tiếng nói hoa lệ mang theo một tia vô tình

Ninh Hinh liền không ngẩng đầu, âm thanh tựa như là đang say rượu nói :"Tôi không phải cố tình, tôi là vô tình đi ngang qua nơi này nha, hai người cứ tự nhiên tiếp tục"

"Không quấy rầy hai vị"

Ninh Hinh chợt lảo đảo muốn rời đi, cổ tay mảnh khảnh kia lại bị Mộc Tử Kỳ nắm chặt lại lần nữa. Cô đã rời đi hắn còn muốn như thế nào ?

Ninh Hinh tức giận ngẩng đầu, ánh đèn neon vừa vặn chiếu tới, hai người nhìn nhau đến ngây người, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nước hoa lần nữa tràn vào trong mũi, chính là mùi mà Ninh Hinh thích nhất đã mua định tặng cho Hạ Thiên nhưng chưa có dịp.

Mộc Tử Kỳ chấn kinh, không nghĩ trên đời này lại có người giống người đến như vậy....

Ninh Hinh nhíu mày không nghĩ lại tại đây đυ.ng mặt Mộc Tử Kỳ.

Có lẽ là không may đi.

"Anh còn không buông tay"Ninh Hinh mỉm cười khoé môi cười tà mị nói.

Mộc Tử Kỳ có chút mê hoặc, nụ cười của cô còn có phần đẹp hơn người đó. Ánh mắt của cô còn sinh động hơn người nọ. Cô ở trong ngực anh xinh đẹp như vậy, tựa như mùa xuân trăm hoa đua nở. Một cỗ nhiệt nóng từ bụng dưới phát lên, Mộc Tử Kỳ nghi hoặc, không nghĩ mình sẽ vì cô mà động tình.

Ninh Hinh cảm thấy tình thế hiện tại của cô hành động sẽ có chút không thuận lợi, muốn nhanh chóng đẩy người đàn ông này ra bước đi thật nhanh, cô không ngờ bản thân vừa bước được một đoạn phía sau liền bị người ta đánh lén, quả nhiên đi đêm nhiều liền sẽ gặp quỷ, Ninh Hinh cô nhất định sẽ không ngờ tới bản thân mình sẽ bị người ta đánh lén đi.

~~~~~~~`

Màn đêm Thượng Hải, lúc nào cũng đẹp như tranh vẽ.

Ninh Hinh xoa đầu tỉnh dậy, cô đang ở một căn phòng nhìn được toàn cảnh của thành phố.

Mộc Tử Kỳ đưa cô đến đây làm gì ? Chẳng nhẽ là coi trọng gương mặt này của cô ? Nếu như vậy thật không uổng phí hôm nay cô đã cố tình trang điểm mỹ lệ như vậy...



Gian phòng không hề mở đèn, Mộc Tử Kỳ đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh đèn bên ngoài hắt vào, dáng vẻ người đàn ông được hiện lên gần như rõ ràng, trên thân liền đã thay một bộ âu phục đen Boolaroo được cắt may riêng tại Ý, dáng người có chút giống với Lãnh Thiên Dực nhưng có phần cường tráng hơn, một quý ông lịch lãm tựa như là siêu mẫu trên tạp chí.

Cô không ngờ trên đời này lại có loại đàn ông câu hồn đến thế...

"Cô tỉnh rồi"Tiếng nói Mộc Tử Kỳ khàn khàn vang lên trong bóng đê hiện rõ thêm một nét cô độc lạ kỳ.

"Anh muốn làm gì"Ninh Hinh mơ hồ hỏi

Cổ họng cô có chút nóng cực, vội vàng xem xét lại quần áo trên người, may mắn là còn nguyên.

"Cô tên là gì"

"Ninh Hinh"

Mộc Tử Kỳ mỉm cười khi nghe tên của cô, một cái tên thật"xứng"với vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp tà mị quyến rũ lại có một cái tên mang sắc đẹp nhẹ nhàng mềm mại.

Nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, thời thế khẳng định là bất tiện cho cô, nếu bất tiện nhất định phải rời khỏi....

"Nếu như không có việc gì, vậy tôi xin phép về trước"

"Tôi đã cho phép em đi chưa"

Tiếng nói không to không nhỏ của Mộc Tử Kỳ vang lên càng làm cho không gian như đóng băng.

Ninh Hinh dừng bước, Mộc Tử Kỳ, ngươi có cần phải như vậy không a~~ cô chỉ là muốn nhanh chóng chuồn thôi mà...

"Tôi muốn bao nuôi em"

Tiếng nói của Mộc Tử Kỳ lạnh như băng, từng lời từng chữ lộ ra quyền lực mà người khác không thể cự tuyệt.

Đầu óc Ninh Hinh hoá đá, đại gia chân chính như cô anh ta có bao nuôi nổi không ? Thế giới này thật điên cuồng, anh ta không cần phải tự đề cao bản thân mình như vậy chứ ????

Mộc Tử Kỳ chậm rãi đến bên cạnh Ninh Hinh, bàn tay to lớn của hắn nâng cằm cô lên, tư thái cao cao tại thượng tưạ như bậc đế vương đang nhìn xuống con mồi nhỏ của mình...

"Em muốn bao nhiêu liền cứ việc ra giá"

Mộc Tử Kỳ bước đến bên bàn rút ra một tấm séc chưa được điền số tiền, hắn khinh miệt nhìn cô, quán bar VUE là một nơi xa hoa mê loạn, con người ta thường đến đây để phóng túng, loại phụ nữ ăn mặc như vậy lại còn đến quán rượu này nhất định không đàng hoàng, có thể dùng tiền giải quyết, Mộc Tử Kỳ hắn nhất định sẽ dùng tiền đè chết người.



Huống chi Mộc đại thiếu hắn luôn là người đàn ông hoàn kim, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu phụ nữ Thượng Hải. Cho nên hắn tin rằng, chỉ cần một cái giá, hắn nhất định sẽ có được người phụ nữ này....

"Tiên sinh, tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng anh có thể đừng coi người ta như một trái cà chua muốn mua liền mua chứ"Ninh Hinh tươi cười nói

Cô cảm giác được dưới thân thể hình như đang có một ngọn lửa thiêu đốt...

Cô biết chắc mình đã bị hạ thuốc....

Phản ứng sinh lý của cơ thể làm cô có chút khó chịu....

Mộc Tử Kỳ nheo mắt lại, ánh sáng đèn ở những toà nhà xung quanh thật ảo diệu...

Ánh mắt của hắn nhìn ra phía ngoài xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, gương mặt cuả hắn chính là gương mặt hoàn hảo nhất mà Ninh Hinh từng thấy qua.

Ninh Hinh nghĩ thầm, người đàn ông như vậy, có thua trong tay hắn cũng là xứng đáng a~~~

"Em cứ đưa ra giá, tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng"

"Mộc tiên sinh, tôi không có hứng thú với việc được đàn ông bao nuôi"

"Em biết tôi là ai ?"Môc Tử Kỳ nguy hiểm nheo mắt, gương mặt hoàn hảo từ từ áp sát lai gần gương mặt cô, đúng là có chút ngoài dự bị của hắn.

"Anh luôn đứng đầu tạp chí, coi phụ nữ như quần áo, à không, tôi nghĩ nếu ví như quần áo thì còn quá là chậm với tốc độ của Mộc tiên sinh. Tôi rất không muốn biết anh nhưng anh liền cứ như vậy ngày ngày suất hiện trên trang đầu của tạp chí, muốn tôi không biết anh chẳng phải là đang làm khó tôi sao"

Mộc Tử Kỳ nghĩ thầm, anh không nghĩ người phụ nữ này lại giảo hoạt, lanh mồm lanh miệng như vậy.

"Vậy nhan sắc của tôi, thành công của tôi liền không làm em hứng thú sao"Anh cười, đôi tay khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cô.

Ninh Hinh cười tươi, tựa như một đoá hoa anh túc có độc, bất chợt nói :"muốn lên dường cùng tôi, vậy phải xem bản lĩnh của anh"

Ninh Hinh cảm thấy chợt như trời đất quay cuồng, cơ thể của cô bỗng được nhấc bổng lên không trung, Ninh Hinh hoàn hảo bị ném lên chiếc dường to lớn, chưa kịp tỉnh táo, một bóng đen cao lớn cứ như vậy mà đè thật nặng xuống cơ thể cô, những nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy mà rớt xuống như mưa....

Triền miên, dính chặt....

Ninh Hinh dùng hết sức lực của cô để thoát khỏi vòng tay của hắn, hổn hển nói :"Anh...anh định làm gì"

"Như em nói, là bản lĩnh của tôi"

Mộc Tử Kỳ nói rồi đem hai tay của cô chế trụ ra phía sau, một lần nữa cúi xuống hôn môi cô.