Vào buổi sáng, Du An tỉnh dậy trong phòng thẩm vấn, cảm thấy đau đớn vì chiếc ghế cứng.
Cô xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng kẽo kẹt nghe ê hết cả răng.
Thẩm vấn viên vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy cô có chút mệt mỏi, anh đưa cho cô một tách trà:“Ngủ thế nào?” Du An nhận lấy tách trà, tâm trạng không tốt nói: “Anh thử ngồi đây đi rồi biết.”
Dù là ai đi nữa, khi không có được một giấc ngủ ngon khi tỉnh dậy sẽ có chút tức giận, hiện tại Du An ủ rũ, cả người như bị mây đen u ám bao phủ.
“Uống trà xong là có thể đi.” Thẩm vấn viên nâng cằm, ra hiệu về phía cửa.
“Vậy tôi gói ghém mang đi.” Du An cầm cốc trên tay chuẩn bị đứng dậy rời đi, vẻ mặt sốt sắng lộ ra rõ ràng.
Vừa đứng dậy, Du An sắc mặt nhất thời vặn vẹo, ngũ quan nhăn thành một đoàn.
Cô hít một hơi lạnh và hầu như không thể đứng dậy được
“Chân tê rồi.” Người thẩm vấn nói rành rọt, “Qua đêm ở đây ai cũng như vậy, cho nên tôi mời cô uống trà.”
“Không, tôi không muốn uống trà.” Du An bướng bỉnh nói. Khập khiễng đi ra cửa.
“Đúng rồi, người cùng tôi đi vào đâu?”
“Anh ta cũng có thể về rồi.”
Du An nhìn hành lang trống rỗng bên ngoài, “Người đó đâu rồi?”
“Có khả năng anh ta thích uống trà, nên vần ngồi trong phòng thưởng trà rồi." Người thẩm vấn chỉ vào cánh cửa đóng kín bên cạnh.
Du An nghẹn ngào, cô dựa vào vách tường hành lang, đợi cho chân tê dại giảm bớt: "Vậy tôi chờ anh ta."
Sau khi chân Du An khôi phục bình thường, cô uống trà trong tay, và lại cảm thấy buồn chán nhìn hết bên này đến bên kia, thì Tạ Uyên mới khoan thai đi ra.
Ngồi trong phòng thẩm vấn cả đêm, Tạ Uyên không có bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào vì thiếu nghỉ ngơi ngoại trừ quần áo của anh ta có thêm vài nếp nhăn so với ngày hôm qua.
Du An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không hề hốc hác của anh ta, và nghiêm túc nghi ngờ rằng anh ta có bí quyết bảo trì đặc biệt.
“Làm sao vậy?” Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Du An, Tạ Uyên theo bản năng sờ sờ mặt của hắn.
“Không có gì” Du An lắc đầu, kiên quyết không thừa nhận mình ghen tị đâu nhé.
“Anh sẽ không thật sự ở trong nhà uống trà sáng với người thẩm vấn chứ?” Du An vẻ mặt phức tạp nhìn Tạ Uyên.
Tạ Uyên do dự gật đầu, “Trà kia không uống được sao?”
“Có thể uống, nhưng không nghĩ tới anh uống lâu như vậy.” Du An nhìn đồng hồ một cái: “Hôm nay đến giờ kiểm tra rồi."
“Xin lỗi, đã để cô đợi" Tạ Uyên ngượng ngùng nói.
“Mau đi thôi” Du An sải bước đi ra ngoài: “Tôi trở về còn phải đặt một ít lá bưởi, không biết có thể giao ngay trong ngày hay không.”
“Cô muốn làm gì?” Tạ Uyên thắc mắc
"Nghe nói đó là phương pháp xua đuổi vận xui của người xưa, nếu cậu muốn, tôi cũng cho cậu một ít."
Hai người dần dần đi xa.
Phía sau bọn họ, thẩm vấn viên phụ trách Tạ Uyên vừa mới từ trong phòng đi ra, trên tay cầm hai tách trà trống không
Người thẩm vấn của Du An nhìn thấy anh ta, lập tức tiến lên hỏi
"Nói chuyện thế nào rồi? Hắn có đồng ý không?"
“Hắn không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý."
“Sao người mới tới năm nay, còn khó đối phó hơn cả mấy người lão làng vậy.”
“Eldor thì sao?”
“Mọi chuyện không suôn sẻ, Cai ngục trưởng của bọn họ hôm nay sẽ về hả?”
“Đúng vậy, nếu không phải nhân lúc Cai ngục trưởng August đi sang Tinh ngục khác công tác, thì lần này chúng ta sẽ không bắt người dễ dàng như thế này được”
Quay lại tầng một, Du An phát hiện ra rằng các thanh tra làm nhiệm vụ không còn nữa.
“Bộ phận giám sát đã giải tán rồi.” Du An nhìn hành lang trống rỗng, toàn thân nhẹ nhõm.
“Điều tra hẳn là đã kết thúc.”
“Anh biết chuyện gì hả?” Du An nhìn Tạ Uyên. Tạ Uyên hơi cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô nói: "Cai ngục trưởng August sắp trở về, Ông ta và Giám sát trưởng luôn đối đầu nhau, sẽ không cho phép bọn họ nhúng tay lâu như vậy trên địa bàn của mình.”
Du An suy nghĩ, từ hồi cô nhậm chức tới nay, chưa từng gặp vị trưởng ngục này.
“Tin tức của cậu rất nhanh nhạy đấy.”
“Thông tin giữa các cai ngục luôn lan truyền rất nhanh.” Tạ Uyên chớp chớp mắt, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Du An, vội vàng đặt ngón tay lên môi: “Yên tâm đi, tôi chỉ nghe thôi. Miệng của tôi rất kín đấy."
Du An yên tâm một chút: "Cứ tiếp tục phát huy đi."
Buổi sáng kiểm tra xong, Du An muốn trở về đánh một giấc. Chăn bông vừa được tung ra thì có tiếng gõ cửa phòng trực.
Du An mở cửa, chỉ thấy Tạ Uyên cầm một chồng bao thư mới đứng ở cửa.
“Du giáo quan, tôi thấy cô không còn nhiều phong bì dự trữ, cho nên tôi gửi một ít qua đây.”
Du An sửng sốt một chút, sau đó tiếp nhận chồng phong bì màu vàng: “Làm phiền anh rồi, cảm ơn.”
Sau khi đóng cửa, Du An tùy ý đem phong thư đặt ở trên bàn.
Con chim Bắc Sơn trắng trong ống thông gió nhìn thấy màu vàng, vỗ cánh bay về phía chiếc phong bì.
“Đừng tha đi” Du An vội vàng đưa tay ngăn cái mỏ màu nâu sẫm của nó lại, sau đó sờ sờ đám lông ngắn màu trắng trên đầu con chim nhỏ: “Mày mổ bao nhiêu phong thư rồi?” Con chim nhỏ nghịch ngợm dùng đôi cánh ngắn ngủn của nó kéo lòng bàn tay của Du An, nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng mổ nhẹ phong bì, để lại một vết lõm nông hình tam giác.
Du An vội vàng lộn ngược chiếc phong bì lại và cho vào ngăn kéo dưới gầm bàn để đề phòng Bắc Sơn phá hoại lần nữa.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Con chim nhỏ lập tức vỗ cánh bay trở lại ống thông gió, Du An nhìn bánh bao nhỏ màu trắng biến mất sau ống thông gió mới đứng dậy mở cửa.
Một cai ngục xa lạ đứng ở cửa: “ Du giáo quan, Cai ngục trưởng August tìm cô."
Du An đi theo trợ lý cảnh sát đi thang máy xuống tầng ngầm số 9, sau đó chuyển sang một thang máy khác xuống tầng ngầm 25, chính là tầng có cảnh sát trưởng August.
(Edit: Vì kết cấu của Tinh ngục theo kiểu đi sâu xuống dưới lòng đất. Vì vậy, mình dùng từ “đi xuống” khi miêu tả các tầng nhé.)
Để thuận tiện cho việc quản lý, Trưởng ngục August đã đặc biệt bố trí văn phòng của mình ở giữa 49 tầng.
Trong khoảng thời gian làm việc này, Du An đã biết về việc phân bố của 49 tầng phía trên của Tinh ngục.
Tầng 1 đến tầng 9 thuộc quyền quản lý của cai ngục cấp 1, mỗi người phụ trách một tầng, tầng 10 đến 24 thuộc quyền quản lý của cai ngục cấp 2, mỗi người chịu trách nhiệm quản lý ba tầng, từ tầng 25 đến tầng 49 thuộc quyền quản lý của cai ngục cấp ba, mỗi người phụ trách năm tầng.
Đồng thời, mỗi cai ngục có một trợ lý để hỗ trợ các công việc liên quan.
Du An đi qua một hành lang dài, cách bài trí của tầng này cũng giống như các tầng trên, nhưng diện tích phòng giam rõ ràng là rộng rãi và thoáng đãng hơn các tầng trên, ngược lại, phạm nhân bị giam giữ ở đây đều thuộc tầng lớp cao hơn và ít hơn về số lượng.
Văn phòng của trưởng ngục August nằm ở cuối hành lang, diện tích sàn có thể nói gấp mấy lần phòng trực nhỏ của Du An, có thể gọi là sang trọng.
Trợ lý cai ngục đưa Du An tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Vài giây sau, cánh cửa kim loại màu bạc tự động mở ra từ cả hai phía.
Trợ lý dừng ở cửa, ra hiệu cho Du An đi vào một mình.
Du An bước vào văn phòng này, và lúc đầu tiên, cô đã cảm thấy sự khác biệt khi bước chân vào.
Tấm thảm lông ngắn màu xám đậm trải từ cửa, bước lên gần như không có tiếng động.
Đập vào mắt đầu tiên là một dãy ghế sofa bọc da màu đen và bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, trên chiếc bàn cà phê có hai tách trà ấm đang bốc khói nghi ngút trong những chiếc cốc sứ tinh xảo.
Phía sau ghế sô pha là khu văn phòng của Trưởng ngục.
Một chiếc bàn dài bằng đá phiến màu bạc nằm chính giữa, trên chiếc tủ trưng bày bằng kim loại phía sau chiếc bàn là vài tấm huy chương vàng và những chiếc cúp đứng nằm trong những chiếc hộp nhung đỏ rực rỡ.
Đây là những danh hiệu mà Cai ngục trưởng August có được trong gần 20 năm. Những danh hiệu nổi bật giành được trong sự nghiệp của ngài, chúng tỏa sáng rực rỡ trong văn phòng tràn ngập ánh sáng ban ngày này.
“Du giáo quan, ngồi đi.”
Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục quản giáo từ phòng khách bên phải khu văn phòng đi ra, thản nhiên ngồi ở đầu sô pha.
“Cai ngục trưởng, chúc một ngày tốt lành.” Du An khẽ cúi đầu, ngồi xuống ghế sô pha.
"Đáng lẽ lúc cô nhận việc, tôi nên gặp cô, đáng tiếc, lúc trước tôi sắp xếp sang Tinh Ngục khác thăm hỏi giao lưu, cho nên đến bây giờ mới gặp được.”
Nếu không phải cô bị bộ phận giám sát điều tra, cô sẽ không tin rằng giám ngục trưởng hàng ngày bận rộn lại có thời gian gặp cô, một cai ngục nhỏ bé.
Sau một cuộc trao đổi vui vẻ ngắn gọn, Cảnh sát trưởng August nhấp một ngụm trà và bắt đầu đề cập tới việc chính.
“Nghe nói bộ phận giám thị tối hôm qua mang cô đi, cô không bị đám người đó bắt nạt chứ?”
Ngục trưởng August ngữ khí thân thiện, mang theo sự quan tâm của cấp trên đối với thuộc hạ.
“Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi ạ, chỉ có điều cái ghế trong phòng thẩm vấn nằm ngủ không thoải mái.” Du An nhẹ nhàng lên án.
Ngục trưởng August cười nhạt: “Người trong bộ phận giám sát thật là bất cẩn.”
“May mà chỉ là hiểu lầm.” Cục trưởng August để chiếc cốc đặt trở lại trên bàn trà, đáy chén chạm vào đĩa sứ, tạo ra tiếng lách cách nhẹ.
"Nếu như tất cả người dưới quyền của tôi đều hiểu chuyện như cô, tôi sẽ không để cho bộ phận giám sát bắt bí."
Du An trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc: "Ý của ngài là"
“Tôi không biết kẻ không hiểu chuyện nào đó đã gửi báo cáo nặc danh vào tay của Bộ phận Giám sát," Trưởng August khịt mũi lạnh lùng: "Và cả tên Eldor ngu xuẩn kia nữa, hắn đã không làm tròn bổn phận khiến Bộ phận giám sát bắt được."
Du An khẽ cụp mắt xuống, nhìn lá trà trong chén sứ nhấp nhô trong nước.
Mặc dù cô đã đoán trước rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Eldor khi người thẩm hỏi cô về hắn vào ngày hôm qua, nhưng những lời của Cai ngục trưởng August lúc này đã hoàn toàn xác nhận rằng lần này Eldor đã hoàn toàn rơi vào vũng lầy.
Cảnh ngục trưởng August sau khí mắng mỏ những cấp dưới của mình không hoàn thành tốt nhiệm vụ, đồng thời xoa dịu Du An, người đã bị đối xử "bất công" trong Bộ phận Giám sát, sau đó kết thúc cuộc hặp ngắn ngủi này.
Sau khi Du An rời đi, cửa phòng khách bên phải văn phòng chậm rãi bị đẩy ra.
“Trưởng ngục, anh thấy cô ấy thế nào?” Giọng người đàn ông khàn khàn, nếu như Du An còn ở đó, cô sẽ lập tức nhận ra đây chính là người mà Eldor đã gặp ở thang máy khi lần đầu tiên bảo cô đi làm giao dịch cùng.
“Khó mà biết người này có bao nhiêu trung thành, ít nhất cũng là một người thông minh,” August sắc mặt âm trầm nói: “Không giống như tên Eldor tên ngu xuẩn kia, không tìm được người chết thay, thậm chí còn tự hại mình."
“Eldor phụ trách tầng ngầm 10 đến tầng 12 làm sao bây giờ, tạm thời để những cai ngục cấp hai khác quản lý đi?"
"Không, những kẻ đó tầm nhìn hạn hẹp, miếng thịt vào miệng chúng rồi, không đời nào chúng nhổ ra.”
“Nhưng chúng ta không có ứng cử viên thích hợp nào khác.”
“Tại sao không, không phải vừa lúc có người thay thế sao?” August chỉ ra.
“Ý của ngài là Du An, bất quá cô ta mới làm cảnh ngục không bao lâu, tư chất gần như không có tư cách.” Nam nhân chần chờ nói.
"Bria, thâm niên không phải là điều quan trọng nhất, năng lực mới là mấu chốt. Chỉ vì lần này cô ta tránh được cái hố do Eldor đào và có thể thoát khỏi bộ phận kiểm tra, nên người này rất đáng để sử dụng." August đưa ra quyết định cuối cùng. . ,