Ngày hôm sau, Du An tỉnh dậy thấy khắp người đau nhức. Cô di chuyển cánh tay tê liệt vì nằm trên bàn, không thể không kêu lên vì đau mỏi.
Cô chỉ nhớ rõ ngày hôm qua cô mở chai rượu, vô ý uống thêm hai hớp, sau đó xảy ra chuyện gì?
Du An vịn mép bàn đứng lên, vô tình va phải một chồng tài liệu ở góc bàn.
Cô có cảm giác đống tài liệu này trước đó không được đặt ở đây,
Du An tùy tiện mở một trang ra, nhìn thấy một chữ ký màu đen ngoằn ngoèo ở cuối trang.
Chà,
Du An khó hiểu, cô không nhớ mình đã ký cái này.
Cô nghiêm túc nhìn chữ ký, ngoại trừ vị trí có chút xiêu vẹo, mỗi một nét đều giống hệt của cô.
Du An đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ Tạ Uyên đã thay cô ký tên sao? Hiện tại hắn đã biết bắt chước chữ viết, thật sự tiến bộ rồi, như vậy có nghĩa là có thể giúp cô làm nhiều việc hơn.
Du An đang vui vẻ nghĩ ngợi thì thấy Tạ Uyên bưng một cốc nước mật ong mới ngâm vào.
Tạ Uyên nhìn khuôn mặt có chút phờ phạc của cô, lớn tiếng hỏi: “Cô không khó chịu sao, uống chút nước trước đi."
Du An xem hết văn kiện đã ký, cảm thấy tay không còn tê nữa, thắt lưng cũng thả lỏng không còn đau..
Cô chỉ vào tài liệu ở góc bàn, vội vàng trả lời: "Không khó chịu, anh ký những tài liệu này à?"
Tạ Uyên nhìn cô với ánh mắt có chút tinh ý: "Cô không nhớ gì sao?"
Du An ngơ ngác: “Nhớ cái gì?”
Tạ Uyên đem mật ong nước đặt ở trên bàn, chậm rãi nói: “Đây đều là cô ký tên.”
Vẻ mặt Du An ngây người trong giây lát: “Tôi?”
Tạ Uyên khẳng định gật đầu: “Cô còn viết báo cáo tuần nữa.”
Du An mở màn hình lên, nhìn thấy báo cáo tuần hoàn chỉnh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Uống rượu có thể có chuyện tốt như vậy à?”
Tạ Uyên trong mắt hiện lên một tia ý cười.
“Tôi vừa mới gọi cho cô một thùng rượu làm từ cà rốt, sau này nhất định có thể thường xuyên dùng.”
Du An cảm thấy hơi bất ngờ.
Hóa ra người trợ lý đắc lực nhất mà cô có thể sử dụng chính là bản thân mình.
Thật đáng tiếc khi rượu mà Tạ Uyên đặt vẫn chưa đến, và Du An có một công việc mới cần phải giải quyết.
Công việc này không thể giải quyết bằng rượu được.
Cô sẽ tham gia cuộc họp huấn luyện trao đổi quản giáo của các nhà tù lớn.
Địa điểm của buổi gặp mặt giao lưu là ngôi sao hạng A Meera Tinh.
Du An đưa Tạ Uyên lên con tàu vũ trụ đi đến hành tinh Meera.
"Meera tinh là một tinh cầu có rất nhiều mỹ nhân, liên tiếp bảy lần đăng quang hoa hậu đều là người của Meera tinh, nơi này giải trí phát triển, là nơi đặt trụ sở của vô số hãng phim truyền hình nổi tiếng."
Du An rất có hứng thú với phim ảnh, chuyến công tác này có chút mong chờ hơn .
Người tổ chức cuộc gặp gỡ giao lưu đã quyết định họp mặt ở trong một khách sạn ở khu trung tâm Meera Tinh.
Trên đường từ bến cảng nơi phi thuyền đáp xuống khách sạn, Du An tràn đầy hứng thú nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Mặc dù Tạ Uyên tỏ ra giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Quả nhiên được mệnh danh là tinh cầu hội tụ mỹ nữ và thời trang của đế quốc.”
Du An chân thành thở dài nhìn những tòa nhà cao tầng xếp hàng dài và những màn hình quảng cáo to lớn rực rỡ sắc màu bên ngoài cửa kính xe.
Nghe được cô nói như vậy, trên mặt tài xế xe không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
“Đây là lần đầu tiên cô tới Meera Tinh ư?”
Du An gật đầu: “Đúng vậy, anh có gợi ý gì về đặc sản địa phương không?”
Hình như Du An coi cuộc gặp gỡ giao lưu này như một chuyến du lịch miễn phí.
Nói về chủ đề này, người lái xe rất hào hứng giới thiệu.
"Vì cô sống trong một khách sạn ở khu vực trung tâm nên giao thông rất thuận tiện. Nếu muốn nói rằng điều quan trọng nhất không thể bỏ lỡ ở Meera là phố quán bar ở khu vực phía tây, đó là một nơi tốt cho khách du lịch để có những cuộc gặp gỡ khó quên.” Người lái xe nháy mắt với Du An.
"Khu phía đông có rất nhiều công ty điện ảnh truyền hình và địa điểm quay phim. Rất nhiều người trẻ tuổi sẽ đến đó để tìm kiếm cơ hội. Nếu cô đang theo dõi các ngôi sao nổi tiếng, cô có thể đến đó đi dạo. Biết đâu cô có thể gặp được ngôi sao yêu thích của mình."
“Khu phía Nam thì có rất nhiều đồ ăn ngon, đảm bảo cô có thể ăn ba bữa một ngày mà không bị trùng món ăn.”
Du An nghe rất nghiêm túc, hận không thể ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
Tạ Uyên cũng vô thức vểnh tai lên.
Trong cuộc nói chuyện hùng hồn của người lái xe, rất nhanh đã đến khách sạn.
Người lái xe đã giúp họ dỡ hành lý.
“Chúc các bạn có khoảng thời gian vui vẻ ở Meera Tinh.”
Buổi chiều là buổi gặp mặt giao lưu, dự kiến
tổ chức tại phòng hội nghị trên tầng hai của khách sạn.
Sau khi Du An và Tạ Uyên nhận phòng, họ đến nhà hàng của khách sạn để ăn trưa.
Trong lúc chờ đợi món ăn, Du An đã cảm nhận được sự khác biệt ở đây.
Những người phục vụ trong nhà hàng đều rất cao và đẹp trai.
Đúng là cảnh đẹp ý vui
Du An cảm thấy rằng người tổ chức đã đặt địa điểm của cuộc gặp gỡ giao lưu ở đây, mà không có tâm tư gì.
Hương vị thức ăn của khách sạn chỉ có thể được coi là trung bình, nhưng dịch vụ ở đây đúng là không thể chê.
Nhân viên phục vụ rất chu đáo, lúc nào cũng nở một nụ cười trên mặt.
Mỗi khi một món ăn được phục vụ, lời giải thích nhẹ nhàng và chậm rãi khiến đôi tai được thưởng thức trọn vẹn.
Bữa ăn của Du An có thể nói là rất thoải mái.
Cô cảm thấy nếu rảnh thì có thể quay lại đây một lần nữa.
Sau khi no bụng, họ trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Cuộc họp vào buổi chiều là điểm nổi bật của hành trình.
Du An đến địa điểm sớm mười phút, ký tên tại quầy đăng ký ở lối vào, sau đó đi đến chỗ của mình dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.
Vị trí của họ được sắp xếp ở hàng giữa.
Điều này phù hợp với vị trí của Scola Tinh, và Tinh ngục Scola chỉ có thể được coi là vị trí trung bình trong số rất nhiều Tinh ngục trong đế chế.
Điểm đặc biệt duy nhất là nơi có số lượng nhiều dị tộc nhất trong đế chế bị cầm tù.
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến nhóm Cai ngục trưởng, nếu là cuộc gặp gỡ trao đổi của các Cảnh ngục tư thì có lẽ thứ hạng đã khác.
Du An đang suy nghĩ vẩn vơ trong khi nhìn số lượng người trong hội trường dần dần tăng lên.
Hầu hết những người có thể đảm nhận vị trí Cai ngục trưởng đều ở độ tuổi 30 và 40, và khuôn mặt quá trẻ của Du An đã trở nên hơi dễ thấy trong đám đông.
Mọi người đi qua dường như vô tình liếc nhìn cô.
Du An sắc mặt lạnh lùng, cho dù bị nhìn thêm hai lần, cô cũng sẽ không mất đi một miếng thịt.
Hội nghị giao lưu sẽ bắt đầu trong thời gian ngắn.
Người tổ chức là Hiệp hội Tinh ngục Đế quốc, họ tổ chức loại sự kiện này hàng năm, nhằm mục đích thúc đẩy giao lưu giữa các Tinh ngục lớn của các ngôi sao và cải thiện việc xây dựng các Tinh ngục.
Khi bắt đầu bài phát biểu dài, Du An đã bắt đầu thả lỏng bản thân.
Giọng nói của những người trên bục giảng ngày càng xa và mơ hồ.
Sau bài phát biểu khai mạc, bước vào thời gian giao lưu tự do. Cai ngục ngồi cạnh Du An nhanh chóng bắt chuyện với cô:
“Cô là Cai ngục trưởng mới của nhà Tinh ngục Scola sao?”
Du An trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười xã giao: “Vâng, xin chào.”
Trưởng ngục đầy cảm khái nhìn cô: “Tôi nhớ người năm ngoái đến đây vẫn là August, năm nay một người trẻ như cô đã thay thế vị trí của anh ta.”
Nhắc đến August, Du An lộ ra vẻ buồn bã.
“Không ai nghĩ rằng Cai ngục trưởng August sẽ chết một cách đáng tiếc như vậy.”
Cai ngục trưởng rõ ràng đã nghe nói về vụ tai nạn của August:
"Đúng là như vậy. Nhưng tôi nhớ có một thanh niên tên là Pezia đã nhậm chức sau August mà."
Nụ cười của Du An vẫn không thay đổi: "Cai ngục trưởng Pezia đã được thăng chức Cảnh ngục tư.”
" Tốc độ thay đổi của Tinh ngục Scola thật đáng kinh ngạc.”
Du An khiêm tốn: “Chúng tôi còn thiếu nhiều kinh nghiệm. Còn cần những người đi trước như ngài chỉ bảo nhiều hơn, đây chẳng phải là lý do tổ chức hội nghị này hay sao?”
Các hoạt động xã giao này khiến Du An kiệt sức. Đặc biệt là khi cô là cai ngục trưởng trẻ nhất và thời gian làm việc ít nhất, kiểu tương tác xã hội này càng trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, khi cuộc họp kết thúc, Du An trở về phòng của mình như một u hồn, cô ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, buổi chiều, Tạ Uyên tinh thần đặc biệt tốt: "Tôi giúp cô gọi cơm tối lên phòng được không?
" Được"
Du An tê liệt ngã gục xuống sofa.
Họp hành là kẻ thù truyền kiếp của con người.
Đặc biệt là kiểu gặp gỡ trao đổi mà bạn không thể qua loa mà phải tham gia vào toàn bộ quá trình.
Du An đã giải quyết cơm tối với tư thế nằm gục trên ghế sofa. Khi chiếc đĩa được lấy đi, một tập tài liệu rơi từ thành bàn cà phê xuống khiến cô chú ý.
[Phương pháp Spa của Meera Tinh, giúp bạn hưởng thụ cực hạn..] Mắt Du An sáng lên.
Tại Tinh Ngục scola, cô chỉ có thể để chim Bắc Sơn massage, hiện tại khó có dịp có thể đi ra, loại giải trí tiêu khiển này nhất định phải hưởng thụ
Tạ Uyên quay đầu liền thấy cô nhìn tập tài liệu với đôi mắt sáng ngời, anh biết suy nghĩ của cô
"Cô có muốn đi không? Còn có một cuộc hội thảo được lên lịch vào sáng mai. "
Du An nghiêm túc nói: "Ngày mai còn có một cuộc họp, tôi cần nghỉ ngơi tối nay. Công việc đòi hỏi sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. "
Du An Thanh ho khan hai tiếng, chuẩn bị cùng nhau kéo hắn xuống nước: "Chúng ta cùng đi?"
Tạ Uyên chưa từng đi Spa, có chút kích động.
Du An tiếp tục thuyết phục: "Tới cũng tới rồi, đây là điểm thú vị của Meera, nếu bỏ lỡ thì không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo."
Tạ Uyên bị thuyết phục.
Hai người cùng nhau đi đến cửa hàng Spa ở tầng dưới.
Họ được chào đón bởi một cô bé trông rất dễ thương.
Du An và Tạ Uyên bị đưa sang hai phòng khác nhau.
Du An thay một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, nằm bẹp trên bàn mát xa như một con cá ướp muối chờ được phục vụ.
Nhạc nhẹ êm dịu và chữa lành bao quanh căn phòng, tạo ra một bầu không khí thư giãn.
Người phụ nữ kỹ thuật viên đầu tiên rót cho cô một tách trà thơm và đặt nó trên tủ đầu giường.
Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Quý khách có thích mùi thơm nào không?”
Du An theo bản năng trả lời “Cà rốt.”
Cô gái trẻ dừng lại.
“Mùi vị này có chút khó….”
Du An vội vàng đổi lời, “Hương trái cây cũng được.”
Cô gái trẻ thở phào nhẹ nhõm, châm dầu thơm vị cam.
Làn khói cuộn quanh trong phòng, mang đến hương thơm trái cây ngọt ngào, Du An thoải mái thở dài.
Dùng lực vừa phải ấn vào cánh tay, từng ngón tay đều được chăm chút kỹ càng, cảm giác đau nhức tận sâu trong xương và cơ bắp từng chút một được đẩy lùi, như thể sự mệt mỏi của một ngày làm việc sẽ cùng nhau bị cuốn đi. .
Mí mắt Du An dần dần chìm xuống, tiếng nhạc trong phòng không biết từ lúc nào đã trầm xuống.
Sau một lượt bấm, cô kỹ thuật viên lau sạch lớp kem dưỡng ẩm còn sót lại trên tay rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Cô đi đến căn phòng nhỏ nơi nhân viên đang nghỉ ngơi, một nam thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn thấy cô liền lo lắng tiến lại gần.
"Cô có chắc đó là cô ấy không?"
Người phụ nữ kỹ thuật viên gật đầ:, "Trông giống như trong bức ảnh. Hiệp hội Tinh ngục Đế quốc tổ chức một cuộc họp giao lưu ở đây hẳn là không nhầm đâu.”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nghe xong đang định đi ra, lại bị cô gái trẻ gữ lại:
“Anh mặc kệ chạy đến chỗ cô ấy, đã nghĩ tới nên làm gì chưa?”
Mũ lưỡi trai cau mày: “Mặc kệ như thế nào, tôi phải gặp cô ấy trước.”
Cô gái trẻ còn muốn ngăn cản, nhưng chàng trai lao ra ngoài.
Du An bị đánh thức bởi cơn gió lạnh từ cánh cửa đang mở.
Cô ngẩn người định lật người lại, lại phát hiện trong phòng không có ai, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã đi về phía này.
Khác hẳn với bước chân nhẹ nhàng của cô kỹ thuật viên.
Du An nhắm mắt lại nằm xuống.
Cửa bị đẩy ra, khách khí lạnh lẽo đi tới bên giường.
Bóng người của hắn che khuất ngọn đèn sàn màu vàng mờ ảo trong góc, đổ bóng đen lên người Du An.
Mũ lưỡi trai vừa mới vươn tay về phía Du An, nhưng giây tiếp theo, đã có người nắm lấy cổ tay anh, dùng sức mạnh đè anh xuống giường.
Vị trí của hai bên, một cao một thấp, được trao đổi ngay lập tức.
Du An khuỵu đầu gối xuống, đè chặt eo mũ lưỡi trai, dùng hai tay nắm chặt cổ tay hắn, không cho hắn động đậy.
Dưới sự di chuyển bất ngờ của cô, chiếc mũ lưỡi trai đập mạnh vào mép giường, phần lưng dưới của cô truyền đến cảm giác đau tê tái.
Anh không thể không phát ra một tiếng càu nhàu yếu ớt.
Cảm nhận được cổ tay hơi gầy trong lòng bàn tay, trong lòng Du An có chút nghi hoặc.
Kẻ đánh lén này xem ra có chút yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô gặp phải người một chiêu đã bị hạ gục như vậy.
Du An một tay nắm chặt mũ lưỡi trai, một tay rảnh rỗi sờ soạng người từ trên xuống dưới.
Cũng không có vũ khí.
Chiếc mũ lưỡi trai bị hành động thiếu kiềm chế của cô làm cho bất giác đỏ mặt: “Dừng lại, dừng lại.”
Giọng nói thật dễ nghe, Du An tùy ý nghĩ, liên tục đưa tay nhấc chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt ra.
Chà, cũng đẹp mắt đấy chứ
Chắc là người bản địa của Meera.
Lúc này, cô kỹ thuật viên trẻ vội vàng chạy vào.
Vừa mở cửa, cô giật mình bởi tư thế người phụ nữ nằm trên người đàn ông dưới ánh đèn vàng mơ hồ, chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình trên người Du An vì động tác của cô mà hơi lỏng ra.
Chàng trai trẻ bị kìm nén xấu hổ và đầu tóc rối bời. Chiếc mũ lưỡi trai che mặt đã rơi xuống chiếc gối bên cạnh,
“Tôi, tôi xin lỗi.” Cô kỹ thuật viên nhanh chóng đóng cửa lại.
[Anh ta không nói với mình là sẽ sử dụng mỹ nam kế mà.]
Cô gái trẻ trong lòng mắng thanh niên đội mũ lưỡi trai, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Và khung cảnh trong phòng không tràn ngập lãn mạn như cô tưởng tượng. Ánh mắt Du An lướt nhẹ qua khuôn mặt tuấn tú:
“Anh là ai?”
Thanh niên né tránh: “Cô buông tôi ra đã”
Du An vần không nhúc nhích: “Anh trước nói cho tôi biết, anh đánh lén tôi có mục đích gì?”
Thanh niên mở to đôi mắt màu hổ phách: “Đánh lén, tôi đánh lén cô chỗ nào?”
Du An khẽ nhíu mày: “Anh lén lút vào phòng, không phải đánh lén thì làm gì?"
Thanh niên vẻ mặt càng thêm luống cuống: "Tôi chính là muốn gặp cô, chính là muốn đánh thức cô."
DuAn ánh mắt nghi hoặc nhìn qua lại trên mặt hắn, trông khá thật thà. Du An lúc này mới lắc đầu, cảnh cáo chính mình không nên bị sắc đẹp lừa gạt. Đây là Meera tinh nơi hàng ngàn người đẹp theo đuổi ước mơ vào làng giải trí. Có lẽ anh chàng trước mặt này chỉ đang diễn thôi.
Du An bình tĩnh nói: “Đừng giả bộ nữa, anh không phải kỹ thuật viên ở đây, nhất định không có ý tốt lẻn vào.”
Thanh niên cổ đỏ bừng vì lo lắng: “Tôi thật sự chỉ nhờ cô một chuyện, cô cứ thử hỏi kỹ thuật viên vừa rồi.”
Du An nheo mắt, "Hai người là cùng một bọn? "
“Vâng" chàng trai trả lời theo tiềm thức và nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không, tôi không có ý đó, chúng tôi đúng là biết nhau, nhưng mà…"
Du An nhìn thanh niên vẻ mặt lo lắng không giải thích được, đột nhiên cảm thấy ông trời rất công bằng.
Có người có được sắc đẹp, lại dễ dàng mất đi một cái gì đó khác.
Người này không chỉ trông có vẻ yếu ớt mà đầu óc cũng không được tốt cho lắm.
Du An thản nhiên kéo dây buộc rèm bên cạnh xuống, trói hai tay thanh niên vào đầu giường.
Cô bước tới cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy một nữ kỹ thuật viên với nụ cười mờ ám trên môi.
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Du An.
Cô cắt ngang sự tưởng tượng của cô em gái nhỏ: “Vào đi”
“Hai người xong sớm quá.” Cô gái trẻ sửng sốt.
“Tôi không thể nói rõ ràng với anh ta, tôi nghĩ hỏi cô sẽ nhanh hơn.” Du An cùng nhau kéo cô gái trẻ vào phòng.
Cô gái trẻ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc trước mắt.
Thiếu niên hai tay bị trói vào đầu giường, trên mặt ửng đỏ lan đến cổ, trên cổ tay trắng nõn có một vết đỏ không tưởng.
"Hai người chơi mạnh bạo quá” cô gái trẻ thì thầm.
"Cái gì..." Du An lỗ tai động đậy, tựa hồ nghe được cái gì kỳ quái.
“Không có gì.” Thiếu nữ lắc đầu liên tục.
Du An khoanh tay dựa vào tường, lướt qua hai người bọn họ.
“Chúng ta giải thích kỹ đi, đây là có chuyện gì?”
Thiếu nữ nhìn thiếu niên: “Anh còn chưa nói cho cô ấy biết.”
Thiếu niên không kiên nhẫn, “Tôi làm gì có thời gian nói.”
Tiểu thư nói một cách có ý nghĩa.
Ánh mắt Du An đảo qua đảo lại giữa hai người mà bọn họ đã biết rõ ràng.
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, cô gái trẻ vội vàng giải thích: "Anh chàng này không thông minh lắm, để tôi nói cho cô biết."
“Chúng tôi đều đến từ Meera tinh, lớn lên cùng nhau. Anh ấy còn có một cô em gái tên là Lila. "
Du An nhìn hai người càng thêm không đúng, Lila là tên người dị tộc buộc tóc đuôi ngựa cao.
Tiểu cô nương tinh tường ý thức được mình không giải thích rõ, vội vàng xua tay: "Chúng tôi không phải cùng một duộc với Lila, nói chính xác là Lila hiện tại." Ánh mắt Du An lấp lóe: "Lila hiện tại. . . "
Cô gái trẻ tuổi thở dài: "Trước đây Lila không như vậy. Khoảng nửa tháng trước, Lila bị ốm và sốt cao. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy như trở thành một người khác, cư xử rất kỳ lạ"
Cô gái trẻ chỉ vào chàng trai trẻ: "Anh ta bí mật kiểm tra hồ sơ tìm kiếm của Lila trên Tinh võng và phát hiện ra rằng cô ấy đang điều tra cô."
Ánh mắt của Du An thay đổi.
"Sau đó, Lila khăng khăng muốn đến Scola Tinh, và chúng tôi không thể ngăn cản cô ấy. Cuối cùng, cô ấy đã bí mật bỏ trốn. Khi chúng tôi nghe tin về cô ấy một lần nữa, cô ấy đã trở thành dị tộc và bị bắt vào Scola Tinh"
“Lange ban đầu muốn đến Scola Tinh, nhưng tình cờ Hiệp hội Tinh ngục Đế quốc sẽ tổ chức một cuộc họp giao lưu trên Hành tinh Meera, vì vậy chúng tôi quyết định ở lại đây và đợi cô.”
" Lange chỉ muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lila."
Du An hiểu.
Nếu họ nói sự thật, Lila sẽ là một cô gái bình thường trở thành "người trong cuộc" và dị tộc mà không rõ lý do.
Du An khoát khoát tay, "Tôi sợ là không trả lời được vấn đề của mấy người, tôi cũng không biết Lila xảy ra chuyện gì."
Du An dừng một chút: "Tôi chỉ biết là cô nàng đó đột nhiên tấn công tôi, sau đó bị người bắt đi."
Người thanh niên vội vàng: "Cô thực sự không biết gì sao? Tôi chỉ muốn em gái tôi trở lại hình dáng ban đầu."
Du An tiến lên hai bước để cởi trói cho anh ta.
"Tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi. Anh thậm chí còn không biết tại sao Lila lại thay đổi. Tôi, một người xa lạ, làm sao biết được?"
“Nhưng Lila vẫn luôn tìm cô.”
Thanh niên kiên trì nhìn chằm chằm Du An, con ngươi màu hổ phách tràn đầy nghiêm nghị.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Cai ngục trưởng, cô không sao chứ?”
Tạ Uyên nhìn một màn trong phòng, bàn tay đẩy cửa dừng lại.
Tay của Du An đang khoác trên cổ tay của một thanh niên lạ mặt, và người thanh niên đẹp trai này đang nằm trên giường, nhìn Du An với biểu cảm "tình cảm".
Tạ Uyên hoàn toàn phớt lờ kỹ thuật viên vẫn đang đứng sang một bên.
Hắn hai mắt tối sầm, gằn từng chữ hỏi: "Cai ngục trưởng, hoá ra cô thích loại hình massage này hả?”