Chương 33

Người thẩm vấn đồng ý, và cả hai cùng nhau đến viện.

Viện nghiên cứu dường như là một tổng thể riêng biệt trong Tinh gục, được bố trí ở tầng 60.

Trong phong cách đen xám của toàn bộ Tinh ngục, chỉ có bọn họ là thuần một màu trắng.

Du An vừa ra khỏi thang máy liền bị màu trắng xông tới trước mặt làm chói mắt. Cô cảm thấy nếu ở đây cả ngày, cô có thể bị bệnh mù trắng.

Công tác an ninh, bảo vệ của viện nghiên cứu rất nghiêm ngặt.

Những người bảo vệ trực ở cổng đã ngăn Du An và người thẩm vấn lại. Sau khi người thẩm vấn xuất trình giấy phép, người bào vệ nói rằng anh ta cần xin chỉ thị của cấp trên.

Du An đợi ở cửa. Lúc này, thang máy "ding" vang lên. Đó là cai ngục Otranto và một thẩm vấn viên khác đã đi đến nhà bếp phía sau để điều tra.

Cai ngục Otranto có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Du An và hai người họ.

“Sao anh lại tới viện nghiên cứu?”

Hai người thẩm vấn có mặt đều là người của Bộ phận giám sát, ngoại trừ một chút tin tức này cũng không có gì đáng giấu giếm.

Du An nói thẳng: "Bác sĩ nói rằng viện nghiên cứu đã lấy hồ sơ chẩn đoán và điều trị của tù nhân. Chúng tôi tới đây xem có manh mối mới nào không. Hai người đã đã tìm thấy gì?”

Cai ngục Otranto: “ Người mua sắm nói đơn vị cung ứng là do một người tên Murray ở Viện nghiên cứu giới hiệu. Tuy nhiên, họ nói rằng vào thời điểm xảy ra vụ việc họ đã đến Viện nghiên cứu để hỏi thăm, nhưng viện khẳng định rằng họ không có nhà nghiên cứu tên Murray."

Lúc này, người bảo vệ ở cửa đã nhận được phản hồi từ cấp trên của mình.

“Nghiên cứu viên Bard mời vào.”

Bốn người đi vào viện cửa. Họ đi qua một hành lang và được dẫn vào một phòng khách.

Họ không đi qua bất kỳ khu vực văn phòng nào ở giữa, và không thấy một chiếc áo khoác trắng nào.

Vài phút sau, nhà nghiên cứu Bard vội vàng đến.

"Mọi người trong đội điều tra đều đến viện nghiên cứu của chúng tôi, có chuyện gì vậy?"

Cai ngục Otranto lên tiếng trước: "Người mua ở bếp sau nói rằng thịt cá là do nhà nghiên cứu của bên anh giới thiệu, vì vậy…."

Nhà nghiên cứu Bard cười gượng: "Tôi biết về điều đó, nhưng chúng tôi không có nhà nghiên cứu nào mà anh ấy đề cập ở đây cả."

Cai ngục Otranto hỏi: “ Anh có thể chụp ảnh tất cả các nhà nghiên cứu không? Người mua khẳng định rằng anh ta có thể nhận ra người giới thiệu.”

Bard hiển nhiên có chút khó xử: "Otranto ngục quan, không phải tôi không hợp tác, nghiên cứu viên hồ sơ đều là mã hóa, anh vừa mở miệng liền yêu cầu ảnh mọi người, tôi không thể đồng ý."

Otranto cũng rất khó xử, anh ta nhận được chỉ thị của Cảnh ngục tư là không thể tìm thấy bằng chứng thuyết phục nào để làm cho tình hình của tầng dưới 50 trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng bây giờ Cai ngục trưởng và Giám sát trưởng rõ ràng đang để mắt đến vụ án này, anh ta khó có thể làm gì dưới mũi họ.

Lúc này, người thẩm vấn nói: "Dù sao thì viện nghiên cứu cũng thuộc thẩm quyền của Cảnh ngục tư. Nếu cảnh ngục tư đồng ý, chúng tôi có thể xem ảnh chụp của tất cả các nhà nghiên cứu."

Nhà nghiên cứu Bard giật mình, sau đó mỉm cười "Đương nhiên, nếu Cảnh ngục tư ra lệnh, chúng tôi đương nhiên sẽ tuân theo."

Sau đó, Du An hỏi nhà nghiên cứu Bard, "Tôi nghe nói rằng anh đã lấy hồ sơ chẩn đoán và điều trị của tù nhân bị bệnh. Tại sao vậy?"

Bard: "Chúng tôi chỉ quan tâm đến trường hợp thú vị này thôi, dù sao thì viện nghiên cứu của chúng tôi được thành lập để nghiên cứu toàn diện về dị tộc”

Du An tiếp tục hỏi, "Vậy nghiên cứu của anh có thu được kết quả gì không?"

Bard: " Thật không may, chúng tôi đã không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu ích."

Du An hơi nheo mắt lại, nhà nghiên cứu Bard này rõ ràng đang lập lờ nước đôi. Trong vụ việc này, chắc chắn phải có điều gì đó không ổn ở viện nghiên cứu.

Sau khi rời Viện, cai ngục Otranto và người thẩm vấn đi cùng đã đến gặp Cảnh ngục tư để xin phép điều tra.

Du An: "Tôi sẽ báo cáo tình hình với Cai ngục trưởng. Nếu Cảnh ngục tư không muốn chúng ta điều tra viện nghiên cứu…"

Người thẩm vấn đi cùng Du An hiểu ra: "Tôi cũng phải đi tới chỗ Giám sát trưởng. "

Du An đến văn phòng Cai ngục trưởng ở tầng 25.

"Viện nghiên cứu có lẽ đã động tay động chân gì đó, nhưng Cảnh ngục tư có lẽ sẽ không hợp tác. "Du An nhanh chóng báo cáo.

Sau sự cố của Cecil, Pezia đơn giản coi Viện nghiên cứu là khối u ác tính lớn nhất trong Tinh ngục.

Sau khi biết tóc của tù nhân trong vụ tai nạn chuyển từ trắng sang đen, khuôn mặt anh ta gần như u ám.

"Tôi và Giám sát trưởng sẽ báo cáo lên cấp trên và cố gắng gây áp lực lên Cảnh ngục tư "

“Nhưng cô cần cẩn thận hơn khi điều tra. Chúng ta có thái độ giống như Bộ phận giám sát đối với vấn đề của Cảnh ngục tư. Nhưng vì sắp tới giữa tôi và Giám sát trưởng đều là ứng cửa viên cho chức Cảnh ngục tư, nên Bộ phận Giám sát cũng có thể tìm cơ hội để ngáng chân chúng ta. "

Du An gật đầu, biểu thị rằng cô đã nhớ kỹ.

Khi Du An trở lại văn phòng của mình, Tạ Uyên tình cờ đã trở lại.

Họ đã đi xem tất cả các tù nhân có triệu chứng khó chịu về thể chất, vì vậy mất nhiều thời gian hơn.

Du An và anh đồng bộ hóa kết quả điều tra của chính họ: "Anh đã thu được gì chưa?"

Tạ Uyên nói đầy ẩn ý:

"Từ góc độ thủ tục điều tra bình thường, không có nhiều phát hiện. "

“Ừm." Du An hai mắt sáng lên,

Tạ Uyên chỉ chính mình mắt: "Tôi nhìn thấy một điểm không bình thường."

Du An rất chăm chú rót cho hắn một chén trà: "Nào, từ từ nói."

Tạ Uyên cầm tách trà và bắt đầu kể lại câu chuyện từ đầu.

"Có nhiều tù nhân có triệu chứng khó chịu, nhưng tình trạng của họ từ nhẹ đến nặng. Một tù nhân có các triệu chứng rất nhẹ nhưng rất không ổn định trong quá trình điều tra. "

" Vì tò mò, tôi đã nhìn vào bên trong nội tâm của anh ta. Cảnh không hay lắm, đó là sự trả thù của anh ta đối với một nhóm các nhà nghiên cứu. "

Tạ Uyên xoa xoa tách trà trong tay: "Nếu chỉ có vậy, có thể suy đoán rằng anh ta là đối tượng nghiên cứu của viện, và anh ta cũng bị bức hại giống như Cecil trong quá trình nghiên cứu.

" Cho nên anh còn thấy thứ khác?” Tạ Uyên gật đầu: "Trong tưởng tượng của anh ta, anh ta trói nhà nghiên cứu vào bàn thí nghiệm. Bối cảnh hẳn là bên trong viện nghiên cứu. Bên trong có một bể cá cực lớn, bên trong có mấy nhân ngư màu đen."

“Nhân ngư?”

“Đúng vậy, là một con cá lớn màu đen xấu xí, nhìn không thể miêu tả được, đầu giống mặt người."

Du An nổi da gà, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Viện nghiên cứu nghĩ ra cái quái gì vậy?

Du An "Vậy thì, anh cũng đã nhìn thấy những vảy cá trên người tù nhân? "

“Đúng vậy, những chiếc vảy rất giống nhau, chúng đều có màu đen và xám."

Du An đi tới đi lui trong văn phòng: "Và tù nhân đó đã trở nên trẻ hơn , tương tự như Cecil Nó cũng có liên quan…” .

Người của viện nhất định không chịu buông tha quả trứng vàng là [thuốc bất lão], cho nên bọn họ nhất định muốn dùng phương pháp khác để tiếp tục điều chế đan dược. Những nhân ngư đó khả năng là thành quả của bọn họ, có lẽ là cải tạo theo năng lực của Cecil trước đó.” Tốc độ nói của Du An dần trở nên nhanh hơn.

"Tuy nhiên, những loại thuốc mới được phát triển cần phải được thử nghiệm trước khi chúng có thể được sản xuất hàng loạt. Họ không thể đưa những loại thuốc đáng ngờ trực tiếp ra thị trường. Rốt cuộc, đối tượng của [thuốc bất lão] là những quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu của đế chế . Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ không thể gánh vác trách nhiệm."

“Vì vậy, Tinh Ngục đã trở thành địa bàn thí nghiệm của bọn họ, dị tộc cũng không yếu ớt như người thường, cho nên bọn họ là mẫu thí nghiệm thích hợp nhất."

Tạ Uyên đồng ý: "Tóc trắng của tù nhân đã chuyến thành màu đen, điều đó có nghĩa là thuốc đã phát huy tác dụng."

“Nhưng lại mọc vảy nên có tác dụng phụ.” Đôi mắt Du An mờ mịt.

"Cho nên bọn họ xóa đi chẩn đoán cùng điều trị hồ sơ của tù nhân, chỉ cần lần này điều tra không có kết quả, viện nghiên cứu có thể tiếp tục cải thiện các loại thuốc mới và kiếm lợi nhuận từ nó."

Tạ Uyên nhấp một ngụm trà: "Nhưng đây chỉ là suy đoán và chúng ta không có bằng chứng. Viện nghiên cứu thậm chí từ chối cung cấp ảnh của các nhà nghiên cứu chứ đừng nói đến việc cho phép chúng ta tìm kiếm "

" Không thể tìm thấy bằng chứng nào, chúng ta có thể bắt đầu với bằng chứng người cá trước. "

Tạ Uyên dùng ngón trỏ gõ vào miệng cốc, phát ra âm thanh giòn giã. "Anh nói tù nhân đó? Du An suy nghĩ một chút.

“ Đúng rồi, anh ta có ấn tượng về người cá, chứng minh anh ta đã nhìn thấy trong Viện nghiên cứu. Các triệu chứng của anh ấy nhẹ do ăn ít cá. Cho dù anh ấy có nhận ra mối liên hệ hay không, chúng ta luôn có thể lấy được một số thông tin từ anh ấy. "

"Được, chúng ta lại đi tìm hắn. " Du An nhanh chóng đưa ra quyết định,

Hai người đến phòng giam của tù nhân, đó là một người đàn ông gầy gò, cuộn mình trong góc, lo lắng cắn đầu ngón tay, run rẩy, móng tay bị cắn thành lỗ, giống như một con khỉ gầy rất đói.

Tạ Uyên: “ Người cai ngục trông giữ nói, trừ bỏ bữa ăn đầu tiên, những hôm sau hắn không ăn thịt cá đó nữa "

Du An ngồi xổm xuống trước mặt anh, đưa tay ra lắc lắc trước mặt "con khỉ gầy", nhưng anh không đáp lại.

Ánh mắt anh không có tiêu cự, chỉ thẫn thờ nhìn vào không trung

Du An mặc kệ vẫn hỏi: “Những thịt cá đó…”

Trước khi Du An nói xong, "Khỉ gầy" đã lăn ra đất, hai tay ôm đầu, "Tôi, tôi không ăn, không…"

"Khỉ gầy" lẩm bẩm, toàn thân run rẩy.

Du An bất lực nhìn Tạ Uyên: "Không phải tâm thần bất ổn, mà là có bệnh rồi.”

Tạ Uyên xắn cổ tay, nhàn nhạt nói: "Để tôi "

Du An lùi lại mấy bước nhường chỗ cho anh.

Phương pháp chất vấn của Tạ Uyên không nhẹ nhàng như Du An, anh ta trực tiếp đưa tay ra và túm cổ áo của "Con khỉ gầy" và kéo anh ta đến trước mặt mình.

Hai người nhìn nhau, "Anh biết con cá kia có vấn đề gì đúng không?"

"Khỉ gầy" theo bản năng quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, bị Tạ Uyên nắm lấy hàm của hắn, đem hắn giữ nguyên tại chỗ.

"Khỉ gầy" có chút kinh hãi nhìn vào mắt hắn, "Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết"

"Anh biết." Tạ Uyên kiên định nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong con ngươi đen kịt lóe lên hắc quang.

“Anh không nhớ họ đã làm gì với anh sao?”

“Anh không muốn công khai những gì họ đã làm sao?”

“Lần này họ sử dụng những con cá đó, lần sau sẽ đến lượt anh thì sao?”

Lời nói của Tạ Uyên vang vọng trong tai anh. Loanh quanh bên tai, "Khỉ gầy" run rẩy, muốn vươn tay bịt lỗ tai, lại bị Tạ Uyên giữ chặt hai tay.

"Khỉ gầy" trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhắm chặt hai mắt muốn lắc lắc đầu, lại không cách nào thoát khỏi xiềng xích của Tạ Uyên.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Tạ Uyên, Du An có chút sững sờ.

Trợ lý nhỏ trông khác hẳn mọi khi, vẻ mặt dịu dàng và vô hại ban đầu biến mất, như thể anh ta đã thay đổi khuôn mặt.

Lúc này, Tạ Uyên đột nhiên buông tay.

Anh đứng dậy xoa xoa mặt: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nóng nảy."

"Hành vi của viện nghiên cứu thật là…."

“À," Du An phản ứng hơi muộn, "Tôi hiểu rồi."

Du An nhìn “Khỉ gầy” nằm trên mặt đất co rúm lại do dự và nói: "Chúng ta bây giờ khó có thể lấy được thông tin từ anh ta. Chúng ta hãy tìm cách bắt đầu từ những nơi khác vậy”

Tạ Uyên gật đầu, thần sắc ôn hoà, nói một câu: “Là tôi nóng vội quá.”

Khi đi ra khỏi phòng giam, ống tay áo của Tạ Uyên khẽ di chuyển, và một mảnh thấu kính vỡ hình tam giác rơi ra từ ống tay áo của anh ta và rơi xuống góc tường.

Nửa đêm, Tạ Uyên tìm thấy Ethan đang hồi phục trong khu đặc biệt: "Hãy để Cái bóng của anh đưa tôi đến một nơi."

Ethan thận trọng nói: "Lão đại đang làm điều xấu gì phải không?"

Tạ Uyên thờ ơ liếc nhìn anh ta, "Không, tôi đang giúp Du giáo quan."

Ethan nửa tin nửa ngờ đồng ý.

Dưới sự hướng dẫn của Tạ Uyên, cái bóng đã dẫn anh đến chiếc gương vỡ trong phòng giam của "Con khỉ gầy".

“Chỗ này nhỏ quá” Cái bóng nhẹ nhàng càu nhàu, khó khăn vươn cánh tay bị dập nát ra khỏi tấm gương vỡ.

Tạ Uyên đẩy hắn từ phía sau, “Đừng lải nhải, mau cút ra ngoài.”

Bóng đen kéo mình thành một mảnh mảnh khảnh, từ trong ống kính chậm rãi kéo ra.

Bóng đen mảnh khảnh chậm rãi di chuyển trong phòng giam mờ tối, phát ra tiếng ma sát khe khẽ.

"Con khỉ gầy" cuộn tròn trong góc dường như nghe thấy động tĩnh, nó từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng đen đang dần hình thành trên bầu trời, nó đột nhiên mở miệng.

Trong giây tiếp theo, bóng đen "vù vù" duỗi ra một dải bóng đen, quấn quanh nửa dưới khuôn mặt của "Khỉ gầy" nhiều lần, che thật chặt miệng, chặn khóe miệng "Khỉ gầy" Có một tiếng càu nhàu bị bóp nghẹt.

Cái bóng tự hào lắc mình trong không trung, anh ta biết mình thực sự khá đáng sợ.

Chỉ là một số người chả biết sợ là gì.

Sau đó, cái bóng kéo Tạ Uyên từ phía sau tấm gương ra.

Tạ Uyên vừa đi ra, liền không nhịn được nôn hai lần, tấm kính nhỏ này khiến hắn có chút buồn nôn.

Có vẻ như sau khi bị chia nhỏ trong không gian chật hẹp, cả người anh như bị ép thành cái bánh mỏng trước khi trở lại bình thường.

Tạ Uyên lạnh lùng liếc nhìn cái bóng.

Cái bóng co rụt cổ lại, cố gắng giải thích: "Đó là bởi vì chiếc gương quá nhỏ, nếu nó lớn hơn một chút, sẽ không khó chịu như vậy." Tạ Uyên phớt lờ anh ta, và đi thẳng đến chỗ "Khỉ gầy" đang sợ hãi

"Khỉ gầy" co tay chân lại lùi về phía sau, nhưng phòng giam chỉ lớn như vậy, một lúc sau nó đυ.ng phải bức tường phía sau.

Anh ngã quỵ xuống đất, run như cầy sấy.

Tạ Uyên chán ghét nhìn hắn, "Anh trong tưởng tượng không phải rất dũng cảm sao? Những nghiên cứu viên kia đều bị anh tra tấn dưới tay, sống chết không xong"

“Quên đi anh không thể nói nữa,” Tạ Uyên ngồi xổm xuống, nhếch lên khóe môi, “Tôi cởi trói cho anh, yên lặng một chút, hiểu không?” “Khỉ gầy” vội vàng gật đầu

Cái bóng nới lỏng dây đai dưới ánh mắt của Tạ Uyên.

"Khỉ gầy" đang thở hổn hển, với đôi mắt cầu xin đáng thương.

Tạ Uyên cười vỗ vỗ mặt hắn, "Tại sao lúc này lại giả bộ đáng thương? Anh không phải đã từng là người ở trong đó sao?"

Lúc này "Gầy khỉ" sợ hãi đạt tới đỉnh điểm, hắn lắp bắp nói: " Anh, làm sao anh biết?"

Tạ Uyên giống như mèo vờn chuột, nhặt lên dây chuyền bạc trên cổ, nhìn những con số lạ mắt trên mảnh kim loại.

"Tôi nên gọi anh là d1974, hay là nghiên cứu viên Jin?"