"Thưa ngài, 1543 đột nhiên có chút dị thường, tôi nghĩ nên gọi bác sĩ đến xem một chút."
Thanh tra cau mày, hờ hững liếc Solo một cái, giống như đang nhìn cục đá ven đường.
"Hắn ngày thường luôn như vậy sao?"
Tạ Uyên định trả lời, nhưng Du An đã dẫn trước.
"Khi hắn bị áp giải đến chỗ chúng tôi, người bàn giao có nói rằng hắn hơi kỳ lạ. Nhưng hai ngày nay dường như càng ngày càng hưng phấn bất thường.
Du An dừng một chút rồi bổ sung tiếp " Không lâu trước đây Carl đã chết một cách kỳ lạ, tôi sợ người này cũng xảy ra chuyện”
Tạ Uyên đứng sang một bên, lông mi hơi rũ xuống, ánh đèn trong hành lang chiếu lên gò má tái nhợt của anh một chùm bóng nhỏ.
Ánh mắt anh mơ hồ lướt qua khuôn mặt méo mó của Solo dán trên ô cửa sổ nhỏ, cuối cùng rơi vào người Du An.
Những điều cô nói thoạt nhìn đều đúng và có lý, giống như một cai ngục bình thường hết lòng vì nghĩa vụ và quan tâm đến tù nhân.
Tạ Uyên cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng viên thanh tra, vốn là người thận trọng, rõ ràng đã bị dao động bởi lời nói của cô.
Trong thời gian đặc biệt, anh cũng không muốn nhìn thấy khu vực mình phụ trách tuần tra xảy ra tai nạn.
“Vậy gọi bác sĩ tới xem một chút đi.”
Thanh tra vừa buông lời ra, Du An lập tức liên lạc với bác sĩ trực trong nhà ngục .
Ở một nơi như Tinh ngục, nơi có tỷ lệ tai nạn và tử vong cao, các bác sĩ luôn túc trực theo chế độ ca trực.
Xét cho cùng, việc tù nhân đánh nhau và gây rối, hoặc tù nhân tấn công cai ngục, hoặc tù nhân bị thẩm vấn quá gắt gao là chuyện rất bình thường.
Bác sĩ đến một cách nhanh chóng.
Cửa phòng giam bị mở ra, Solo còn không biết chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy bác sĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng chạy tới.
“Đưa anh ta xuống.” Vị bác sĩ nhanh chóng lùi lại hai bước, tránh đòn tấn công của Solo.
Chiếc hộp nhỏ và dụng cụ kiểm tra anh mang theo gần như bị Solo xô đổ.
Du An và Tạ Uyên ngay lập tức bước tới, giữ cánh tay của Solo từ trái sang phải.
Tuy nhiên, sức mạnh của Solo thật đáng kinh ngạc, và đôi chân không bị trói buộc của hắn vẫn đang vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế và đè nén.
Đế giày sượt qua phiến đá trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Thấy vậy, thanh tra vội vàng tiến lên giữ anh ta, dùng hết sức đè xuống chân anh ta, phối hợp với Du An ghìm anh ta xuống đất.
Bác sĩ nhanh chóng nhân cơ hội đó tiêm cho anh một liều thuốc an thần.
Đồng tử của Solo đột ngột co lại, và sự vùng vẫy của tay chân anh cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
Sự kiểm tra này mất rất nhiều thời gian, Du An liếc nhìn thời gian của máy liên lạc và thở phào nhẹ nhõm.
“Xin hãy kiểm tra toàn diện cho anh ta, đừng có nhầm lẫn gì.”
Thanh tra hơi thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở.
Sau đó, nghi hoặc trong lòng hắn cũng biến mất, phạm nhân này có lẽ mắc bệnh kỳ quái gì đó.
Một vòng kiểm tra đã kết thúc và thời gian mà Eldor hẹn gặp đã trôi qua.
“Bác sĩ, tình hình thế nào?”
Bác sĩ vội vàng viết vài nét trên hồ sơ chẩn đoán và điều trị: “Bước đầu kiểm tra, các cơ quan trong cơ thể anh ta đều có triệu chứng suy nhược, nếu như hắn ở bên ngoài, còn có thể nhập viện điều trị, hiện tại…" Bác sĩ lắc đầu " Hắn ngồi tù bao lâu?"
"Tù chung thân." Du An bình tĩnh nói.
“Cũng đúng, bị đưa đến Tinh Ngục Scola thời gian cũng không ngắn.”
Bác sĩ thu dọn hộp dụng cụ: “Nếu như cô cần hắn an tĩnh, tôi có thể kê cho cô một ít thuốc an thần, còn lại không thể làm gì khác "
"Trước tiên kê đơn một tháng," Du An đuổi bác sĩ ra khỏi phòng giam, "Hôm nay xin lỗi đã làm phiền anh."
"Trách nhiệm của tôi." Bác sĩ xua tay: "Rảnh thì đến phòng y tế lầu ba lấy thuốc, tôi trực ca đêm, thường là buổi tối." Tạ Uyên khóa cửa phòng giam
Sau khi hai người chào tạm biệt thanh tra, họ đi đến cuối hành lang, cuộc kiểm tra hôm nay kết thúc.
Du An vươn vai, cảm thấy cơ bắp khắp người đều đang kêu gào.
“Hôm nay vất vả rồi, ngủ sớm đi.” Du An vỗ vỗ cánh tay Tạ Uyên, đi trước về phòng trực ban.
“Du giáo quan, ngày mai gặp.” Tạ Uyên ở phía sau Du An, ngữ khí bình thường, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Mọi chuyện dường như càng ngày càng thú vị,
Trở lại phòng trực, Du An ngồi phịch xuống ghế, trong đầu lướt qua từng khung cảnh xảy ra vào ban đêm, từng khung hình một. Sau khi xác nhận không có sai sót gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Du An lại nhận được một mẩu giấy khác dán dưới đáy hộp cơm.
[ Đừng giở trò, đêm nay, sau bếp_E]
Du An đốt tờ giấy, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu trong con ngươi màu xám nhạt, rồi vụt tắt.
Mối đe dọa này đối với bát cơm và cuộc sống thanh nhàn của cô nên được loại bỏ càng sớm càng tốt.
Trời đã tối, Du An tránh mặt thanh tra, lặng lẽ rời khỏi phòng trực.
Khi bóng dáng của cô biến mất ở cuối hành lang, Tạ Uyên mới từ trong góc đi ra, đi theo sau cô.
Bếp sau nửa đêm tối đen như mực, ngày thường chỉ còn lại một khe hở nhỏ ở cửa sau nơi giao nguyên liệu.
Du An khẽ cử động rồi lách người vào cửa.
Eldo đang dựa vào tường với vẻ mặt u ám, toàn thân tràn ngập hơi thở trầm thấp khó chịu: “Cô thật can đảm.”
“Xin lỗi, sự việc ngày hôm qua đột ngột xảy ra, lại có một thanh tra khác can thiệp.” Đôi mắt đen của Eldor lướt qua Du An, như rắn độc phun ra từng chữ lạnh lùng, âm hiểm.
Du An hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính nghe lời.
Eldor không tiếp tục quấy rầy cô nữa mà chuyển chủ đề, "Ngày mốt, có một món đồ gấp cần chuyển đến."
Đôi lông mi rũ xuống của Du An khẽ run lên: "Nhưng gần đây người của Bộ phận giám sát đã theo dõi chặt chẽ."
“Cô không cần phải lo lắng về điều đó, tôi sẽ chuyển sự chú ý của họ." Khi nói đến Bộ phận giám sát, rõ ràng là Eldor có chút không kiên nhẫn, anh ta thấp giọng chửi bới: "Chỉ là tay sai…, chó cậy thế chủ."
Lời nói của Eldor rất mơ hồ, và Du An không nghe được cái tên vụt qua.
Cô lấy lại tinh thần: “Chúng ta có nên giao hàng không?”
Giọng điệu của Eldo trở nên thâm sâu: “Không, chỉ có một mình cô thôi.”
Trong mắt Du An hiện lên một tia lo lắng.
Eldor vỗ vai cô: "Lần này xong rồi, phần thưởng cô sẽ nhận được một nửa."
Du An mím chặt môi, để Eldor nhổ miếng thịt ngon trong miệng ra, e rằng chuyện này mạo hiểm hơn nhiều. Nó nguy hiểm hơn cô tưởng tượng.
Thấy Du An do dự, Eldor tăng thêm trọng lượng:“Bảy mươi phần trăm, thế nào?”
Du An vẻ mặt thả lỏng một chút.
"Tôi biết tình hình tài chính của cô không tốt, loại cơ hội tốt để phát tài này, sau khi bỏ lỡ, thì không có lần thứ hai đâu." Eldor thuyết phục nói, nhìn cô có chút run rẩy, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi đã bước vào vũng lầy nhưng vẫn còn may mắn thoát chết.
“Được, tôi đồng ý.” Du An nghiến răng.
Eldor cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện, từng nếp nhăn trên khuôn mặt anh đều rũ bỏ vẻ u ám trước đó, trở nên ôn hoà
“Nhớ kỹ, ngày mốt, thời điểm cũ, địa điểm cũ.” Eldor nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Khi đi tới cửa, anh ta dừng lại: "Đừng để xảy ra sự cố như ngày hôm qua nữa, cô không muốn biết hậu quả của việc phạm sai lầm là thế nào đâu."
Khi tiếng bước chân của Eldor xa dần và không còn nghe thấy nữa, Du An từ từ ngồi xổm xuống và dựa vào góc tường.
Du An thầm nguyền rủa đồ cáo già xảo quyệt.
Du An ngồi xổm tại chỗ một lúc, và bước ra khỏi bếp sau khi Eldor rời đi được một lúc.
"Du giáo quan"
Du An đang định mở cửa phòng trực, lại bị giọng nói phía sau giật mình.
“Tạ Uyên…” Du An xoay người, “Đã muộn như vậy, sao còn chưa có nghỉ ngơi.”
“ Ngủ không được, ra ngoài đi dạo một chút.” Tạ Uyên trong nụ cười tựa hồ có chút ngượng ngùng : “Sao sỹ quan Du cũng đi ra ngoài?”
"Giống như anh thôi."
"Giáo quan Du, cô có dính gì sau lưng kìa." Tạ Uyên tốt bụng nhắc nhở.
Du An vô thức chạm vào quần áo phía sau, và đầu ngón tay cô dính đầy màu hồng.
“Đây là bột mì sao?” Tạ Uyên ngữ khí có chút do dự.
Du An ánh mắt lóe lên, nhất định là ở sau phòng bếp ngoài ý muốn làm bẩn.
"Khẩu phần ăn của chim Bắc Sơn hết rồi, tôi muốn đi sau bếp xem còn hạt kê không, đáng tiếc tìm không thấy.”
" Vậy, nếu không ngày mai tôi đi nhà bếp hỏi một chút?" Tạ Uyên ân cần nói, như thể đối với việc Du An ra ngoài không nghi ngờ gì, Không cảm thấy khó hiểu về việc nửa đêm cô đi đến bếp sau để tìm thức ăn cho chim.
“Không sao, tôi tự đi.” Du An cảm ơn lòng tốt của anh, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người, “Đã khuya rồi, tôi về trước.”
“Được.” Tạ Uyên gật đầu. Bước về phòng, bước chân thoăn thoắt, như một đứa trẻ tò mò khám phá một món đồ chơi mới thú vị.
Khi Du An trở lại phòng trực, hồ sơ phạm nhân mà cô đã duyệt trong hai ngày qua vẫn còn chất đống trên bàn, cô đóng một tập hồ sơ phạm nhân đang mở dở, sắp xếp nó cùng với các hồ sơ khác và đặt chúng vào ngăn trên cùng của tủ theo thứ tự.
Trên trang cá nhân được nhẹ nhàng xếp vào bóng tối, ảnh của Solo được dán ngay ngắn ở góc trên bên phải, bên dưới là phần giới thiệu ngắn gọn của anh.
[Sau khi bị phản bội, bị một kẻ cắt bỏ nội tạng và may mắn sống sót, sau đó hắn đã tra tấn và gϊếŧ chết tên kia để trả thù, rồi bị tống vào tù vì tội gϊếŧ người. Đặc biệt hung dữ với các bác sĩ và những người mặc áo khoác trắng, vì vậy cần phải đặc biệt chú ý.]