Chương 42

Tạ Uyên suy nghĩ một chút: "Không hẳn chỉ giới hạn ở loài chim, cái gì cũng có thể biến thành, chỉ cần cô hiểu biết đầy đủ, dùng năng lực của mình là có thể chế tạo ra.”

Du An đầy hứng thú đi đến chỗ cây xương rồng trên bậu cửa sổ, và bắt đầu tích lũy năng lượng.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Ba phút trôi qua

Không có chuyện gì phát sinh cả

Du An thả lỏng người, đổ gục xuống sofa.

Tạ Uyên an ủi: "Có lẽ chấp niệm của cô là không đủ. Nhớ lại trạng thái khi cô vừa biến thành con chim Bắc Sơn lúc nãy ý.”

Du An nhìn thẳng con chim Bắc Sơn, tiếp tục nỗ lực

Cho đến khi con chim Bắc Sơn sợ hãi dựng long đuôi trước cái nhìn “nóng bỏng” của cô, cô vẫn không thay đổi.

Tạ Uyên: "…Hôm nay chắc là luyện quá sức, ngày mai thử lại."

Ngày hôm sau, Du An dốc hết tâm huyết nghiên cứu năng lực mới, nhưng vẫn thất bại.

Tạ Uyên,:"Có lẽ là do tình huống không đúng, ngày hôm qua chúng ta gặp phải…”

Du An bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn, loại năng lực này rất tuyệt, có khả năng giúp cô chốn thoát một cách dễ dàng, cô nhất định phải học được.

Hãy nghĩ về việc trước đây khi cô bị người của Montero săn lùng, nếu cô có thể biến thành một con chim…

À không được, vậy thì Tạ Uyên thậm chí sẽ không thể rời khỏi nhà máy vì anh ấy không thể lái xe.

Từ một góc độ khác, nếu cô và Tạ Uyên trong khi làm nhiệm vụ bí mật chơi cờ năm quân và đυ.ng phải Pezia, cô có thể trực tiếp trở thành cây bút, chỉ cần cô trở nên đủ nhanh, ai có thể bắt được cô làm việc riêng trong giờ?

Du An đột nhiên trở nên chăm chỉ, chăm chỉ đến mức Tạ Uyên phải giật mình

Cô đi đâu cũng mang theo chim Bắc Sơn, với danh nghĩa hiểu rõ mục tiêu biến hình.

Tạ Uyên: nghi ngờ cô ấy muốn sờ chim mọi lúc, nhưng không có bằng chứng.

Vài ngày sau, Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào chiếc lông đuôi hói của con chim Bắc Sơn và hỏi: "Không phải là do cô sờ đến nỗi nó bị hói chứ?”

Chim Bắc Sơn cũng hoảng sợ phát hiện mình bị rụng lông, một đầu chui vào đống cỏ khô, không muốn nhìn thấy mọi người.

Du An nhìn cái đuôi hói nhô ra từ đống cỏ khô của nó, cảm thấy áy náy vô cùng: “Tôi không có, tôi không có.”

Để chứng minh mình vô tội, Du An đặc biệt thuê một bác sĩ đến khám bệnh hói cho chim Bắc Sơn.

Bác sĩ: "Tôi không phải là bác sĩ thú y, tôi thậm chí còn không biết cách nhìn chim."

Du An cao giọng cầu xin: "Y học luôn có mối liên hệ với nhau, động vật nhỏ rụng lông cũng giống như rụng tóc ở người. Hãy nghĩ về lúc anh bị rụng tóc, lại nhìn cái đuôi của nó, anh không thấy đồng cảm ư?"

Bác sĩ liếc nhìn con chim trốn trong đống cỏ khô, không khỏi thở dài.

“Để tôi xem, cũng không đảm bảo chữa khỏi.”

Du An gật đầu lia lịa.

Mười phút sau, bác sĩ trầm ngâm nhìn cái đuôi hói.

"Có thể là do nhiệt độ trong phòng quá nóng gây ra, nhưng máy sưởi đã bật một lúc rồi, đáng lẽ nó phải tắt từ lâu rồi. Gần đây thói quen sinh hoạt của nó có thay đổi gì không?"

Tạ Uyên nhìn Du An đầy khiển trách: “Quả nhiên là do cô sờ nó mỗi ngày khiến nó rụng lông.”

Du An ánh mắt có chút né tránh.

Bác sĩ cũng chuyển sự chú ý sang cô.

"Nên hạn chế sờ nó trong một thời gian dài, nó sẽ không bị rụng lông vì nhiệt."

Sau khi tìm ra lý do, Du An bị hạn chế tự do sờ chim.

Cô chỉ có thể quan sát chim Bắc Sơn từ xa.

Để trải nghiệm sâu sắc cuộc sống hàng ngày của các loài chim, Du An thậm chí đã mua một chiếc giường cỏ khô.

Không cần phải nói, cô cảm thấy hơi cứng.

Vì vậy, chiếc giường này đã trở thành nơi yêu thích mới của chim Bắc Sơn

Cục bột trắng lăn lộn trên đó mỗi ngày, lông chim và cỏ khô bay khắp nơi.

Du An nhìn núi tài liệu chất đống trước mặt, lại nhìn núi đồ hộp chất đống trước mặt Bắc Sơn, đột nhiên cảm thấy buồn bực.

Cảm giác ghen tị và khao khát dâng lên trong tim ngay lập tức.

"Pạch"

Một cái bánh bao trắng mới nướng rơi vào trong đống tài liệu, rơi vãi khắp nơi.

Du An ngây ngẩn cả người, giờ khắc này cô thành công, Tạ Uyên tiến đến văn phòng.

Anh nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả.

“Là bởi vì áp lực quá lớn, nên đi ra ngoài sao?”

Tạ Uyên ánh mắt dừng lại trên chồng văn kiện ở trên bàn.

“Không thể nào gần đây mình bức bách quá nên mới đình công.”

Anh hiếm khi tự nhủ: “Nếu không mình sẽ viết báo cáo hàng tuần cho cô ấy.”

Du An mới thò đầu ra từ một mảnh giấy từ đống tài liệu, móng vuốt màu vàng rực rỡ thu lại ngay lập tức.

Sự hiểu lầm đẹp đẽ này, hãy để nó là sai lầm đi.

Du An dần trở nên thành thạo trong việc sử dụng khả năng biến hình.

Từ chỗ không ổn định lúc đầu, khi sợ hãi và bị kí©h thí©ɧ sẽ biến trở lại thành người, dần dần có thể điều khiển thời gian biến đổi bằng ý chí.

Trong văn phòng của Du An, thường có hai "Bánh trôi" nhìn nhau chằm chằm.

Sau vài lần trải nghiệm, chim Bắc Sơn cũng dần chấp nhận rằng thường có một người giống hệt mình, giống như soi gương vậy.

“Chíp”

Chim Bắc Sơn cảm thấy mình là lão đại ở vùng này nên chủ động đi trước để kết bạn.

Nó bước từng bước nhỏ về phía trước và mổ lông của Du An.

Lúc đầu, Du An không quen lùi lại một bước.

Mười phút sau, cô thích thú trải mình thành một chiếc bánh tròn mềm, để cho chú chim Bắc Sơn chải lông cho mình.

Tạ Uyên đã giúp cô viết báo cáo hàng tuần trong hai tuần trước khi phát hiện ra sự thật về sự lười biếng của Du An.

Anh lướt qua quả bóng trắng ẩn trong đống tài liệu, thứ gần như hòa vào tờ giấy trắng như tuyết, và bắt đầu nói chuyện với chính mình.

"Cai ngục trưởng sắp tổ chức dự án du lịch một ngày để nâng cao tính đoàn kết cho cai ngục. Du giáo quan gần đây bận rộn đến mức có thể không có thời gian rảnh điền vào mẫu đăng ký, chắc là không tham gia vào…."

Giây tiếp theo, một cục bột màu trắng vỗ cánh một cách không khéo léo lắm, nó lăn ra khỏi đống tài liệu trong tư thế lộn ngược.

"Ai nói tôi không rảnh?"

Tạ Uyên cúi đầu nhìn Cục bột trắng, ngữ khí ám muội nói:

"Thì ra Du giáo quan đang ở văn phòng, tôi còn tưởng rằng cô rất bận rộn, mỗi lần tới đây đều không tìm được ai.”

Du An cảm thấy hơi ngại ngùng

Cô đưa tay móc tờ đơn đăng ký trong tay Tạ Uyên.

“Đi du lịch hả, đi đâu?”

Tạ Uyên rút tờ đăng ký từ dưới bàn chân màu vàng sáng.

“Báo cáo hàng tuần của tuần này, và tổng kết tháng này.”

“Lát nữa tôi sẽ viết.” Cục bột nhỏ dùng đôi cánh nhỏ mềm mại vỗ vỗ bộ ngực đang nhô cao của mình.

“Chúng ta hãy nói về việc đi du lịch đã.”

Tạ Uyên cười nửa miệng nhìn cô chằm chằm.

“Không vội, đợi viết báo cáo tuần xong đã.”

Du An nhào vào máy chủ đang làm việc của mình, bật lên, một lượt tạo tài liệu mới.

Cô biến trở lại cơ thể con người một cách khéo léo và bắt đầu gõ bàn phím.

Hai mươi phút sau, một tuần báo mới phát hành được đưa cho Tạ Uyên.

Tạ Uyên im lặng nhận báo cáo hàng tuần, Cô nàng này làm việc nhanh hơn bất kỳ ai khác, nhưng lại là một người hay trì hoãn tới giai đoạn cuối mới chịu làm.

“Chúng ta tiếp tục nói về Team building đi.”

Du An chủ động đẩy ghế tới.

"Cai ngục trưởng Pezia nói rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ trong năm nay và quyết định tổ chức một hoạt động xây dựng nhóm, hoạt động này sẽ được thực hiện theo đợt. Những ai quan tâm có thể đăng ký, nhưng họ phải sắp xếp công việc trước khi ra ngoài.”

“Khi nào, chi phí ra sao, đi đâu thế?” Du An liên tục hỏi như đạn đại bác .

"Công phí, địa điểm tổ chức có mấy lựa chọn, mọi người sẽ biểu quyết, thời gian dự kiến là cuối tháng. "

Tầng 50 dưới lòng đất vào thời điểm này.

Cậu thiếu niên tóc xù buộc phải trải qua các bài kiểm tra huấn luyện mới.

Các loại vũ khí và đạn dược đã được gửi đến cho cậu ta, cậu ta cần nhớ tất cả các thành phần và giá trị tham số.

Trong quá trình huấn luyện lặp đi lặp lại một cách máy móc, cậu nghĩ đến người sĩ quan mà anh gặp ngày hôm đó,

“Cậu là người có năng lực, đừng cưỡng lại món quà mà trời ban cho cậu, đó sẽ là của cải quý giá nhất của anh. Khi anh làm chủ được kho báu của bản thân, cậu sẽ có được sự tự do mới.”

Cậu không tin nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Ngay cả tự do hạn chế cũng tốt hơn nhiều so với việc bị giam cầm trong một phòng giam tối tăm dưới lòng đất.

Khi chàng trai trẻ có thể tự biến ra một khẩu súng để bắn chính xác vào mục tiêu, rồi phá hủy khẩu súng trên tay, cậu ta được giao một nhiệm vụ mới.

"B0153, nhiệm vụ của cậu là xử lý cai ngục ở tầng 25, Du An. Tôi sẽ đưa cậu đến tầng 29. Cậu chỉ cần nổ súng khi cô ấy tuần tra qua, và sau khi thành công thì lập tức rút lui."

Buổi tối, Du An đi kiểm tra khu vực quản lý một mình

Tạ Uyên ban đầu muốn đi cùng nhau, nhưng tạm thời được giao nhiệm vụ khác.

Du An bắt đầu từ tầng 25 và đi xuống từng tầng một.

Ban đêm Tinh Ngục vẫn yên tĩnh như cũ, Du An ra khỏi thang máy, đi về phía hành lang bên phải.

Hệ thống sưởi ấm trên tường đột nhiên bắt đầu hoạt động, và tiếng vo ve phá vỡ sự im lặng.

Du An đã quen với âm thanh này, không ngừng tiến về phía trước.

Thiếu niên nằm trong ống thông gió phía trên hành lang nín thở, chậm rãi kéo chốt súng, viên đạn đã được lên đạn.

Tiếng “cạch cạch” lẽ ra phải bị tiếng lò sưởi hoạt động che lấp lại khiến Du An đột ngột dừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô lùi lại ngay lập tức.

Cậu bé bóp cò ngay khi cô nhận ra điều đó.

Viên đạn "xẹt" qua mặt Du An và găm vào bức tường phía sau cô.

"bùm"

Một lỗ đạn rõ ràng đã bị lõm vào bức tường kim loại, viên đạn rơi xuống và lăn sang một bên dọc theo vết nứt trên bức tường.

Bắn trượt viên đầu tiên, cậu chàng lập tức bắn tiếp viên đạn thứ hai.

Khẩu súng do cậu ta tạo ra này giống như một phần cơ thể của cậu ta.

Trong tầm nhìn của cậu, mục tiêu đã biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo.

Một bóng trắng vụt qua không trung, viên đạn lại bắn ra.

Người thanh niên sững người trong giây lát, theo bản năng thò đầu ra khỏi ống thông gió, nhưng bất ngờ bị túm lấy cổ áo, lôi ra khỏi ống rồi ngã xuống đất.

Du An vừa mới từ chim hóa thân thành người đã giật lấy khẩu súng từ tay thanh niên, ngay khi cậu ta ôm đầu đối phương, khẩu súng đột nhiên biến mất khỏi tay cô. Trước khi cậu bé có thể nghĩ ra một khẩu súng mới, Du An đã túm lấy cổ áo cậu và đâm sầm vào tường.

"Kang kang"

Cái trán đập mạnh vào bức tường kim loại, khiến đôi mắt của cậu bé tối sầm lại.

Du An sờ sờ trên người, nhưng cô không mang theo bất kỳ dụng cụ nào.

Cô trực tiếp kéo dây rút quần của cậu bé và trói chặt cậu lại.

Chàng trai lập tức kẹp chặt chân vì xấu hổ, sợ chiếc quần không có dây kéo tuột ra.

Du An nhìn mái tóc xù quen thuộc, cuối cùng cũng có thời gian mở lời.

“Là cậu, cậu vượt ngục hả.”

Ngay sau đó, cô lắc đầu phủ nhận: “Không, không đúng vượt ngục sao lại đi chủ động đánh lén cai ngục, cậu bị người thả ra rồi.”

Cậu bé kẹp ống quần của mình lại với khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng không chịu nói.

Nhìn thấy hắn như vậy, Du An cũng không lo lắng hắn bỏ chạy.

"Cậu làm sao lúc này lại giả bộ ngoan cố? Cậu đánh quản ngục liền bị bắt lại, còn muốn người phía sau bảo vệ cậu?" Cậu bé sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên nhớ tới một ít bài kiểm tra mà cậu đã phải làm

Nhiệm vụ thất bại và bị gửi trở lại tầng 50. Cậu ấy không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Du An đảo mắt hai lần, ngoại trừ Montero, chả có ai lại muốn hại cô cả. Và người hợp tác với Montero lại có thể thả tù nhân ở tầng 50 ra chỉ có thể là Herman.

Du An đá cậu bé bằng chân của mình.

“Cảnh ngục tư Herman hứa hẹn với cậu điều gì, khiến cậu có thể liều mạng tới đây?”

Du An nghĩ đến Cái bóng và Cecil lúc trước, liếc mắt liền rõ ràng tù nhân bị nhốt phía dưới muốn cái gì.

“Hắn hứa hẹn sẽ thả cậu ra ngoài hả?, chuyện này không có khả năng đâu.”

Du An nhìn chằm chằm vào phản ứng của cậu bé: "Có lẽ đó là một lời hứa sẽ cho cậu một mức độ tự do nhất định."

Cậu bé nhìn cô cảnh giác.

Du An mỉm cười: "Cậu có thể tin những gì Herman nói, dường như là không có lựa chọn khác "

Người thanh niên ánh mắt mờ mịt, thân là tù nhân, hắn không có lựa chọn nào khác.

Du An hắng giọng: "Hừ, Herman không thể cho cậu tự do, tôi thì cho được, thế nào?"

Người thanh niên ngước mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Giống như đang nghi ngờ năng lực của cô – một cai ngục nhỏ bé.

Vẻ mặt của người thanh niên rất dễ đoán, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ, Du An nhếch khóe môi, quyết định thử năng lực của mình với cậu ta.

Cô nắm lấy cổ tay của cậu thiếu niên, tâm tư chuyển động

Vài giây sau, bóng dáng của cậu bé bắt đầu trở nên mơ hồ.

Dường như có một chút hoảng sợ trên khuôn mặt của cậu bé.

Giây tiếp theo, cậu bé đã biến mất, và có chú chim trắng nhỏ trên mặt đất.

Du An cười chân thành hơn, đúng là luyện tập nhiều thì có hiệu quả

Cô nắm cánh của chim nhỏ, biến đổi trở lại.

Vẻ mặt của cậu bé không thể diễn tả được, và cậu ta lắp bắp.

"Cô, cô là cũng là dị tộc. "

Du An cười thừa nhận.

"Thế nào, so với Herman, tôi cũng là dị tộc giống cậu có phải là càng đáng tin hơn sao?"

Thiếu niên sắc mặt thay đổi hai lần.

Là một dị tộc, Du An có thể tự do như những người bình thường, đó là điểm hấp dẫn nhất đối với cậu.

Nhưng trên đời không có cái gọi là bữa trưa miễn phí, và cậu biết rất rõ sự thật này.

Hơn nữa, vài phút trước cậu còn muốn gϊếŧ người này.

Cậu mím môi, khàn giọng nói: “Cô cần tôi làm gì?”

Du An cụp mắt, cô thích nói chuyện với người thông minh.

Thành thật mà nói, những mánh khóe nhỏ liên tục của Montero đã làm cô phát chán.

Về phần Cảnh ngục tư đã làm điều đó, cô rất muốn “tiễn” ông ta đi thăm Cai ngục trưởng August.

Sau đó, vì cuộc sống ổn định của một công chức, cô chỉ còn một lựa chọn:

"Con người tôi, ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông”.

“Cảnh ngục tư muốn tôi chết, tôi phải tiễn hắn lên đường trước.”

"Cậu định gϊếŧ tôi như thế nào, cậu cũng có thể xử lý ông ta y như vậy. Sau khi kết thúc, tôi sẽ giúp cậu thật sự tự do."