Thiếu niên dị tộc hôn mê được gửi đến phòng kiểm tra để kiểm tra cấp độ năng lực.
Du An lật xem hồ sơ được giao cho cô.
Cậu bé đột nhiên tỉnh dậy khi đang chơi xung quanh sân chơi, và cậu đang chơi trò ô tô đâm với các bạn của mình.
Khi vài chiếc xe va chạm dữ dội, chiếc xe mà cậu bé đang ngồi đột nhiên bị vặn vẹo và biến dạng, một lớp vỏ kim loại dày được dựng lên ở lớp ngoài như thể cấu trúc được tổ chức lại.
Dẫn đến những người điều khiển xe liên quan đến vụ va chạm bị thương nhẹ. Các thanh tra đã nhập thông tin của vị thành niên vào hệ thống.
"Cấp độ là cấp B, năng lực bị nghi ngờ có liên quan đến điều khiển kim loại, thông tin chi tiết cần kiểm tra thêm."
Đế quốc muốn tập trung quản lý dị tộc, một khi bọn họ vượt khỏi tầm kiểm soát, rất dễ gây ra tai nạn và tai họa quy mô lớn." Du An mím môi, có lẽ mục đích ban đầu của đế quốc là có ý tốt, vì an ninh công cộng và bảo vệ người dân thường.
Nhưng trong quá trình thực hiện lâu dài, việc quản lý các dị tộc của các Tinh ngục đã trở nên méo mó, với vô số lợi ích xen kẽ vì thế từ lâu việc giam giữ các dị tộc đã trở nên không còn trong sáng.
Cậu thiếu niên bị đưa vào phòng giam đặc biệt vì bị nghi ngờ có đặc tính điều khiển kim loại.
Phòng giam được làm bằng các vật liệu khác từ trong ra ngoài để ngăn ngừa bất kỳ tai nạn nào xảy ra.
Đồng thời, tác dụng của thuốc an thần đối với cơ thể cậu bé cũng sắp hết, để tránh cơn điên loạn do người bàn giao nhắc tới, Du An định đi gặp bác sĩ chuẩn bị trước một ít thuốc an thần.
Du An đến phòng y tế, nhưng không thấy bác sĩ ở đó.
Cô định lấy máy đàm thoại ra để liên lạc, lại phát hiện bác sĩ cầm theo một bộ dụng cụ y tế vội vàng quay lại.
“Du giáo quan, làm sao vậy?”
Bác sĩ vừa nói vừa nhanh chóng từ trong tủ thuốc lấy ra mấy hộp thuốc, nhét vào trong tủ thuốc.
“Tôi tới lấy thuốc an thần cho tù nhân.”
Thấy bộ dạng bận rộn của bác sĩ, Du An không khỏi hỏi: “Gần đây anh rất bận hả?”
“Tôi bận đến nỗi đế giày cũng mòn đi rồi." Bác sĩ thở dài, luôn tay không ngừng.
“Thuốc an thần ở ngăn thứ năm trên tầng ba tủ bên trái cô, cầm đi thì nhớ đăng ký.”
Du An tìm thuốc an thần trong tủ, điền vào sổ đăng ký.
“Gần đây có rất nhiều người bị thương sao?”
Bác sĩ không khỏi phàn nàn, “Tất cả các tù nhân không biết bị cho ăn cái gì mà họ luôn kêu khó chịu.”
“Tinh ngục nên giám sát chặt chẽ phía nhà bếp, đừng để họ thêm những thứ lung tung vào thức ăn của phạm nhân nữa.”
Du An đang đăng ký hơi khựng lại: “Không phải là do ăn quá nhiều cá chứ?”
Bác sĩ đang sắp xếp hộp thuốc thì chậm lại: “Cô nghe được tin tức gì?”
Du An chậm rãi nói: “Tôi nghe những tên cai ngục khác phàn nàn, nói rằng gần đây trong bữa ăn của tù nhân có rất nhiều cá có mùi vị lạ."
“Tôi biết ngay là do thức ăn mà" bác sĩ giận dữ nói.
“Những tên vô đạo đức ở bếp sau đều làm đồ kém chất lượng, đút túi riêng và tăng khối lượng công việc của chúng tôi.”
Du An nhìn anh thông cảm.
Chắc chắn, cho dù các bác sĩ ở đâu, họ cũng không thể thoát khỏi số phận phải tăng ca làm việc.
Bác sĩ thu dọn tủ thuốc rồi lại đi tiếp.
Du An nghĩ rằng khẩu phần mới mua cho con chim nhỏ vẫn chưa đến, vì vậy cô định đến nhà ăn để lấy một ít hạt kê.
Vừa đi tới cửa phòng bếp sau, Du An liền nghe thấy bên trong có tiếng mắng nhiếc.
"Nói thật đi, anh từ đâu mà có được lô cá này?" Bếp trưởng bếp sau nghiêm mặt nói với nhân viên thu mua.
"Thưa ngài, tôi thực sự đã mua nó từ một kênh chính thức." Người mua thấp giọng biện minh.
Người phụ trách lấy cây lăn bột, vung qua vung lại trong không khí tạo ra tiếng kêu “vù, vù”.
Người mua rụt cổ, lui lại hai bước, "Tôi nói đều là sự thật."
Người phụ trách cười lạnh hai tiếng: "Matt, tôi biết anh là thông qua thủ đoạn nào đó được chuyển đến vị trí béo bở này. Các nguyên liệu anh mua trước đây đều thiếu cân thiếu lạng, vì vậy tôi có thể nhắm mắt làm ngơ. "
“Nhưng lần này mọi thứ đã khác. Một số lượng lớn tù nhân có triệu chứng khó chịu về thể chất. Anh có nghĩ rằng sẽ có hậu quả như thế nào nếu chuyện này bị phanh phui không?”
“Nếu như cấp trên truy xét, chúng ta đều sẽ không thoát tội được đâu.”
Ánh mắt của Matt trở nên mơ hồ, hắn tức giận: " Lần này không phải tôi tự tìm nguồn cung ứng, mà là viện nghiên cứu giới thiệu cho tôi. "
Sắc mặt của người phụ trách thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn, quả nhiên thực sự có liên quan đến viện nghiên cứu.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Matt nuốt nước bọt và thì thầm: "Ngay khi tôi chuẩn bị mua thịt, một nhà nghiên cứu đột nhiên đến cửa. Anh ta nói rằng một nhà cung cấp mà anh ta biết có một lượng lớn cá tồn kho, nhưng nó không đủ tươi để bán"
“Vừa tình cờ tôi muốn mua thịt, cá cũng là thịt, lại rẻ nên tôi đồng ý."
Người phụ trách nhắm mắt lại nói một cách tử tế. Matt chắc hẳn đã nhận được rất nhiều lợi ích, nếu không thì sao có thể đồng ý được.
"Còn nhà cung cấp thì sao, nhanh chóng liên hệ với anh ta đi. "
Matt áy náy nói: "Tôi không liên lạc được."
Người phụ trách tức giận giật giật cây lăn bột trong tay, "Nhà nghiên cứu được giới thiệu là ai?"
Matt vội vàng nói: "Murray, anh ta nói tên anh ta là Murray. “
“Nhưng viện nghiên cứu rất nghiêm ngặt, bình thường chúng ta rất ít khi nhìn thấy họ.”
Người phụ trách lườm hắn một cái: “Tôi đi tìm hắn, bất luận thế nào cũng phải đưa ra lời giải thích. Cái nồi này chúng ta không thể tự mình đội được."
Nói xong, người phụ trách đi ra ngoài,
Du An vội vàng trốn vào nhà kho nhỏ bên cạnh, sau khi hai người rời đi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Vốn tưởng rằng sự kiện này chỉ do nhà bếp tham ô dẫn đến sự cố, hóa ra lại liên quan đến viện nghiên cứu.
Du An vừa đi về văn phòng vừa suy nghĩ.
Trở lại văn phòng, chim nhỏ vỗ cánh bay tới.
Du An tạm dừng, oops, cô quên lấy hạt kê rồi.
Cô chạm vào cái bụng tròn của con chim.
Nhưng khẩu phần sẽ được giao vào ngày mai, bỏ đói một đêm chắc không sao đâu nhỉ?
Sự kiện về cá vẫn chưa dừng lại ở đó, mà còn gây ra náo động không nhỏ
Một vài vảy cá xuất hiện ở một bên cổ của tù nhân, gây náo động trong Tinh ngục. Đây không còn chỉ là một vụ ngộ độc thực phẩm.
Cảnh ngục tư đã rất tức giận.
Việc nghỉ hưu suôn sẻ mà ông ta hy vọng đã trở nên vô nghĩa trong những ngày cuối cùng.
Vì vụ việc này xảy ra trong phạm vi quyền hạn của Cảnh ngục tư, Giám sát trưởng Hermann và Cai ngục trưởng Pezia cũng tuyên bố rằng họ muốn tham gia vào vụ việc này vì tính trung thực của cuộc điều tra.
Giám ngục trưởng đã chấp thuận đề nghị của hai người.
Do đó, hai cai ngục từ tầng 49, hai cai ngục từ tầng dưới 50 và hai thẩm vấn viên từ Bộ phận giám sát đã thành lập một đội điều tra chung để tiến hành một cuộc điều tra công khai về vụ thịt cá.
Đại diện của các cai ngục ở tầng 50 là hai người thân tín của Cảnh ngục tư, bao gồm cả cai ngục Otranto.
Những người thẩm vấn do Tổng thanh tra cử đến là những người được ông ta tuyển chọn cẩn thận.
Du An và Tạ Uyên được cảnh ngục trưởng Pezia đưa vào đội điều tra với tư cách là đại diện của tầng 49 phía trên.
Vẫn chưa biết đội điều tra tập hợp ba bên có thể tìm ra điều gì, nhưng việc ba bên lén lút lén lút chạm trán nhau là điều khó tránh khỏi.
Vào ngày đầu tiên của cuộc điều tra, nhân sự của ba bên bắt đầu tranh cãi về việc phân công nhiệm vụ điều tra.
Họ cần tiến hành các cuộc điều tra riêng về nhà bếp phụ trách các bữa ăn, bác sĩ điều trị cho tù nhân và những tù nhân có liên quan.
Vì hiệu quả, cách nhanh nhất là hai người phụ trách một nhóm và điều tra song song.
Sau đó, câu hỏi đặt ra là ai phụ trách nhà bếp, ai phụ trách bác sĩ, ai phụ trách quản giáo, mọi người đều cho rằng nhà bếp có nhiều manh mối nhất, tiếp theo là bác sĩ, và tù nhân là cuối cùng
Tuy nhiên, họ cũng lo lắng rằng những người khác sẽ che giấu manh mối trong quá trình điều tra, điều này sẽ gây bất lợi cho chính họ.
“Vậy chúng ta bốc thăm đi.” Du An bình tĩnh nói.
Đầu cô ong ong vì cứ kèn cựa nhau mãi.
Cai ngục Otranto tạm dừng một chút rồi đồng ý: “Nhưng không thể để hai người cùng một bộ phận xếp vào một chỗ được.”
Đây là để phòng ngừa có người che giấu manh mối.
Du An gấp và xáo trộn 6 mảnh giấy ghi nhà bếp, bác sĩ và tù nhân.
Cuối cùng, Du An và một người thẩm vấn đã bắt được bác sĩ.
Cai ngục Otranto và một thẩm vấn viên khác đã được kéo đến nhà bếp phía sau.
Tạ Uyên và một cai ngục khác đã chọn tù nhân. Ba nhóm bắt đầu hành động độc lập. Người thẩm vấn đi cùng Du An vẫn là người quen cũ đã từng uống trà cùng cô.
"Du giáo quan, tốc độ thăng cấp của cô rất nhanh, mỗi lần tôi nhìn thấy cô, cô liền thăng một bậc.”
Du An cười khanh khách chào hỏi: “Anh được thanh tra đặc biệt phái tới điều tra, hẳn là rất được chánh thanh tra coi trọng.” Người
thẩm vấn bị cô nhẹ nhàng đâm một nhát, cười khan một tiếng.
Hai người đến phòng y tế.
Vị bác sĩ được thông báo hợp tác điều tra đã đợi sẵn ở đó.
Người thẩm vấn bắt đầu hỏi một cách quen thuộc: “Tù nhân lần đầu tiên cảm thấy không khỏe là khi nào?”
Du An vừa nghe câu trả lời của bác sĩ vừa suy nghĩ.
Quản giáo có thể hỏi manh mối hẳn là không nhiều lắm, hai ngày trước cô đã vô tình nghe được tin tức từ phía sau phòng bếp.
Vì vậy, trọng tâm của cuộc điều tra nên là viện nghiên cứu, nhưng họ có thể không hợp tác.
Người thẩm vấn tiếp tục hỏi: “Tù nhân có vảy cá thế nào rồi?”
Bác sĩ nói: “Tình trạng thể chất tương đối ổn định.”
Người thẩm vấn: “Ngoài vảy cá ra, anh ta còn có phản ứng bất thường nào khác không?”
Người thẩm vấn hỏi. Bác sĩ thấp giọng nói: "Có chút kỳ quái, tên tù nhân kia tuổi không trẻ, vốn đã có tóc bạc trắng, nhưng sau khi mọc vảy cá, tóc đen lại, nhìn trẻ hơn rất nhiều." Con ngươi màu xám nhạt của Du An hơi co lại
Trở nên trẻ hơn, và chuyện này tình cờ do nghiện viên cứu nhúng tay vào, điều này sẽ không liên quan gì đến Cecil phải không?
Người thẩm vấn sửng sốt: “Đây là do đồ ăn dẫn đến sự biến đổi này sao?”
Bác sỹ: “Tình huống cụ thể thì còn phải kiểm tra, nếu được thì tốt nhất nên kiểm tra thịt cá. Nhưng tôi nghe nói rằng mẻ cá này đều đã vào bụng tù nhân, và chúng tôi không có cách nào để kiểm tra."
Du An "Chúng tôi có thể đi xem tù nhân này không?"
Bác sĩ gật đầu: "Ở phòng bệnh bên cạnh."
Du An và người thẩm vấn đi theo bác sĩ đến khu đặc biệt gần đó.
Một tù nhân đang nằm trên giường bệnh với tứ chi bất động.
Bác sĩ giải thích: "Sau khi lớp vảy mọc lên, anh ấy không ngừng ngứa ngáy, không thể không đưa tay ra gãi. Chúng tôi đã hạn chế cử động của anh ấy, không cho anh ấy cử động lung tung.”
Các vảy màu xám phản chiếu một ánh sáng tối đặc biệt. Trên mép vảy có dấu vết của móng tay cào, vài vết đỏ so le, vài vảy xám nổi lên, trông rất đáng sợ.
Thẩm vấn viên cau mày, "Cái này không thể là bản thân năng lực của dị tộc gây nên."
Bác sĩ lắc đầu: "Không phải, năng lực của hắn cùng vảy cá này không có quan hệ gì, tù nhân đã phải chịu sự ngứa ngáy khó chịu rất khổ ssở, hôm nay tôi phát hiện một người khác bị ngứa cổ, ngay bên cạnh."
Ba người lại đến khu tiếp theo, và các triệu chứng của tù nhân này nhẹ hơn một chút.
Trên cổ chỉ có một mảng màu đỏ sẫm, nhưng trên da lại xuất hiện những nốt sần có vảy, như thể có thứ gì đó sắp chui ra từ dưới da.
“Nếu có thể tìm ra căn nguyên của triệu chứng, chúng tôi có thể kê đơn thuốc phù hợp.” Bác sĩ lộ vẻ có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ chúng tôi chỉ có thể kê một số loại thuốc giảm ngứa và trị dị ứng.” Người thẩm vấn cảm thấy chuyện này có chút không ổn: "Tôi nghĩ chúng ta cần biết tình hình trong bếp sau trước, và lần theo nguồn gốc của nguyên liệu."
Trước khi người thẩm vấn nói xong, Du An đã hỏi bác sĩ, "Khi những tù nhân này xảy ra vấn đề, người của Viện nghiên cứu có đến kiểm tra không?”
Nếu như chuyện này có liên quan đến Viện nghiên cứu, bọn họ không thể nào không chú ý tới chuyện này.
Bác sĩ suy nghĩ một chút: “Bọn họ tới hỏi hồ sơ điều trị của phạm nhân.”
“Chúng ta đi viện nghiên cứu đi.” Du An nói với thẩm vấn viên.
“Hừm.” Người thẩm vấn không có trả lời.
Du An "Viện nghiên cứu vẫn luôn tiến hành nghiên cứu về đặc điểm của các dị tộc. Họ sắp lấy đi hồ sơ điều trị của các tù nhân. Ở đó có thể sẽ có manh mối mới."