Mộ Tư Đồng nghiêng đầu nhìn hai người, động tác dừng lại.
Hai người đó làm gì vậy.
Có cần phải đi xa như vậy không?
Cách đó không xa, Phó Chính đứng khoanh tay, khuôn mặt tuấn tú. Người phụ nữ dáng người gợi cảm, tươi cười như hoa.
Dù nhìn thế nào thì họ cũng được đánh giá là trai tài gái sắc.
Mộ Tư Đồng thở phì phì đứng dậy, bất chấp đi theo bọn họ.
Khi Lâm Nghị đang uốn nắn động tác cho mọi người thì nhìn thấy Mộ Tư Đồng, nhanh tay nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại.
Anh ta nhìn Mộ Tư Đồng với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng: "Mộ Tư, cậu làm gì vậy? Quên hết quy củ rồi?"
Lúc này ánh mắt Mộ Tư Đồng gần như đã dán chặt lên hai người phía trước, trong lòng đầy chua chát.
Cô nói với giọng điệu kỳ quái: "Không, tôi cũng không biết thực hiện, muốn đi theo học một chút."
Lâm Nghị nhìn theo ánh mắt Mộ Tư Đồng, thoáng thấy vui vẻ.
Anh giơ tay ấn lên vai Mộ Tư Đồng: "Nếu không biết tôi dạy cho cậu. Còn muốn theo người ta xem náo nhiệt sao."
Nếu bây giờ cô không theo người ta thì còn đợi tới lúc nào? Đợi đến khi gọi Tống Tri Diên là chị dâu sao?
Lâm Nghị chính nghĩa đến đáng sợ nói: "Tôi nói cho cậu biết. Có thể coi lão đại như là cậy vạn tuế đang nở hoa, chỉ cần anh ấy không phạt cậu thì cậu nên biết điều đi."
Hai tay Mộ Tư Đồng để bên người đã nắm thành nắm đấm. Giờ khắc này cô thật sự hối hận đã cải trang thành đàn ông.
Dựa vào cái gì Tống Tri Diên là phụ nữ còn cô là em gái?
Mộ Tư Đồng nuốt không trôi, hùng hổ đi về phía hai người kia.
"Mộ Tư, cậu đi đâu!"
"Tập một mình không bằng tập cùng đồng đội. Đội trưởng Phó, tôi cũng không biết tập."
Lâm Nghị nhìn Mộ Tư đang đi tới, giờ tay che má, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cậu ta có phải đã bị lão đại phạt thành ngớ ngẩn rồi không."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Mộ Tư giống như ngay lập tức muốn ăn thịt lão đại vậy.
Chẳng lẽ cậu ta cũng thích Tống đại minh tinh?
Lâm Nghị cảm giác mình đã biết được chân tướng.
Mộ Tư Đồng chạy một mạch tới phía sau Phó Chính, nhìn chằm chằm vào Tống Tri Diên.
"Tôi thực sự không làm được."
Mặt Phó Chính không biểu hiện cảm xúc gì: "Nếu không làm được thì rời khỏi đây."
Tống Tri Diên lập tức tái mặt, trong nháy mắt không dám nói thêm gì nữa.
Đừng nói đến việc cô ấy có quyến rũ được người đàn ông cấm dục này hay không, cô còn phải dựa vào chương trình này để trở thành nữ thần.
Giọng nói của Tống Tri Diên dịu xuống: "Đội trưởng Phó, tôi sai rồi."
Phó Chính nghiêng đầu nhìn Mộ Tư Đồng đang đứng sau lưng mình.
"Đứng lên ngồi xuống một trăm lần. Không cần phải dạy cho cô chứ?"
Hôm nay ánh nắng mặt trời rất gắt, hai má Mộ Tư Đồng có chút ửng hồng vì nắng.
Phó Chính quay người lại nhìn cô bé đang nhoẻn miệng cười.
Ngày xưa cô cao chưa tới ngực anh. Nay đã cao tới vai anh rồi.
Đôi môi đỏ mọng, nụ cười như gió xuân.
Đôi mắt đen to tròn của Mộ Tư Đồng cong lên: "Tôi cũng không biết."
Đôi mắt của Phó Chính mờ mịt không rõ ràng. Anh nhướng mày nhìn Mộ Tư Đồng xinh đẹp trước mặt, giọng điệu rõ ràng dịu đi rất nhiều.
"Sao lại không? Đã chống đẩy hai trăm cái rồi, hôm nay 50 cái lại không biết sao?"
Nụ cười trên môi Mộ Tư Đồng lập tức cứng lại.
(truyện update hàng ngày trên diễn đàn TruyenHD---> link miễn phí: TruyenHD)Làm sao cô có thể quên chuyện này chứ? Chẳng phải bây giờ cô rất giả tạo sao.
May mắn thay, bây giờ cô đang là Mộ Tư nên có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Ai biết cô là ai chứ.
Mộ Tư Đồng tỏ ra khổ sở nói: "Thực ra bệnh của tôi chưa khỏi."
Đây là sự thật. Cơn sốt của cô dường như đã mang tất cả những mệt mỏi của một tuần vừa qua tích tụ lại một chỗ, phát tác triệt để. Ngay cả dì cả của cô cũng tới làm cho cô đau đớn hơn vài lần so với thông thường.
Nếu không phải cô nóng lòng muốn gặp Phó Chính. Cô chắc chắn sẽ nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa.
Phó Chính đứng khoanh tay trước ngực.
Anh nhàn nhã nhìn cô, giơ tay lên xem giờ rồi hất cằm về phía ký túc xá.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
Mộ Tư Đồng: "!"
Khá lắm!
Cô bị sốt tới hỏng đầu óc hay là Phó Chính trước mắt cô không giống như ngày thường?
Đây vẫn là Phó Chính mà sơ hở một chút là muốn phạt cô sao?
Trong lúc nhất thời, Mộ Tư Đồng không biết phải nói gì: "Thực ra tôi.."
"Sao vậy? Còn muốn tôi cõng cậu về?"
Phó Chính vừa nói vừa cúi người xuống trước mặt Mộ Tư Đồng.
Mặt trời lặn phía sau rất chói mắt, Mộ Tư Đồng nheo mắt và trả lời: "Được."
Nói được nửa chừng, cô nhận ra có gì đó không đúng, giả vờ ho khan.
"Được rồi, khụ khụ. Hoàng hôn đẹp vô cùng nhưng trời cũng sắp tối rồi. Tạm biệt đội trưởng Phó."
Mộ Tư Đồng nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy, không dám nhìn mặt Phó Chính.
* * *
Trăng lên cao.
Mộ Tư Đồng nằm trằn trọc trên giường vẫn chưa ngủ được đành ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen tuyền. Từ góc nhìn của cô mơ hồ có thể nhìn thấy những cành cây đang đung đưa trong gió.
Mộ Tư Đồng cầm di động. Cô theo bản năng mở ra wechat và tìm thấy tài khoản của Phó Chính.
Toàn bộ là màu đen xì.
Mộ Tư Đồng nhìn vài lần rồi lại xem tài khoản của những người khác trong căn cứ mà cô đã kết bạn vài ngày trước.
Hoàn toàn trái ngược. Tài khoản của anh giống như ngàn năm không sử dụng vậy.
"Ngày thường anh làm gì để gϊếŧ thời gian. Tại sao có thể sống như người tối cổ vậy?"
Mộ Tư Đồng bị đủ loại suy nghĩ vây quanh.
Loáng thoáng nghe được trên bàn có tiếng loạt xoạt.
Cô quay đầu lại nhìn những chiếc túi trên bàn.
Một con gián màu nâu to bằng ngón tay đang mò mẫm trong túi, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.
Mộ Tư Đồng cảm giác da đầu run lên. "A!.."
Cô hét lên và nhảy xuống đất.
Phó Chính và Lâm Nghị đang nói chuyện trong tòa nhà thì đột nhiên bị tiếng thét chói tai cắt ngang.
Lâm Nghị gãi đầu nói: "Lão đại anh nghe thấy không? Giống như mổ heo vậy."
Phó Chính nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng cuối cùng, không trả lời mà lập tức đứng dậy.
Lâm nghị cau mày đi theo: "Có chuyện gì vậy?"
Khoảnh khắc Mộ Tư Đồng mở cửa, cô còn không kịp nhìn rõ xem người trước mặt là ai, theo bản năng nhảy từ dưới đất vào vòng tay của người ta.
Hai bắp chân thon dài quấn chặt lên eo và bụng người đối diện.
"Có gián!"
Phó Chính ôm chặt cơ thể Mộ Tư Đồng, nhẹ nhàng thở phào.
"Ở đâu?"
Mộ Tư Đồng vùi đầu vào hõm cổ anh, không muốn ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ về phía sau.
Giọng run run sợ hãi: "Đó, ở đó."
Phó Chính: "Không thấy."
"Nó đang ở đó!" Mộ Tư Đồng gần như tức giận kêu lên.
Cô từ nhỏ đã sợ sâu bọ, sợ đến mức nếu không phải có thể ở một mình một phòng, cô nhất định sẽ không ở lại cái phòng vốn dĩ được dùng làm nhà kho này.
Ai biết ở đây có bao nhiêu loại côn trùng chứ.
Lâm Nghị tiến vào, lấy một tờ giấy và nghiền nát con gián, sau đó gói con gián lại đi tới trước mặt Mộ Tư Đồng: "Mộ Tư, cậu thật nhát gan, nhìn xem, tôi đã nghiền nát nó rồi."
Phó Chính cụp mắt nhìn Mộ Tư Đồng đang định ngẩng đầu lên, ôm cô xoay người bỏ đi đồng thời chừng mắt với Lâm Nghị: "Gϊếŧ rồi thì vứt đi."
Lâm Nghị nghẹn họng, mang theo thi thể của tiểu cường (con gián) ra ngoài.