Chương 10

Đi ra khỏi văn phòng trưởng ngục August, bước chân của Du An nhẹ nhàng hơn một chút.

Rắc rối của Eldor đã được giải quyết, cuộc điều tra của Bộ phận Giám sát đã kết thúc, và quỹ đạo lại trở về như ban đầu, điều đó có nghĩa là cô lại có thể làm cá mặn trong khoảng thời gian tới.

Chiều hôm đó, Du An thậm chí còn ngân nga một giai điệu nhỏ trong lúc tuần tra, và trở nên kiên nhẫn hơn với những tù nhân bất hợp tác.

“Làm sao tâm tình của cô tốt như vậy?” Tạ Uyên tựa hồ bị vui sướиɠ của cô lây nhiễm, khóe miệng vô ý thức cong lên một chút.

"Người bán lá bưởi nói việc giải xui này phải làm ngay, nên ngay trong ngày họ đã gửi chuyển phát nhanh cho tôi, hôm nay hàng sẽ đến," Du An thản nhiên nói:"Tôi mua hai phần, khi nào đưa đến tôi cho anh một phần."

Nụ cười trong mắt Tạ Uyên thậm chí còn sâu hơn: "Vậy thì cảm ơn cô, Du giáo quan."

"Không có gì."

Lúc này, máy liển lạc của hai người vang lên cùng một lúc.

Du An cúi đầu liếc nhìn thông báo tin tức mới: "Sáng mai sẽ tổ chức cuộc họp tổng kết công tác quý này, mời toàn thể quản giáo và đồng nghiệp đến đúng giờ." Đây là cuộc họp công việc đầu tiên mà Du An tham gia từ khi làm việc.

“Tham gia hội nghị có cần lưu ý gì không?”

Tạ Uyên suy nghĩ một chút: “Chủ yếu là nghe quản ngục trưởng phát biểu, sau đó quản ngục cấp cao sẽ báo cáo công việc, chúng ta đại khái cũng chỉ là ngồi và lắng nghe"

Đêm hôm đó, không biết Ban giám sát lo đêm dài lắm mộng hay sợ trưởng ngục August sẽ làm gì, Eldor đã nhanh chóng được Ban giám sát giao cho Văn phòng thẩm phán của Tinh ngục Scola.

Nghe nói dựa theo hành vi phạm tội của hắn, sẽ phải ngồi tù ít nhất ba mươi năm.

Khi chiếc xe áp giải chậm rãi lái ra khỏi cổng Tinh Ngục, Eldor nhìn chiếc xe áp tải mà hắn là người duy nhất bị nhốt, sắc mặt thay đổi vài lần: "Chỉ có một mình tôi."

Nhân viên áp tải lạnh lùng nhìn anh: "Thế nào, anh muốn ở cùng ai nữa?"

Eldor không nói lời nào, hắn hung hăng cắn chặt răng, nhìn Tinh Ngục dần dần đi xa sau lưng, hai má khẽ giật giật.

Bị bộ phận giám sát bắt được là xui xẻo, nhưng tại sao Du An lại không xảy ra chuyện gì, hắn rõ ràng đã đem thời gian địa điểm tiết lộ cho Bộ phận giám sát..

Lúc này, Du An đang ngồi xổm trong phòng trực, mượn từ nhà bếp một chiếc nồi để nầu lá bưởi.

Khi nhiệt độ tăng từ từ, bong bóng sủi bọt trong nồi và màu xanh nhạt lộ ra trong nước.

Mùi thơm của lá bưởi từ trong nồi tỏa ra từng chút một, lan tỏa khắp phòng trực, sảng khoái.

Mùi lá bưởi thoang thoảng bay vào ống thông gió, thu hút ánh mắt tò mò của chú chim nhỏ.

Trong giây tiếp theo, quả bóng tròn màu trắng bay ra khỏi đường ống và rơi xuống một bên nồi sắt với một tiếng vang.

Trong phòng trực ở cuối hành lang, Tạ Uyên , người cũng nhận được một gói lá bưởi, không biết phải làm gì với những chiếc lá xanh lớn.

Đối với bài thuốc dân gian cổ xưa thần bí, bí ẩn này, anh giữ vững thái độ tìm hiểu kỹ càng, cầm một tờ hướng dẫn sử dụng kèm theo.

[Lá bưởi là một vật lành được người dân xưa dùng để cầu phước lành. Dùng nước lá bưởi khi gặp xui xẻo, mọi việc không như ý có thể đạt được tác dụng chuyển vận, giải trừ sao thủy nghịch hành thần kỳ. Nó chủ yếu được sử dụng trước các kỳ thi, khi nơi làm việc không suôn sẻ, gặp phải tai họa bất ngờ và khi ra tù.]

Sau khi nghiêm túc tắm rửa bằng nước lá bưởi, Tạ Uyên ném bộ quần áo đã thay vào giỏ giặt, và một tờ giấy gấp nếp đột nhiên rơi ra khỏi túi.

Đây là thông tin liên lạc mà người thẩm vấn sáng nay để lại cho anh và cuộc trò chuyện lúc đó hiện lên trong đầu Tạ Uyên.

[Dù cậu có nói gì đi chăng nữa, việc cậu ở tầng ba đêm đó chỉ là ngẫu nhiên, thì chúng tôi vẫn còn nghi ngờ về điều đó.]

[Tất nhiên, Du An đáng nghi ngờ hơn cậu rất nhiều.]

[Cậu nên biết rằng cai ngục có chế độ thăng tiến riêng với con đường thăng tiến rõ ràng, tương lai tươi sáng.]

[ Nhưng cậu với tư cách là điều phối viên thì khác, nói trắng ra là cậu chỉ đang giúp đỡ cai ngục mà thôi. Công việc vất vả thuộc về cậu, nhưng công lao không thuộc về cậu.]

Trong Tinh ngục này, một số người đã dành cả cuộc đời của họ để làm việc chăm chỉ, nhưng họ không thể thay đổi từ trợ lý thành cai ngục chính thức.

[ Cậu có sẵn sàng làm cấp dưới cho người khác như thế này, và làm một trợ lý nhỏ cho đến hết đời không?]

Bộ phận Giám sát của chúng tôi thì khác, hàng năm đều có những điểm tuyển dụng đặc biệt. Chỉ cần cậu nguyện ý vì chúng tôi làm việc, chúng tôi có thể cho cậu một lối thoát mới, cậu nên suy nghĩ kỹ.]

Tạ Uyên hừ nhẹ một tiếng, đem tờ giấy trong tay xé thành mấy mảnh, ném vào thùng rác.

Ngày hôm sau, Du An và Tạ Uyên bước vào phòng họp lớn trên lầu 9, trên người tỏa hương thơm của lá bưởi, ngồi xuống hàng cuối cùng.

Khi bắt đầu cuộc họp, như Tạ Uyên đã nói, Cai ngục trưởng August, với tư cách là lãnh đạo cao nhất của 49 tầng trên, đã có bài phát biểu và tóm tắt kết quả công việc của quý này, bao gồm cả việc giám sát, giáo dục và cải tạo tù nhân, khẳng định sự khó khăn trong công việc của cai ngục.

Sau đó, bày tỏ sự đau lòng về cuộc điều tra của Bộ phận Giám sát, đồng thời khiển trách nặng nề Eldor và Carl vì đã lơ là nhiệm vụ, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo cho mọi người. Cuối cùng, August đã công bố kế hoạch làm việc cho quý tiếp theo, hy vọng rằng tất cả các cai ngục sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ và phấn đấu để giành được danh hiệu trong Cuộc thi Tinh ngục Ưu tú nhất của Đế quốc năm nay.

Lúc đầu Du An còn ngồi nghiêm túc nghe phát biểu, nhưng không lâu sau đó cô liền suy nghĩ lơ đãng, không chú ý đến cuộc họp nữa.

Sau khi Cảnh trưởng August kết thúc bài phát biểu của mình, cô bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt dù muộn hơn những người khác nửa nhịp. Du An chớp chớp mắt thật mạnh, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt vì buồn ngủ, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trong cuộc họp dài và nhàm chán này.

Các cai ngục cấp ba lần lượt phát biểu và báo cáo công việc của mình. Du An đếm số lá trà trong cốc, một, hai, ba…

Cai ngục cấp hai cũng báo cáo ngắn gọn, cai ngục phụ trách tầng 9 nói vài lời với tư cách là đại diện của tất cả cai ngục cấp một.

Du An bắt đầu lượt đếm thứ ba.

Điều duy nhất còn thiếu hiện tại là việc quản lý tầng 10 đến tầng 12 lẽ ra phải do Eldor tổng kết.

Cai ngục trưởng August ho hai lần vào micrô, và mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào ông ta.

“Bởi vì cuộc điều tra này, tầng 10 đến tầng 12 cần quản lý mới.”

Cai ngục cấp ba vẫn bình tĩnh, quan hệ giữa chuyện này và bọn họ không lớn không nhỏ.

Cai ngục cấp ba khó có thể quản lý, nếu như giao cho một tên cai ngục cấp ba hiện có, quyền hạn trong tay của tên cai ngục này sẽ từ cấp ba biến thành cấp sáu, rất dễ dẫn đến xung đột, mất cân bằng quyền lực.

Có nhiều khả năng là chia đều cho họ, nhưng chia như thế nào cũng là một vấn đề.

Bốn tên cai ngục cấp hai bất giác căng thẳng, nếu để bọn hắn quản lý ba tầng từ 10 đến 12, cho dù chỉ là tạm thời, lợi ích cũng rất nhiều

Việc mở rộng phạm vi thẩm quyền có nghĩa là có nhiều thẩm quyền hơn và quyền ngôn luận lớn hơn. Chỉ cần bạn được giao quản lý thêm ba tầng này, bạn sẽ có nhiều cơ hội hơn khi được thăng cấp cai ngục cấp ba vào lần tới.

Quản ngục cấp một phụ trách tầng chín cũng vô thức nuốt nước miếng. Anh ta là người lớn tuổi nhất trong số các cai ngục cấp 1. Liệu quản giáo trưởng có đề bạt anh ta để quản lý không?

Du An chỉ cảm thấy rằng bầu không khí trong toàn bộ phòng họp đột nhiên thay đổi, và có một mùi khó giải thích trong không khí.

Có vẻ như nó chỉ cần một tia lửa nhỏ, nó sẽ phát ra tiếng nổ.

Tạ Uyên khẽ nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Trong mắt anh, những người bị du͙© vọиɠ bao vây trong nháy mắt trở nên cực kỳ xấu xí, họ gào thét dữ dội, và lao về phía thế lực hư vô với những ham muốn vặn vẹo.

“Anh sao vậy?” Giọng nói của Du An đột nhiên kéo anh về thực tại.

Một màu đỏ sẫm lóe lên trong đôi mắt đen của Tạ Uyên, rồi nhanh chóng biến mất.

"Không sao, chỉ là phòng họp hơi ngột ngạt.” Tạ Uyên khàn giọng nói,

Du An nhìn sắc mặt tái nhợt hơn trước của hắn, nhẹ giọng an ủi: “Lát nữa ra ngoài hóng gió đi, cuộc họp chắc cũng sắp kết thúc. " Trước hội nghị, trưởng ngục August dường như không quan tâm đến sự hỗn loạn do lời nói của mình gây ra, ông ta tiếp tục nói: "Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cũng là để cho những người trẻ tuổi có năng lực một cơ hội….”

Lời vừa nói ra, những cảnh ngục hơi lớn tuổi một chút không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, các cai ngục trẻ tuổi ánh mắt sắc bén, hơi thở trở nên nặng nề, hy vọng mình là người may mắn,

“Tôi quyết định, phá lệ đề bạt Cảnh ngục Du An trở thành quản lý tạm thời của tầng 10 đến tầng 12 có thời gian khảo nghiệm trong vòng ba tháng. Sau khi vượt qua kỳ kiểm tra, cô ấy sẽ chính thức được thăng cấp thành cai ngục cấp hai. "

Có tiếng náo động trong phòng họp.

"Du An là ai?"

"Tôi chưa nghe nói về người này."

"Năm nay mới đến à?"

"Người ở tầng một"

"Cô ấy ở đây bao lâu rồi, tại sao?"

Giữa những tiếng thì thầm, những người quản ngục, dù biết nhau hay không quen biết nhau

"Trưởng ngục, quyết định này có quá vội vàng không?" Một cai ngục cấp hai nóng tính là người đầu tiên đứng lên.

"Bruzo, anh đang nghi ngờ quyết định của tôi à? " Cảnh ngục trưởng August nhẹ giọng bình tĩnh nói, nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Giám ngục Bruzo trong đôi mắt bình tĩnh của hắn toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nói: "Giám ngục trưởng, ý của tôi không phải vậy. "

Những quản giáo còn lại có suy nghĩ riêng cũng im lặng.

"Để công bằng, tôi đặc biệt thiết lập thời gian thử thách ba tháng. Trong thời gian này, mọi người có thể theo dõi hoạt động của cai ngục Du An bất cứ lúc nào. "

Nói đến đây, trưởng ngục trưởng August đưa mắt nhìn về phía Du An ngồi ở hàng cuối cùng, "Vu giáo quan, tôi tin tưởng cô sẽ không phản bội lòng tin của tôi. "

Du An còn đang hoảng hốt, cái bánh từ trên trời rơi cuống này có khả năng đập vỡ đầu đấy.

Dưới bàn Tạ Uyên lấy chân đá cô, Du An hoàn hồn: “Trưởng ngục, tôi sẽ cố gắng.”

August hài lòng gật đầu, “Được, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, chúng ta kết thúc cuộc họp đi.”

Sau khi trưởng ngục August rời khỏi phòng họp, Du An kéo Tạ Uyên lên, lợi dụng vị trí của mình lao ra khỏi cửa sau của phòng họp, chạy một mạch đến cửa thang máy.

Du An dùng ngón tay chọc vào nút đi lên của thang máy, lo lắng nhìn số tầng hiển thị phía trên chậm rãi thay đổi, cô chưa bao giờ cảm thấy thang máy trong Tinh ngục chạy chậm như vậy.

“Sao cô lại chạy?” Tạ Uyên vuốt lại cổ tay áo bị Du An kéo nhăn nheo.

“Anh không thấy mặt những người khác sao, bọn họ đều muốn ăn tươi nuốt sống tôi.” Du An hít sâu một hơi: “Nếu không thừa dịp bọn họ nhìn theo cảnh ngục trưởng, phải mau trốn đi, nếu không sẽ không đi nổi mất?"

Trong khi họ đang nói chuyện, trong phòng họp phát ra những âm thanh xôn xao

Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra khi một cai ngục chạy ra khỏi phòng họp. Du An đẩy Tạ Uyên vào, và sau khi nhấn tầng 1, cô đã nhấn nút đóng nhiều lần.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Du An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tạ Uyên tựa hồ có chút buồn cười, "Cô thăng chức không vui sao?"

Du An rũ vai: "Không phải, tôi trước đây chỉ quản lý một tầng, hiện tại phải quản lý ba tầng" Những tù nhân ở phía dưới chắc hẳn khó quản lý hơn những tù nhân ở phía trên. Đây đâu phải chuyện tốt." Bây giờ Du An cảm thấy cổ họng mình đắng nghét, như ăn mấy cân Hoàng Liên, điều rắc rối hơn nữa là cô đã gây mất thiện cảm với những cai ngục khác, bây giờ cô thực sự nghi ngờ liệu trưởng ngục có muốn gϊếŧ cô hay không.

Tạ Uyên nhìn khuôn mặt u sầu nhăn nheo của cô, không khỏi an ủi cô: "Khi công việc thăng tiến, tiền lương cũng sẽ tăng lên."

Du An đôi mắt vô hồn: "Không giống nhau đâu."

Cho dù nhiều tiền, cô vẫn muốn làm cá muối hơn

Trở lại phòng trực, Du An nhìn đống lá bưởi còn sót lại từ ngày hôm qua trên kệ, chợt nhớ tới lúc chủ nhân đặt món đã nói gì.

Cầu phúc lành, may mắn, xua đuổi tà ma, trừ tà. Đảm bảo thi cử đỗ đạt, đi lại thuận lợi, từng bước thăng quan tiến chức, cả đời thuận buồm xuôi gió, Du An trong đầu từng bước xoay tròn mấy chữ [thăng quan tiến chức] này, suýt chút nữa không thở nổi.

Tác dụng của lá bưởi này dường như quá mạnh rồi.