Chương 3
Xuân vừa mới đến trường đã nghe thấy tiếng của thầy Hiệu trưởng:
- Cô Xuân, lên phòng tôi một chút.
Sự căng thẳng trong giọng nói của ông khiến tất cả mọi người đều quay ra nhìn cô. Chỉ có Kim Anh là không, bà ta khoanh tay ngồi một góc, cái cười có vẻ tự mãn lắm.
Xuân đặt cặp lên trên bàn, hít một hơi thật sâu rồi đi theo thầy Hiệu trưởng. Lúc đi qua hành lang, cô lại gặp Kì. Anh nhìn đồng hồ, có vẻ vội vã. Cô đang phân vân không biết có nên nở một nụ cười chào anh cho lịch sự hay không thì anh đã chạy qua cô như một kẻ xa lạ. Cô hụt hẫng nhìn theo, không biết do anh cố tình hay chỉ là đang vội vã nên không để ý đến cô nữa.
Cái điều đó cứ ám ảnh cô, khi thầy Hiệu trưởng quát lớn:
- Tại sao cô lại để học sinh của mình đánh nhau? Lại còn đánh nhau với học sinh của trường khác, quy mô có vũ khí, cô biết không?
Xuân mơ màng mãi rồi mới giật mình:
- À, dạ?
- Dạ vâng cái gì? Huy, học trò của cô, học trò lớp 10E1 của cô đã đánh một học sinh lớp 10 bên trường X. Còn mang cả dao cả kiếm đến kia kìa, giờ bố mẹ lẫn trường học đang đòi kiện.
Lúc này Xuân mới hiểu hết những gì mà thầy hiệu trưởng đang nói, cô cuống cuồng định đi về lớp hỏi tội Huy nhưng chợt nhớ ra mình đang đứng ở phòng thầy hiệu trưởng nên vội vàng bảo:
- Sao em không nghe ai thông báo về vụ này?
- Giờ tôi thông báo cho cô rồi đó thưa cô.
- Dạ, anh để em hỏi cho rõ ngọn ngành mọi việc. Nếu học sinh của em sai, em nhất định sẽ tìm cách giải quyết êm đẹp, không để liên luỵ đến trường đâu ạ.
- Việc này tôi phải nói với cô mới đúng, cô nổi tiếng dạy tuỳ tiện, chiều học sinh quá mức, bây giờ thì cô thấy chưa? Thấy kết quả chưa? Người chưa thành đã thành ma rồi đó. Những người liên quan như cậu Trung, cậu Hoàng thì có thể đình chỉ, cảnh cáo, nhưng riêng cậu Huy phải đuổi học.
Xuân như một con cá bị người ta đem bỏ lên cạn, cô chạy đến trước mặt thầy hiệu trưởng van lơn:
- Kìa, chúng là học sinh suy nghĩ còn nông nổi. Cho nó một cơ hội. Mình là giáo viên mà anh, nó sai thì phải dạy lại cho đúng chứ đừng vứt bỏ. Em xin anh, em nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này. Nếu không, người đi sẽ là em.
- Cô nói cái gì?
- Em không muốn học sinh của mình bị đuổi học. Như anh nói nếu học sinh hư thì là do em dạy tuỳ tiện, dạy sai, đáng ra anh phải sa thải em mới đúng.
- Cô được lắm Xuân, còn dám uy hϊếp tôi sao? Đừng tưởng cô là cháu gái của thầy hiệu trưởng trước mà tôi không dám đuổi cô nhé.
- Em không doạ anh - Xuân quả quyết nói - Em chỉ đang muốn nhận trách nhiệm của mình.
Thầy hiệu trưởng gật đầu, kìm nén cơn phẫn nộ:
- Được, giỏi thì giải quyết đi. Nếu không làm được, người ra đi sẽ là cô đấy.
Xuân nhanh chóng trở về lớp học, tuyệt nhiên không thấy Huy đâu. Đám học trò thì làm gì biết được cơn giận dữ của thầy hiệu trưởng. Thầy cô vào chúng vẫn đứng lên chào, ngồi xuống lại cười nói với nhau như bình thường.
Trung lò dò vào lớp, thấy Xuân thì định chạy nhưng cô đã nhanh chóng túm cổ áo cậu ta lại:
- Vào học rồi đấy.
Trung cười cười:
- Cô ơi, em không biết gì hết đâu ạ, tất cả là tại cái thằng ranh con ấy.
- Tôi đã hỏi cái gì đâu?
- Ơ...
- Ơ a cái gì, gọi cậu Huy về đây ngay cho tôi.
- Huy nó trốn rồi ạ.
Xuân trợn mắt lên:
- Trốn đằng trời, chốc nữa tan học thì đợi tôi đi tìm cậu ấy. Đến mà xin lỗi người ta đi không cả thầy cả trò bị đuổi cả nút bây giờ.
Chỉ với vài giờ đồng hồ mà tin đồn học sinh của Xuân đánh nhau gây thương tích cho một học sinh trường bên đã lan truyền khắp cả thành phố. Ngay cả chồng của Xuân cũng biết, anh gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình.
- Bọn học sinh bây giờ láo quá rồi - Chồng cô bảo - Em cứ trị thẳng tay đi. Những đứa khác còn bỏ qua được chứ những thằng này là phải trị.
- Thôi có việc gì thì anh làm đi.
- À, mà này - Nghĩa gọi lại - Anh bảo.
- Dạ?
- Vừa rồi mẹ có gọi điện, nhắc nhở về chuyện con cái.
Xuân im lặng mất năm giây, vì thấy Kì đang đi về phía mình. Cô nói:
- Cái đó tuỳ anh quyết định, em thì thế nào cũng được.
- Ừ, thế...
- Em phải ngắt máy đây, chốc nữa em gọi lại nhé.
Xuân vội vàng ngắt máy, Kì vừa lúc bước đến. Anh có vẻ căng thẳng, nhìn cô và nói:
- Có chuyện lớn rồi đấy Xuân.
- Chuyện gì?
- Phụ huynh của học sinh bị đánh đến tận trường ta, nói là muốn gặp Huy và ban giám hiệu nhà trường, yêu cầu đuổi học học sinh này.
- Chết, để tôi ra xem thế nào.
Kì kéo tay cô lại, bàn tay của anh ta ấm nóng đan vào tay cô một cách rất tự nhiên. Xuân như động phải lửa, cô rụt tay lại rồi bần thần mất vài giây. Kì cũng như hiểu được điều đó từ cô, anh nghếch đầu nói:
- Giờ cô ra chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Đi tìm Huy về đã. Tôi vừa lên lớp thì mấy đứa bảo hôm nay Huy không đi học.
Vậy là tan làm, cô cùng với Trung đứng đợi Kì trước cổng trường. Trung liên tục nhìn đồng hồ, nói cái gì mà đây là giờ phải nhận phần thưởng, cậu ta đã phải đợi cả tuần rồi. Nhưng Xuân vẫn một mực bảo cậu ở lại.
- Nếu không tìm được Huy thì đừng hòng đi đâu cả.
Trung xụ mặt xuống, cậu biết đã thực sự hết hi vọng nên chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi. Mười phút sau, Kì dắt chiếc Vespa ra. Ba người nhìn nhau, không biết phải di chuyển kiểu gì.
- Thấy chưa, em đã nói em không đi được đâu mà. - Trung hí hửng. - Em sẽ cho cô địa chỉ của Huy, cô chỉ việc đến đó thôi.
- Xong các cậu lại thông báo cho nhau chứ gì?
Trung giơ ba ngón tay lên:
- Em thề, em hứa, em đảm bảo.
Khi Xuân vẫn phân vân thì Kì đã phất tay nói:
- Đi đi, tôi biết cậu ta ở đâu rồi.
- Hoan hô thầy, em yêu thầy.
Không đợi Xuân đồng ý Trung đã chạy tót đi. Xuân nhìn theo, vẫn thấy có điều gì không phải nhưng Kì đã nói như vậy rồi...
Tại sao anh ta lại biết Huy ở đâu trong khi cô là cô giáo chủ nhiệm lại không biết? Có phải cô đã quá lơ là, quá vô trách nhiệm rồi không? Chắc như người ta nói, cô là một cô giáo dạy học sinh theo cách tuỳ tiện nên mới vậy.
- Mau lên xe đi.
Kì nổ máy xe rồi ngồi lên.
- Tôi...
- Sao thế? Tôi biết Huy ở đâu thật mà. Cậu ta đi làm ở một quán ăn nhanh sau giờ học. Hôm nay quán đó có khuyến mại nên cậu ta phải tăng ca.
- Sao anh biết điều đó?
- Tôi vẫn thường tới đó ăn.
Xuân vội vàng ngồi lên chiếc xe của Kì, nhưng anh không phóng đi ngay. Anh quay lại bảo:
- Bám vào eo tôi đi, đừng ngại. Tôi sẽ đi nhanh đấy.
- Không cần, tôi... á....
Kì bất ngờ lao vọt xe đi khiến Xuân phải ôm chầm lấy eo anh. Kì cười khoái chí vì lừa được Xuân, anh không hề giảm tốc độ, thi thoảng còn lách qua những khoảng cách rất nhỏ giữa các xe khiến cô phải nhắm chặt mắt lại. Đây không phải là xe đua, anh ta quên rồi sao? Xuân nghĩ thầm trong đầu. Nhưng cô chỉ biết kêu khe khẽ qua môi.
Xuân không biết rằng ở đằng xa, trong chiếc xe đắt tiền ấy, Nghĩa đã nhìn thấy tất cả. Đôi mày anh khẽ nhíu lại, những ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng. Thế rồi Nghĩa đẩy cầy số thật mạnh và rời đi.
Xuân và Kì có tìm được cậu học trò ngỗ ngược và liệu cô có giải quyết mọi chuyện ổn thoả như đã hứa với thầy hiệu trưởng? Về phía Nghĩa, anh đang suy nghĩ điều gì? Trong lòng anh có nảy sinh nghi ngờ khi nhìn thấy vợ mình đang ôm eo một người đàn ông khác?