Chương 43

Cậu bé im lặng một lúc rồi đồng ý.

Các điều kiện mà Du An đưa ra còn hào phóng hơn những gì Cảnh ngục tư nói, cậu không có lý do gì để từ chối.

Du An hài lòng cong môi, trong mắt lóe lên một tia gian xảo.

“Để đảm bảo an toàn, chúng ta cần ký một hợp đồng nhỏ trước.”

Sau khi hợp đồng được xác lập, Du An trả lại dây rút trên thắt lưng cho cậu bé.

Chàng trai trẻ buộc chặt chiếc quần của mình với vẻ mặt đờ đẫn và thắt nút thật chặt.

Chỉ có đôi tai đỏ ửng mới tiết lộ nội tâm của cậu. Cậu xử lý những vỏ đạn rơi trên mặt đất, và khôi phục bức tường kim loại có những lỗ đạn.

Du An không khỏi khen ngợi.

“Năng lực của cậu rất có ích.”

Thanh niên cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi hiện tại đi làm nhiệm vụ, cô có muốn cùng đi hay không?”

Du An khoát tay áo: "Tôi ở chỗ này chờ cậu trở về, công việc của tôi chưa kết thúc, có khế ước không sợ cậu sẽ bội ước.”

Cậu thiếu niên không nói gì, không biết đã bị sốc bởi sự chuyên nghiệp của cô hay vì những lời nói thẳng thừng.

Cậu bé rời đi.

Du An nhàn nhã kết thúc chuyến kiểm tra tầng 29, cậu thiếu niên vội vàng trở về.

Trên mặt thiếu niên vẫn còn một tia hoảng sợ chưa tiêu tan.

“Cảnh ngục tư đã chết.”

Du An gật đầu, vươn tay về phía hắn.

“Đi nào, tôi sẽ biến cậu thành một con chim và mang cậu về.”

Du An quay lại văn phòng với một con chim hót líu lo màu trắng trong túi.

Khi Tạ Uyên trở lại sau khi hoàn thành công việc của mình, anh phát hiện rằng Du An đã mang đến một rắc rối khác.

Tạ Uyên: dường như đã quen với những tình huống đột ngột như vậy.

Du An lấy Chim trắng nhỏ từ trong túi ra.

"Tôi có thể đưa cậu ra khỏi Tinh ngục, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thể lấy thân phận của mình mà sống, dù sao sự thật cậu là dị tộc đã bị bại lộ."

Chim trắng nhỏ nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết, cô chỉ cần đưa tôi

ra ngoài là tốt rồi, sau này tôi sẽ tự tính."

Du An đồng ý: "Đêm nay ra ngoài quá rõ ràng, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Lúc này, Cảnh ngục tư Herman bị bắn chết ở văn phòng đã lan ra khắp Tinh ngục, làm nổi lên một trận gió to sóng lớn.

Cùng lúc đó, một thiếu niên dị tộc khác biến mất.

Điều đáng ngờ về vấn đề này là đích thân Cảnh ngục tư đã đưa cậu bé đi.

Người ta không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Cảnh ngục tư Hermann và cậu thiếu niên.

Sự thật về việc thiếu niên bị xiềng xích bắn Cảnh ngục tư và trốn thoát khỏi Tinh ngục cũng được che đậy bằng cái chết ô nhục của Cảnh ngục tư.

Tinh ngục phát lệnh truy nã để truy lùng cậu bé dị tộc.

Tuy nhiên, giữa vũ trụ rộng lớn, vô số các hành tinh, miễn là dị tộc sống ẩn danh và che giấu danh tính của mình, rất khó để tìm ra họ một lần nữa.

Du An đã nhân một ngày rảnh rỗi để đưa cậu bé ra khỏi Tinh ngục.

Cậu bé trịnh trọng cảm ơn cô.

Du An nhìn bóng dáng xa dần của cậu, đột nhiên có chút sững sờ.

Nếu dị tộc chỉ muốn sống trong hòa bình và ổn định như một người bình thường, tại sao họ phải bị nhốt trong lòng đất tối tăm và không được tự do suốt đời?

Lúc này trong Tinh ngục, cai ngục bắt đầu lặng lẽ truyền bá rằng Cảnh ngục tư là một vị trí bị nguyền rủa.

Hai Cảnh ngục tư liên tiếp đều không có kết cục tốt đã phủ bóng đen lên vị trí này.

Bất kể Montero sau khi biết được Herman chết sẽ làm ra động tĩnh gì. Nhưng vị trí Cảnh ngục tư bị bỏ trống cuối cùng đã đến lượt Pezia.

Và vị trí Cai ngục trưởng bị bỏ trống sau khi Pezia thăng chức đã khiến tất cả các cai ngục cấp ba có cơ hội cạnh tranh đều háo hức.

Là cai ngục hữu ích nhất dưới thời Pezia, Du An gần đây khi đi ra ngoài cảm thấy mọi người đã nhìn chằm chằm mình.

Du An âm thầm giảm bớt số lần ra ngoài, ở văn phòng chăm chỉ làm một con cá muối.

Tạ Uyên gần đây rắc rối lớn nhất, là làm thế nào để tìm thấy chiếc bánh bao nhỏ màu trắng lười biếng trong một văn phòng rộng lớn.

Có thể là ở chỗ lõm trên đệm sô pha, có thể là trong đống tài liệu, cũng có thể là trong ổ cỏ khô của chim Bắc Sơn...

Tân cai ngục trưởng cuối cùng cũng được tuyên bố, Tạ Uyên xông vào văn phòng của Du An, gọi cục bột trắng đang gà gật trên một trang giấy tỉnh lại

“Đừng ngủ, có người tới.”

Du An giật mình tỉnh lại, giũ lông, biến thành hình người.

"Có chuyện gì, có chuyện gì vậy?"

Tạ Uyên giơ tay lên, đem thông tin công khai về Tinh ngục đến trước mắt cô.

“Cô thăng chức, Du cai ngục trưởng.”

Tạ Uyên liếc nhìn thời gian: “Cô có thể chuẩn bị, tiếp đón một lượng lớn cai ngục đến chúc mừng cô thăng chức.”

Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa cửa.

Vẻ mặt Du An cứng đờ, sau đó rất lễ phép đi mở cửa.

"Du giáo quan, không, bây giờ tôi nên gọi cô là Cai ngục trưởng, chúc mừng"

“Cô hiện tại là Cai ngục trưởng trẻ nhất trong lịch sử của đế quốc, có một tương lai tươi sáng."

Buổi chiều hôm nay, đủ loại lời nói khách sáo giả dối

Khi màn đêm buông xuống và các cai ngục lần lượt rời đi, Du An không chỉ cảm thấy môi mình chai sạn mà còn cảm thấy mặt mình cứng đờ vì cười.

Cô đổ gục xuống ghế sofa, chỉ cảm thấy mình không thể nhấc nổi một ngón tay.

Du An cảm thấy rằng cô ấy cần massage gấp

Cô huýt sáo để gọi chim nhỏ Bắc Sơn.

Rồi khéo léo biến thành một chú chim nhỏ trắng tròn.

Con chim nhỏ Bắc Sơn ngay lập tức bay tới và bắt đầu mổ lông của cô từng chút sức lực vừa phải.

Mí mắt Du An khẽ khép lại, không khỏi thoải mái thở ra một hơi.

Du An ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị một vật nhỏ ấm áp và mềm mại dính chặt vào nhau. Cô mở mắt ra và bắt gặp cái bụng hơi nhấp nhô của con chim nhỏ.

Du An biến trở lại thành người và vươn vai. Cô liếc nhìn thời gian, đã là sáng hôm sau.

Du An đưa cho con chim Bắc Sơn hai hộp giun khô mà nó thích nhất làm bữa sáng, sau đó bắt đầu thu dọn văn phòng, cô lại chuẩn bị chuyển đi.

Khi lần đầu tiên đến Tinh ngục, cô chỉ có một chiếc vali nhỏ. Nhưng khi cô bắt đầu được thăng chức, chỗ làm việc ngày càng rộng hơn, tiện nghi hơn. Đồ đạc cũng nhiều hơn rất nhiều.

Cũng may lần này cô chỉ chuyển văn phòng ở cùng tầng nên chỉ cần dùng xe đẩy nhỏ chở thêm vài lần nữa.

Để tránh những cai ngục quá nhiệt tình khác, Du An đã đến nhà ăn muộn hơn bình thường.

Nhưng rõ ràng là tin tức về việc cô được thăng chức đã lan truyền khắp nhà ăn. Nhìn thấy thức ăn tràn ngập trong hộp cơm, Du An chỉ có thể đáp lại nụ cười lịch sự từ dì lấy thức ăn.

Du An vội vã trở lại văn phòng với hộp cơm trên tay.

Cô dường như hiểu tại sao Pezia hiếm khi ăn trong nhà ăn.

Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Pzia cũng không thể ngăn cản những cai ngục nhiệt tình chào hỏi, chưa kể đến cô, một người lúc đầu chỉ là cai ngục cấp 1

Du An đứng trước gương trong phòng làm việc điều chỉnh biểu cảm, cố gắng làm bộ mặt lạnh lùng khiến người khác tự động giữ khoảng cách.

Hai phút sau, cô xoa xoa nét mặt mất tự nhiên của mình và từ bỏ hành vi ngớ ngẩn này.

Quên nó đi, cứ để yên như cũ.

Vào buổi sáng, với sự giúp đỡ của Tạ Uyên, Du An cuối cùng đã chuyển tất cả đồ đạc của mình đến văn phòng của cai ngục trưởng.

Tủ trưng bày phía sau bàn làm việc, sau khi trải nghiệm những huy chương lấp lánh của August và những tác phẩm nghệ thuật tiên phong của Pezia, cuối cùng cũng được chào đón các vật phẩm trang trí của chủ nhân thứ ba….

Là năm chậu cây xương rồng nhỏ xanh mướt.

Trước khi Du An có thể đánh giá hết văn phòng mới của mình, trước tiên cô đã nhận được hai hộp tài liệu lớn.

“Đây là tài liệu bàn giao mà Pezia để lại cho cô.” Tạ Uyên cười khích lệ cô: “Tôi đã phân loại cô theo mức độ quan trọng.” Tạ Uyên dời chồng sách trên cùng xuống trước mặt của cô: “Những tài liệu này khẩn cấp hơn, tôi đề nghị cô giải quyết chúng càng sớm càng tốt ngay hôm nay."

Du An: Cô biết thể nào cũng có “quà tặng” cho việc thăng chức này mà.

Ngày thăng chức đầu tiên tuyệt vời bắt đầu bằng việc làm thêm giờ.

Vào buổi tối, khi Du An nhặt tài liệu cuối cùng được đánh dấu khẩn cấp, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thoát khỏi nó, cô có thể nghỉ ngơi hôm nay, tuy nhiên sựu thở phào nhẹ nhõm của cô hơi sớm.

Du An nhìn chằm chằm vào tiêu đề trên trang đầu tiên của tài liệu, và cảm thấy mình sắp ngất tới nơi rồi,

[Thông báo quan trọng về việc mở rộng quy mô tiếp nhận tù nhân trong Tinh ngục Scola]

"Đây là gì?"

Giọng Du An kéo dài vang vọng trong văn phòng

Tạ Uyên từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn rồi giải thích:

“Đây là thỏa thuận giữa Cảnh ngục tư Pezia và các tổ chức khác trước đó, hơn nữa, một thời gian trước, tất cả các bộ phận đều đã bổ sung tân binh, vì vậy phía trên cho rằng Tinh Ngục của chúng ta có năng lực tiếp nhận nhiều tù binh hơn."

Du An cảm thấy mình bị tia sét này đánh trúng, mê man: "Vì vậy, Peppa đã ký thỏa thuận, sau đó phủi đít bỏ đi. Và tôi phải là người làm thay anh ta ấy hả?"

Tạ Uyên khụ hai tiếng: “Pezia hẳn là cũng không nghĩ được thăng chức nhanh như vậy. Việc này, chắc là anh ta muốn tăng công trạng của bản thân, để chuẩn bị cho lần tranh cử tiếp theo.”

Du An: tất cả là tại mình gây hoạ.

Nếu cô không gϊếŧ Herman, Pezia vẫn sẽ là cai ngục trưởng, và tất cả những công việc này sẽ là của anh ta, sẽ chả bao giờ tới lượt một cai ngục bình thường như cô.

Du An lấy tay che mặt đau đớn.

“Đợt tiếp nhận đầu tiên bắt đầu từ khi nào?”

Tạ Uyên lật xem lịch trình, cảm thấy tố chất tâm lý của Du An chắc có thể chịu được tin xấu.

“Ngày mai.”

Đêm đó, Du An gặp ác mộng.

Cô mơ thấy mình bị choáng ngợp bởi hàng đống tài liệu.

Tạ Uyên đẩy một hộp hồ sơ cao hơn đầu cô và thì thầm vào tai cô: "Cai ngục trưởng, đây đều là văn kiện mà hôm nay cô cần phê duyệt."

Du An giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã biến thành bánh trôi nhỏ trong giấc ngủ, bị chăn bông che kín từ bao giờ.

Du An biến trở lại hình người, sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu, rón rén đi tới cửa, từ khe cửa phòng khách nhìn ra ngoài.

May mắn thay, hồ sơ, văn kiện trên bàn vẫn y hệt như hôm qua. Không có hộp hồ sơ bổ sung không thể giải thích được trên mặt đất.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Vào buổi sáng, Tóc xanh đang siêng năng dọn dẹp phòng giam thì đột nhiên bị Du An gọi lên văn phòng.

“Cai ngục trưởng, cô gọi tôi có việc gì?”

Du An lộ ra một nụ cười nhân từ, ngữ khí quan tâm hỏi: “Gần đây đã làm quen việc chưa?”

Tóc xanh ngượng ngùng gãi đầu.

"Cũng khá tốt, công việc ổn định, đều đặn. Các cai ngục đều khen ngợi tôi dọn phòng giam rất sạch sẽ. Tôi nghĩ tháng này tôi có thể được đánh giá là người dọn dẹp tốt nhất trong Tinh Ngục." Du An nhìn Tony tóc xanh với ánh mắt khích lệ

"Đúng vậy, những người trẻ tuổi nhất định phải có động lực làm việc. Bất quá tôi cảm thấy lấy năng lực cùng tư chất của anh, làm một người quét dọn nhỏ ở Tinh Ngục thật quá đáng."

Tony tóc xanh có chút khó hiểu: "Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt rồi, công việc rất phù hợp với tôi, tôi rất thích."

Du An lắc đầu, một bộ hận sắt không thành thép: "Anh là một thanh niên 20 tuổi, làm sao anh có thể không nỗ lực hơn nữa chứ? Hiện tại tôi có một vị trí có nhiều tiềm năng phát triển hơn giới thiệu cho anh."

"Việc gì?"

“Trợ lý của Cai ngục trưởng.”

-----Thời gian quay lại một tiếng trước

Ngay khi Tạ Uyên bước vào văn phòng, anh nhìn thấy Du An ngồi phịch xuống ghế sô pha với vẻ mặt vô hồn:“Cô làm sao vậy?”

Du An lẩm bẩm: “Tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục làm việc như vậy.”

Tạ Uyên có chút không hiểu: “Tiếp tục cái gì cơ ”

Du An: “Là một lãnh đạo ưu tú, tôi sẽ không ôm đồm hết mọi công việc được.”

"Tôi muốn cho những người bên dưới cơ hội khai thác hết tiềm năng của họ và để mọi người phát huy hết tiềm năng trong công việc."

Tạ Uyên: "Cô muốn gì, cứ nói đi."

Du An: “Tôi cần trợ thủ, lập tức, lập tức”