Chương 34

"Con khỉ gầy" muốn rút lui, nhưng sợi dây chuyền bạc trên cổ đã bị Tạ Uyên giữ chặt, khiến anh ta không thể động đậy.

Hai chân anh đá vô ích trên mặt đất, để lại vài vết xước trắng.

"Khỉ gầy" bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, phát hiện ra mình đang vùng vẫy không có hy vọng, lập tức rũ bỏ vẻ hèn nhát giả vờ trên mặt. Hắn nghiêm mặt nói: "Anh biết quá khứ của tôi, vậy thì sao? Hiện tại tôi chỉ là một người vô tội bị hại, anh không thể đối làm như vậy với tôi."

Khoé môi của Tạ Uyên hơi cong lên, nhưng ý cười không chạm ào đáy mắt.

Anh siết chặt vòng cổ từng chút một.

"Tôi không thể làm gì anh, hiện tại tôi là công dân tuân thủ pháp luật. Nhưng tôi có thể nói với viện nghiên cứu, năng lực của anh chính là có thể chịu được mức độ tra tấn mà người khác không thể chịu đựng được."

Con ngươi của “khỉ gầy” cơ hồ muốn vọt ra ngoài, trong con ngươi đỏ tươi có vết máu rõ ràng: "Anh không thể."

"Tôi có thể." Tạ Uyên lạnh lùng nói.

Thấy tình hình không ổn, "Khỉ gầy" lập tức dịu giọng.

Anh thở hổn hển cầu xin: “Chính xác thì anh muốn gì?”

Tạ Uyên dần dần nới lỏng sợi dây chuyền bạc trong tay, để cho “con khỉ gầy” thở: "Rất đơn giản, ngày mai tổ điều tra sẽ tới tìm anh, anh chỉ cần nói ra sự thật anh biết là được."

Khỉ gầy" rùng mình một cái, giống như nhớ lại một ít ký ức không tốt: “Nếu như viện nghiên cứu phát hiện, bọn họ sẽ không buông tha cho tôi.”

Tạ Uyên chậm rãi nói, “Đoàn điều tra có thể xin người bảo vệ anh, chỉ cần Viện nghiên cứu lộ ra bộ mặt thật, bọn họ đến bản thân còn hông thể bảo vệ được, tôi có thể bảo vệ cho anh mà không quá tốn sức”.

Tạ Uyên nhìn vào đôi mắt trống rỗng của “con khỉ gầy”, và vô thức nhấn mạnh giọng điệu của mình.

"Tính kiên nhẫn của tôi có hạn, anh có hợp tác điều tra hay bị đưa trở về viện nghiên cứu đều do anh."

"Khỉ gầy" hai má cắn chặt, giữa hai hàm răng phát ra từng đợt đau đớn. và tỉnh táo.

“Tôi cam đoan.”

Sau khi cân nhắc mấy lần, con khỉ gầy gò mới khó nhọc nặn ra ba chữ này từ trong cổ họng.

Tạ Uyên khẽ nhướng mày, “Vậy thì, tôi rất mong chờ màn trình diễn của anh vào ngày mai.”

Ngày hôm sau, đề nghị của đội điều tra với giám thị nhà tù để xem hồ sơ của nhà nghiên cứu đã bị từ chối.

Tạ Uyên thì thầm vào tai Du An: “Chúng ta lại đi gặp tên tù nhân kia đi, có lẽ hôm nay hắn sẽ ổn định hơn.”

Người thẩm vấn bên cạnh nghe thấy, vội vàng chạy tới, chen vào giữa hai người.

“Tù nhân nào?”

Tạ Uyên chậm rãi trả lời dưới ánh mắt khẩn trương của thẩm vấn viên: “Có một tù nhân đã ăn thịt cá, tôi luôn cảm thấy có chút nghi hoặc.”

Thẩm vấn viên lập tức đặt hai tay lên vai anh, “Tại sao không? Chúng ta có đi cùng nhau không? Tôi rất chuyên nghiệp trong việc thẩm vấn."

Bây giờ thẩm vấn viên đã nói như vậy, Du An không thể từ chối, ba người cùng nhau đi đến phòng giam của phạm nhân.

Cửa phòng giam mở ra, "Khỉ gầy" ngẩng đầu lên, theo bản năng tránh đi tầm mắt của Tạ Uyên, dán mắt vào người thẩm vấn xa lạ.

Du An thấy "Khỉ gầy" hôm nay trông cậu khá hơn nhiều, không trốn tránh mọi người như hôm qua nữa.

Người hỏi cung xung phong nhận nhiệm vụ hỏi cung.

“Ăn cá xong có cảm thấy không khỏe à?”

Con khỉ gầy rụt rè gật đầu.

Người thẩm vấn “Nghe nói từ đó đến giờ anh không ăn cá nữa, vì sao?”

“Ta cảm thấy có gì đó không ổn,” con khỉ gầy mơ hồ nói.

Người thẩm vấn "Có chuyện gì vậy"

“Ngửi, mùi tanh kia rất đặc biệt, một khi ngửi được, vĩnh viễn sẽ không quên.” Con khỉ gầy lẩm bẩm nói.

Người thẩm vấn lập tức nắm bắt được vấn đề, "Anh không chỉ ngửi thấy mùi đó trong bữa ăn, mà còn ở những nơi khác nữa?"

“ Con khỉ gầy gò” bị áp lực của anh ta làm cho nao núng: "Tôi không nhớ."

Người thẩm vấn tiếp tục hỏi: "Tinh ngục phạm vi hoạt động không lớn, không thể đi tới phòng bếp, anh đã tới đâu để ngửi thấy mùi đó.”

Người thẩm vấn đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Anh đã từng tới viện nghiên cứu sao?”

“Con khỉ gầy” vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, hắn bắt đầu vô ý thức run lên: “Tôi, tôi không biết.”

“Anh đã từng tới,” người thẩm vấn khẳng định, “Anh ở trong viện nghiên cứu ngửi thấy mùi cá, anh chỉ nhìn thấy thịt cá hay là cả một con cá còn sống?”

Con khỉ gầy kêu lên một tiếng, co ro thành một đoàn.

Người thẩm vấn thu hồi bút ghi âm: "Có lời của anh ta là đủ rồi, tôi sẽ báo cáo Giám sát trưởng xin lệnh khám xét."

Du An rơi vào trầm tư nhìn quá trình thẩm vấn rõ ràng thuận lợi hơn hôm qua rất nhiều .

"Chẳng lẽ là cách thẩm vấn của tôi không đúng? Trước đây hắn không có phối hợp nhiều như vậy."

Thẩm vấn viên lộ ra nụ cười đắc ý.

"Đương nhiên là có kỹ năng thẩm vấn, loại chuyện này còn phải dựa vào người có kinh nghiệm."

Dưới áp lực chung của giám sát trưởng và cai ngục trưởng, cùng với lời thú nhận của “con khỉ gầy”, đội điều tra cuối cùng đã bước vào cổng viện nghiên cứu một lần nữa.

Nhà nghiên cứu Bard đứng ở cửa với nụ cười nửa miệng, khuôn mặt rõ ràng không chào đón.

“Các người có thể lục soát, nhưng không được làm phiền công việc của các nhà nghiên cứu.”

“Còn nữa, đừng phá hủy thiết bị và cơ sở vật chất của chúng tôi.”

Cai ngục Otranto gật đầu đáp lại: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ chú ý.”

Sáu người phân ra trong viện nghiên cứu để kiểm tra.

Các phòng trong viện đều có màu trắng, và mỗi phòng đều rất giống nhau.

Cùng với những chiếc áo khoác trắng của các nghiên cứu viên giống nhau, Du An cảm thấy mỗi khi bước vào một căn phòng, những gì cô nhìn thấy giống như một bức tranh được sao chép và copy paste trực tiếp từ căn phòng trước đó.

Du An ghé vào tai Tạ Uyên nói nhỏ: "Anh đã nhìn qua loại phòng này sao?"

Tạ Uyên nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, phòng ở kết cấu giống nhau."

Du An bắt đầu đau đầu, trong viện nghiên cứu có vô số căn phòng như thế này, làm sao tìm được căn mà Khỉ Gầy đã thấy.

Mỗi khi vào phòng, Du An hít sâu hai lần, cố gắng xác định xem trong không khí còn sót lại mùi tanh nào không.

Tuy nhiên, hầu hết các phòng chỉ có mùi hăng hắc của thuốc sát trùng và thuốc thử thí nghiệm.

Đi dọc theo một hành lang, Du An cảm thấy mũi của mình sắp bị chọc tức đến hỏng mất.

Du An bước vào một căn phòng mới, cô đi một vòng, hình như ngửi thấy mùi nước thoang thoảng.

“Đây là mùi gì?”

Nhà nghiên cứu Bard đúng lúc đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện, “Nhà nghiên cứu của chúng ta nuôi hai con thú cưng ở đây.”

Ngón tay của hắn chỉ vào một khối trụ tròn nhỏ trên bàn.

Du An bước vào và nhìn thấy hai con cá vàng nhỏ màu đỏ đang phun bọt một cách bừa bãi trong nước.

“Anh không thay nước cho cá vàng à?”

Du An ngửi thấy mùi tanh của nước trong bể tròn nhỏ, vô thức xoa xoa chóp mũi.

Bard nói thẳng: "Dù sao thì các nhà nghiên cứu của chúng tôi cũng rất bận rộn với công việc, và đôi khi họ quên thay nước kịp thời."

Du An cảm thấy mình đang bị chế giễu. Ai mà không bận công việc hả?

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tranh chấp.

“Rõ ràng là có mùi cá, không nên ngụy biện.” Người thẩm vấn từng bước một ép nhà nghiên cứu.

Đôi mắt của nhà nghiên cứu gần như đỏ lên vì tức giận: "Tôi không hiểu anh đang nói về con cá nào."

Nhà nghiên cứu Bard chạy tới và ngăn người thẩm vấn lại: "Chúng tôi đang hợp tác với cuộc điều tra của các anh, không phải tội phạm. Xin hãy tôn trọng nhà nghiên cứu của chúng tôi."

Người thẩm vấn liếc anh ta một cái, "Vậy xin hãy giải thích mùi cá ở đây. Mùi trong không khí chắc hẳn ai cũng ngửi thấy chứ hả?”

Du An đi tới, chóp mũi giật giật, mùi ở đây so với mùi nước cô vừa ngửi thấy còn nồng hơn.

Bard hỏi nhà nghiên cứu đứng đằng sau: “Hôm nay anh lại ăn cá trích đóng hộp à?”

Nhà nghiên cứu cúi đầu xuống như một sinh viên bị giáo viên giáo huấn. Bud nghiêm nghị nói: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh bận nghiên cứu công việc đến mấy cũng không thể ở trong phòng thí nghiệm ăn cơm”

" Tôi xin lỗi, Nhà nghiên cứu Bard, tôi hứa sẽ không lặp lại."

Người thẩm vấn nhìn nhà nghiên cứu một cách nghi ngờ: "Cá trích đóng hộp ?".

“Ồ, ăn đồ đóng hộp thì phải còn lại vỏ chứ, vỏ hộp đâu?”

Nghiên cứu viên nói: “Ném vào thùng rác ngoài hành lang.”

Người thẩm vấn lập tức đi ra khỏi hành lang, nơi đặt thùng rác được bao lại với một chiếc túi hoàn toàn mới, không có rác trong đó.

Nhà nghiên cứu Bard giải thích: “Các túi rác ở đây được thay thế thường xuyên, có lẽ chúng được những người dọn dẹp mang đi.” Nhà nghiên cứu Bard liếc nhìn đồng hồ: “Xe rác sẽ thu gom rác trong 10 phút nữa, các anh có thể đến bãi rác bây giờ nếu không thì quá muộn."

Người thẩm vấn chửi rủa và chạy ra ngoài.

Nhà nghiên cứu Bard nhìn thấy Du An và Tạ Uyên đứng yên tại chỗ, không khỏi hỏi: "Hai người không đi cùng sao? Đào bới đống rác vất vả lắm" Bard ánh mắt giễu cợt.

Cô lạnh lùng nói: “Không, tôi tin rằng người thẩm vấn có thể tự mình làm được.”

Bard có vẻ hơi thất vọng.

Du An nói tiếp: "Có việc gì thì làm đi, chúng tôi sẽ tự đi kiểm tra"

Bard xua tay lần nữa, "Không sao, tôi sẽ đi cùng hai người, để không gây ra những hiểu lầm không đáng có.”

Du An không chút lưu tình mím môi.

Ai mà them tin vào những lời nói nhảm nhí của anh ta, hiển nhiên là anh ta sợ họ sẽ tìm thấy một số manh mối đáng sợ thì có.

Du An vừa quay lại phòng thí nghiệm vừa rồi.

Bard như cái đuôi: "Vừa rồi thẩm vấn viên không phải kiểm tra ở đây sao?"

Du An không dùng, "Hắn kiểm tra của hắn, tôi xem của tôi được không?"

Bard mấp máy môi: " Đương nhiên."

Du An đi vòng quanh phòng thí nghiệm hai lần, mùi tanh ở đây xác thực có chút nặng.

Nhà nghiên cứu tuyên bố đã ăn cá trích đóng hộp cũng tỏ ra rất lo lắng.

Nghiên cứu viên Bard lặng lẽ lườm hắn một cái: “Đi phòng thí nghiệm y3 hỗ trợ đi, đừng đứng ở đây cản trở.”

Nghiên cứu viên vội vàng chuồn ra ngoài.

Du An không có ngăn cản, chỉ là âm thầm ghi nhớ lại diện mạo của nghiên cứu viên.

Phòng thí nghiệm được quét dọn vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ mùi tanh trong không khí ra thì không còn dấu vết nào khác.

Sau khi Du An tìm kiếm không có kết quả, cô rời khỏi đây và đi đến hành lang tiếp theo.

Năm người tìm kiếm viện nghiên cứu cả ngày, cho đến đêm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Với một nụ cười xa lạ trên khuôn mặt, nhà nghiên cứu Bard lịch sự "mời" họ ra khỏi viện nghiên cứu.

Lúc này, người thẩm vấn đi bới rác vừa trở về đã kiệt sức.

“Làm sao, tìm được rồi?” Du An hỏi.

Thở hổn hển, người thẩm vấn cầm chiếc túi trên tay, trong đó có vỏ cá trích đóng hộp bẩn thỉu.

Sau khi lục tung đống rác hồi lâu, cộng với những chiếc vỏ lon trên tay anh tỏa ra mùi lạ.

Vô tình, một khoảng trống xuất hiện xung quanh người thẩm vấn, và mọi người lùi lại nửa bước.

Vưu An: “Anh trở về tắm rửa trước đi.”

Thẩm vấn viên cười khổ một tiếng, mang theo vỏ lon rời đi.

Du An và Tạ Uyên tiếp tục suy nghĩ khi họ quay trở về văn phòng.

“Điều khả nghi nhất là trong phòng có cá trích đóng hộp.”

Du An sờ sờ cằm hỏi Tạ Uyên: “Nếu quản giáo quy định chúng ta không được ăn trong phòng, anh có lén lút ăn không?”

Tạ Uyên do dự một chút: "Tôi sẽ không…, nhưng cô có thể..."

Du An chần chờ một chút, sau đó thỏa hiệp: "Đúng tôi vẫn sẽ ăn, nhưng nhất định phải ăn loại không nặng mùi.” Cô chun mũi, tựa hồ còn ngửi thấy mùi tanh nồng khó ngửi.

“Nhưng ai lại ăn cá trích đóng hộp chứ?”

Tạ Uyên nói:“Có lẽ khẩu vị của anh ta hơi lạ.”

Du An không phản đối ngay: “Từ biểu hiện hôm nay của nhà nghiên cứu đó, anh ta rất rụt rè và dễ căng thẳng, hay là chúng ta thử đi đánh lén đi?"

Tạ Uyên nhìn cô cảm thấy có gì đó không ổn, "Cô muốn trùm bao tải, đánh du kích, hay đánh trực diện?"

Du An cảm thấy rằng nhân phẩm của mình đang bị nghi ngờ: "Tôi là loại người như vậy hả?”

Tạ Uyên dùng mắt để trả lời cô: Đúng là như vậy mà.

Du An lập tức lấy máy liên lạc đăng nhập vào một nền tảng mua sắm, nhanh chóng đặt một thùng cá trích đóng hộp.

Cô đưa giao diện đặt hàng thành công cho Tạ Uyên, lớn tiếng giải thích: “Vì anh ta thích cá trích đóng hộp đến mức lén lút ăn trong phòng thí nghiệm, tôi sẽ đãi anh ấy một bữa tiệc lớn toàn cá trích đóng hộp.”

Tác giả nói: nói về cá trích đóng hộp: Một trong những loại thực phẩm nặng mùi nhất trên thế giới.