Chương 6

"Để duy trì sự công chính nghiêm minh, từ hôm nay trở đi, Bộ phận giám sát sẽ chính thức mở vụ án để điều tra. Các quản giáo bị phát hiện có bất thường trong quá trình điều tra sẽ ngay lập tức bị đình chỉ quản chế và sẽ bị trừng phạt chính thức sau khi điều tra xong”

Theo lệnh của trưởng quan, điều tra viên bắt đầu điều tra các phòng trực của tất cả các cai ngục theo nhóm.

Du An và những người khác được yêu cầu đợi tại điểm tập hợp cho đến khi cuộc khám xét sơ bộ kết thúc.

Du An cùng Tạ Uyên liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới thương vụ tối hôm đó.

So với Tạ Uyên, Du An cảm thấy mình gặp rắc rối nhiều hơn, cô thực sự đã tham gia vào vòng rắc rối này.

Tin tốt duy nhất là những đồng xu pha lê có thể được sử dụng làm bằng chứng đã được giấu trong ống thông gió và phòng trực của cô sạch sẽ.

Không lâu sau, một điều tra viên quay lại và thì thầm điều gì đó vào tai người phụ trách.

“Ai phụ trách tầng thứ ba dưới lòng đất?” Một đôi mắt ưng hơi trũng xuống quét qua tất cả mọi người ở đây, hung hãn, phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư mọi người.

Du An hơi cúi đầu đi theo đám người, giống như hồi còn đi học trong lớp đột nhiên bị giáo viên hỏi thăm, cách tốt nhất để tránh bị người xui xẻo chọn chính là cúi đầu xuống, tránh nhìn nhau chằm chằm.

“Là tôi.” Một cai ngục dung mạo bình thường không có gì nổi bật trong đám người.

“Tôi phát hiện một thứ nho nhỏ từ phòng trực của anh,” viên sĩ quan hếch cằm đối với điều tra viên phía dưới: “Mang anh ta đi.”

“Thưa ngài, tôi vừa mới được điều động đến phụ trách tầng hầm thứ ba, người phụ trách cũ là Carl, hắn nhất định là để lại đồ vật trong phòng trực." Tên cai ngục bị điều tra viên khóa chặt cánh tay, không dám giãy giụa nhiều, chỉ có thể cao giọng kêu to.

“Thả hắn xuống” Viên sĩ quan thần sắc không thay đổi, đối với lời nói của hắn cũng không có lay động: “Carl là ai?” “

“ Báo cáo sĩ quan, Carl tháng trước đã chết.”

Viên sĩ quan hung hăng nhíu mày: “Chết, làm sao mà chết?"

“Đột tử, nghe nói là đột nhiên phát bệnh.”

“Đi kiểm tra đi.” Trưởng quan ra hiệu.

Chỗ tập trung chết lặng, có người bình tĩnh thản nhiên, có người không rõ chuyện gì xảy ra, có người bồn chồn không yên.

Du An chuyển trọng tâm từ chân trái sang chân phải, rồi từ chân phải sang chân trái, cụp mắt xuống và bắt đầu đếm gạch lát nền dưới chân.

Khi một, hai, ba đếm đến năm mươi tám, cuối cùng có người không nhịn được nói: "Thưa ngài, chúng tôi đều còn có việc, ngài giam chúng tôi ở đây, khi nào chúng tôi có thể đi, xin ngài cho thời gian cụ thể."

Viên sĩ quan liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên tay trái, cho rằng việc khám xét đã gần xong: "Còn có một số vấn đề nhỏ cần cùng mọi người thương lượng riêng, tôi xin phép mọi người chậm trễ vài phút." Các cai ngục bắt đầu xếp hàng và lần lượt vào ba căn phòng nhỏ bên cạnh họ.

Ngay sau đó đến lượt Du An.

Trước khi vào phòng, Du An và Tạ Uyên người xếp hàng bên cạnh, nhanh chóng liếc nhìn nhau.

Căn phòng nhỏ giống như một phòng thẩm vấn đơn giản, không gian nhỏ hẹp và ảm đạm, trên những bức tường tối đen không có cửa sổ, và sau khi cánh cửa sau lưng anh ta được đóng lại, nó trở thành một không gian hoàn toàn khép kín.

Một bóng đèn cũ kỹ tỏa ánh sáng lờ mờ trên đầu anh ta, người thẩm vấn ngồi đối diện với chiếc bàn, khuôn mặt lạnh lùng nửa dưới ánh đèn nửa trong bóng tối, trông tái nhợt và lạnh lùng.

Du An ngồi xuống đối diện anh, chiếc ghế di chuyển phát ra âm thanh nhỏ thu hút ánh nhìn lạnh lùng của thẩm vấn viên.

“Du An”

“Vâng.”

“Năm nay mới là cai ngục cấp một.”

“Dạ.”

Câu trả lời bình tĩnh ngắn gọn khiến thẩm vấn viên có chút hứng thú, từ trên xuống dưới nhìn Du An.

"Làm thế nào bạn trở thành một cai ngục?"

“Câu hỏi này có liên quan gì đến cuộc điều tra này không?” Du An nhướng mí mắt dưới, con ngươi màu xám nhạt dưới ánh đèn lạnh lẽo vô tình phát sáng.

"Không quan trọng lắm, tôi chỉ là tò mò thôi." Người thẩm vấn chống khuỷu tay lên góc bàn, hơi nghiêng về phía trước.

Đây là một cử chỉ hơi áp bức, nhưng tiếc là người mà anh ta hỏi thậm chí còn không nhúc nhích lông mày.

"Dù sao, hai ứng cử viên trước cô đều chết trong tai nạn, so sánh với nhau, cô có thể coi là người may mắn"

Sau khi khơi dậy nghi ngờ này, người thẩm vấn đột nhiên quay trở lại chủ đề chính:"Kỳ thực, đối với người mới như cô, bình thường không có gì đáng hỏi, bình thường cô không phải là đối tượng điều tra trọng điểm.”

" Để cô ấy đi. Mọi biểu cảm và hành động nhỏ nhất của cô, phòng trực của cô rất bình thường, không giống như anh chàng xui xẻo ở tầng ba." Thấy rằng Vu An không có bất kỳ biểu hiện nhẹ nhõm nào, người thẩm vấn có vẻ hơi thất vọng, anh ấy dừng lại một lúc. Sau đó tiếp tục: "Nhưng thật không may, chúng tôi đã nhận được một lá thư báo cáo về bạn."

Một phong bì mỏng màu vàng được đẩy đến giữa bàn.

Du An cúi đầu nhìn một chút, đó là một phong thư rất bình thường, là phong thư bình thường bên trong Tinh Ngục Scola, ai cũng có thể lấy được, cũng không có đặc biệt dấu vết.

Điều này có nghĩa là bất kỳ ai trong Tinh ngục đều có thể là người tố giác.

Có phải Eldor muốn đẩy cô ra ngoài như một kẻ chết thay, hay người bí ẩn trong bóng tối của thang máy mỗi khi anh ta giao hàng, hay một người qua đường tình cờ chứng kiến

giao dịch, hoặc thậm chí, có thể đã phát hiện ra cô gần đây.

Du An nhanh chóng lướt qua hết khả năng này đến khả năng khác, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh.

“Cô có gì muốn nói không?” Ngón trỏ của người thẩm vấn gõ hai lần lên bàn.

"Không phải tôi, tôi không có làm trái quy định." Du An nhìn thẳng vào mắt thẩm vấn viên, ngữ khí kiên định.

Người thẩm vấn cười khúc khích, và thay vì khiến anh ta trông có vẻ dễ gần, nụ cười này khiến anh ta thậm chí trông còn ác độc hơn.

“Cô nên biết một câu, thẳng thắn được khoan hồng….”

Ngồi trong tù mọt gông.

Du An tự động thêm nửa câu sau trong lòng.

Mặc dù cô thực sự muốn làm cá muối trong Tinh ngục Scola cho đến khi nghỉ hưu, nhưng chắc chắn không phải cách như thế này.

“Thưa ngài, tôi thực sự không biết gì cả.”

Căn phòng chìm trong im lặng, trong hoàn cảnh này, mỗi phút mỗi giây đều trở nên dài và khó khăn lạ thường.

“Câu hỏi cuối cùng, Cô có biết Carl không?”

“Không.”

Một lúc lâu sau, người thẩm vấn dựa vào ghế, khẽ nhướng mi, “Hiện tại cô có thể ra ngoài.”

Du An đứng dậy nghiêm chào, nhấc chân đi về phía cửa

“Chờ đã.”

Du An dừng lại, “Thưa ngài, còn có chuyện gì sao?”

“Sau này nếu phát hiện có gì bất thường, xin tùy thời báo cáo với bộ phận giám sát”

Sĩ quan khép hờ đôi mắt, đây không giống người mới chút nào, tố chất tâm lý có chút quá tốt.

Cho dù không có vấn đề gì với quản ngục, nhưng khi đối mặt với bộ phận giám sát, bọn họ cũng sẽ khó tránh khỏi có chút lo lắng. Về phía Du An, anh ấy hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Toàn bộ cuộc thẩm vấn giống như bị mắc kẹt, và tất cả sức lực đều dễ dàng bị giải phóng.

Sau khi thẩm vấn, cai ngục được tự do ra về và trở về vị trí của mình.

Du An và Tạ Uyên gần như bước ra khỏi phòng.

“Bên anh thế nào?”

“Chỉ là hỏi thăm thông thường thôi, không có gì đặc biệt.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Nhưng mà, thư báo cáo kia làm cho tôi có chút bận tâm.” Tạ Uyên trầm giọng nói.

“Cậu cũng có thư báo cáo.” Du An trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

"Cô cũng có." Tạ Uyên đột nhiên ý thức được.

"Đây là đánh rắn động cỏ, nếu là chứng cứ thật thì cô đã bị bắt đi từ lâu rồi, làm sao còn có thể bị thẩm vấn ở đây.”

Du An lâm vào trầm tư, mặc dù tạm thời không có việc gì. Tuy nhiên, cuộc điều tra này vẫn là thanh gươm của Damocles(*) treo cao trên đầu, và nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. (*)Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.

“Chúng ta đã từng gặp qua….”

“Suỵt.” Du An ngón trỏ giữa môi làm động tác, “Cẩn thận bị lửa lan đến chân.”

Tạ Uyên ngậm miệng lại.

Bởi vì cuộc điều tra đột ngột này, cuộc kiểm tra hàng ngày hôm nay đã bị hoãn lại trong một thời gian dài.

Các tù nhân trong Ngục dường như cảm nhận được “mùi lạ”, những người trầm lặng trở nên yên tĩnh hơn, và những người bồn chồn trở nên bồn chồn hơn.

Chẳng hạn, khi đi ngang phòng giam của Solo Sheen, có vài tiếng gõ cửa nặng nề.

Du An không khỏi liếc mắt nhìn cửa sổ nhỏ trên cửa, Solo Sheen nhân cơ hội nhanh chóng dùng khẩu hình nói

[Tôi có thể giúp bạn thoát khỏi rắc rối.]

Du An bất đắc dĩ nhíu mày, vừa nghĩ người này lại bị bệnh.

Vào buổi tối, bộ phận giám sát đã phái một số thanh tra viên bắt đầu tuần tra các tầng của Tinh ngục.

Du An đi căn tin lấy đồ ăn như thường lệ, gật đầu thân thiện khi đi ngang qua thanh tra đang đi tuần trên hành lang.

Khi nhân viên ở cửa sổ nhà ăn đưa lại hộp cơm đầy ắp đồ ăn cho Du An, cô vô thức xoa xoa ngón tay, dưới đáy hộp cơm có dán một tờ giấy nhắn.

Du An thản nhiên kẹp tờ giấy giữa các ngón tay, và tự nhiên nhét nó vào chiếc túi vừa vặn của mình khi anh ta quay người sang một bên.

Trở lại phòng trực, Du An mở tờ giấy không biết từ đâu được đưa ra, trên đó viết một hàng chữ nhỏ màu đen.

[Thời gian cũ, sau bếp] là một tin nhắn từ Eldor.

Du An theo bản năng xoa xoa mi tâm, đây là tội nặng đó.

Việc vô cớ lỡ một cuộc hẹn mà không có lý do chắc chắn là không thể chấp nhận được. Du An vừa bật lửa vừa nghĩ.

Lưỡi lửa màu đỏ cam nhanh chóng quấn lấy tờ giấy, từng chút một nuốt chửng nét chữ, chỉ để lại tiếng tro kêu sột soạt.

Nếu đã vậy, thì phải nghĩ ra lý do chính đáng để lỡ hẹn.

Du An đã có một kế hoạch trong đầu, vì vậy Du An bình tĩnh ăn bữa tối.

Không biết có phải là do năng lực của Bộ phận giám sát hay không, hôm nay căn tin dường như đã dốc hết 120% sức lực để nấu nướng, hương vị bữa ăn thậm chí còn ngon hơn bình thường.

Trong lúc ăn, Du An nhiều lần mắng Eldor trong lòng, nếu không phải tên xui xẻo này kéo cô xuống nước, cô vẫn hoan nghênh Bộ phận kiểm tra đến kiểm tra.

Cải thiện thức ăn và mang lại lợi ích cho người lao động.

Vào ban đêm, Du An và Tạ Uyên bắt đầu một đợt kiểm tra mới.

Lần này, Du An cố ý đặt phòng giam của Solo Sheen ở phòng cuối của buổi kiểm tra.

Khi họ đi qua phòng giam của Solo, cuộc kiểm tra sắp kết thúc và cũng sắp đến thời điểm đã thỏa thuận giữa Eldo và cô.

Như Du An mong đợi, Solo lại gõ vào cửa sổ nhỏ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Lần này, Du An không có nhắm mắt làm ngơ đi ngang qua, mà là dừng bước.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Solo không khỏi càng hưng phấn hơn.

Cửa sổ nhỏ trên cửa bị gõ vang, điều này thậm chí còn thu hút sự chú ý của thanh tra cách đó không xa.

“Chuyện gì vậy?” Viên thanh tra cao giọng, sải bước từ cuối lối đi.

Tác giả có lời muốn nói Bật lửa: Du An mang tôi tới là để cho lãnh đạo yên tâm, không phải huỷ thi diệt tích

Du An: Tôi là một nhân viên nghiêm túc.