Du An và Tạ Uyên dành tất cả thời gian rảnh bên cạnh công việc hàng ngày để theo dõi.
Nhờ việc Pullen tiếp quản tầng 1 mà họ quen thuộc nên hai người họ biết rõ cách sắp xếp công việc của anh ta.
Sau khi nhìn chằm chằm vài ngày, Pullen không có biểu hiện gì bất thường.
Giống như một cai ngục bình thường, anh ta tuần tra khu vực của mình hàng ngày, viết nhật ký công việc.
Thực hiện công việc một cách có trật tự mà không làm bất cứ điều gì khác thường, anh ta có thể được gọi là một cai ngục kiểu mẫu.
Không có hành vi lén lút trong công việc, cũng không giống như một số cai ngục cộc cằn, luôn trút giận lên tù nhân.
“Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.”
Du An lắc lắc cà rốt mọng nước trong tay khẳng định.
“Có chuyện gì sao?”
Tạ Uyên dời mắt khỏi củ cà rốt trong tay Du An, cảm thấy văn phòng toàn mùi cà rốt.
Giống như đang nuôi một con thỏ vậy.
Du An duỗi tay trên bàn, ngoắc ngón trỏ với Tạ Uyên.
Tạ Uyên hợp tác đi tới, sẵn sàng lắng nghe bài phát biểu của cô.
“Anh có nghĩ rằng, khi tôi mới đến đây làm cai ngục, ngày nào tôi cũng giống như anh ta sao?” Du An cố gắng thuyết phục.
Tạ Uyên gật đầu đồng ý, lĩnh vực thẩm quyền và nội dung công việc rất trùng lặp, hoàn toàn giống nhau,
"Và sau đó anh cảm thấy sự khác biệt giữa tôi và anh ta bây giờ là gì?"
Khi Du An hỏi câu hỏi này, cô chắc chắn không có ý nói về sự khác biệt giữa cách quản lý tầng 10 và 12 của cô với cách quản lý tầng 1 của Pullen.
Tạ Uyên suy nghĩ một lúc, nhưng không dám nói.
Dường như sự do dự và vướng mắc của "Tôi không biết điều này có nên nói không" được tiết lộ từ đôi mắt.
Du An tích cực ủng hộ "Anh cứ nói đi."
Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng, "Cô sẽ giao cho tôi rất nhiều công việc, kiểm tra không còn nghiêm khắc như trước, nhật ký công việc thỉnh thoảng còn yêu cầu tôi viết hộ cô."
“Dừng, dừng, dừng,…” Du An hắng giọng, để che giấu cảm giác tội lỗi nhất thời của mình.
“Anh có thể lấy ví dụ là được, không cần nhiều lời như vậy đâu.”
Tạ Uyên ngậm chặt miệng.
Du An theo bản năng sờ sờ lỗ tai hơi ửng đỏ:
“ Anh có thấy khác biệt không?"
"Cô không chăm chỉ bằng anh ta." Tạ Uyên cố gắng tỏ ra khéo léo, suýt chút nữa đã nói rằng Du An lười biếng.
Du An đặt củ cà rốt trong tay xuống, nghiêm nghị nói: "Lười biếng là bản chất của mỗi người lao động."
“Tôi mới làm việc được vài tháng, tôi đã mất đi phẩm chất cần cù và tận tâm, chỉ muốn chốn việc. "
“Ngược lại, hãy nhìn Pullen, anh ấy đã làm việc nhiều năm như vậy, nhưng anh ấy vẫn làm việc chăm chỉ như một người mới. Điều
này có bình thường không?"
Du An hỏi lớn tiếng.
Tạ Uyên lắc đầu theo phản xạ.
Dường như có gì đó không đúng: “Nếu anh ta là người nghiêm túc như vậy thì sao?"
Du An trầm mặc một giây: "Vậy tôi kính trọng anh ta như một người đồng nghiwwpj"
Ấy, hình như hơi lạc đề rồi.
Du An nói: "Tóm lại, Pullen này đến Tinh ngục Scola chắc chắn có động cơ gì đó "
“Nếu anh ta cho rằng sự cố khiến tù nhân của Sally Kansas trốn thoát là khác thường, do đó nghi ngờ August, người đã hưởng lợi từ vụ việc và được thăng chức ."
“Vậy anh ta phải làm gì ?"
“Tìm cách tiếp cận August, bất luận là vì điều tra hay là trả thù.”
Tạ Uyên theo dòng suy nghĩ đè xuống.
"Đúng vậy, vấn đề là hiện tại hắn không có làm cái gì, mà là đem toàn bộ tinh lực đều làm tốt công tác quản ngục."
“Đây mới là vấn đề lớn nhất." Du An kết luận.
Du An và Tạ Uyên tiếp tục xuy đoán khi yên lặng chờ đợi diễn biến.
Vào ngày này, Tinh ngục đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ sắp xếp các tù nhân làm cỏ theo ca.
Ở bên ngoài của tầng một, có một bãi cỏ rộng lớn, thỉnh thoảng cần được mọi người chăm sóc.
Đặc biệt là vào mùa thu, một số loại cỏ dại lâu năm rất khó loại bỏ bằng thuốc diệt cỏ.
Hơn nữa, bãi cỏ được xử lý bằng thuốc trừ sâu sẽ dễ dàng ức chế sự phát triển của cỏ mới vào mùa xuân tới và ảnh hưởng đến vẻ ngoài của bãi cỏ.
Do đó, trong Tinh ngục, các tù nhân thường được sắp xếp để nhổ cỏ bằng tay.
Để hoàn thành nhiệm vụ công việc này càng sớm càng tốt trước mùa đông, Tinh ngục phân công ca cho các tù nhân ở mỗi tầng để làm cỏ.
Trong khi phạm nhân làm cỏ, quản giáo phụ trách cần giám sát công việc.
Thông thường hai cai ngục làm việc như một đội và làm việc như các đối tác.
Thật không may, Du An đã bị xếp vào coi ca tối.
Thông thường, công việc ca đêm cực nhọc được giao cho cán bộ quản giáo cấp một.
Các giáo quan cấp 2 và 3 sẽ được bố trí làm ca ban ngày nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn.
Du An có cơ sở nghi ngờ đây là hành vi đối xử phân biệt đối với bản thân đang trong thời gian khảo sát.
Điều may mắn duy nhất là bởi vì Pullen là người mới, anh ta được chọn ra trong đội cai ngục cấp một và trở thành một đội với cô.
“Đây là một cơ hội tốt.”
Du An trầm ngâm nhìn lịch trình.
Vào đêm giao ca, Du An và Tạ Uyên đưa các tù nhân dưới quyền lên tầng một.
Trời tối om, ngoại trừ một vài ngọn đèn ở rìa bãi cỏ.
Ánh đèn không quá sáng, chỉ có thể nhìn thấy bóng người phía xa, nhưng không dễ phân biệt khuôn mặt.
Du An và Pullen phân chia khu vực chịu trách nhiệm của mình ở rìa bãi cỏ.
Các tù nhân, mặc đồng phục tù nhân màu xanh xám có đánh số và tay chân bị cùm điện tử, nằm dài trên bãi cỏ.
Xiềng xích được nới lỏng vừa đủ để cho phép họ làm việc.
Một khi họ có bất kỳ vi phạm nào, báo động sẽ được kích hoạt để thu hút các cai ngục.
Du An nhìn những bóng người cúi xuống nhổ cỏ trong đêm, tuần tra qua lại bên bãi cỏ.
Pullen đứng cách xa cô, cảnh giác nhìn người tù trên bãi cỏ.
Bất kỳ sự xáo trộn nhỏ nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của anh ấy.
Ngược lại, Du An so với hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Vì sẽ ở lại đây cả đêm nên Du An thậm chí còn mang theo một chiếc ghế đẩu Maza nhỏ để nằm nghỉ khi đứng mỏi.
Mặc dù mùa thu không có nhiều muỗi như mùa hè, nhưng sẽ luôn có một số ruồi và bò trên cỏ.
Không mất nhiều thời gian để các tù nhân thỉnh thoảng đuổi muỗi và cài tiếng mắng chửi nhỏ trên bãi cỏ.
Tiếng muỗi vo ve da diết và tiếng côn trùng hòa quyện vào nhau, phác họa nên hình ảnh lao động ban đêm đẹp mắt vui tai.
Không hòa hợp với bầu không khí này là Du An, người đã mở chiếc ghế đẩu và ngồi xuống.
Cô đặc biệt mang theo nước đuổi côn trùng đặc biệt, mặc dù trước khi bắt đầu làm việc cô đã xịt một lần nhưng để đảm bảo an toàn, cô quyết định cứ nửa tiếng lại xịt lại một lần.
Làn sương nước mịn phun lên cổ, cổ tay và mắt cá chân, và Du An cảm thấy tiếng muỗi vo ve xung quanh mình đã biến mất.
Giải quyết xong, Du An đem nước đuổi côn trùng đưa cho Tạ Uyên đứng ở bên cạnh: "Anh cũng dùng một chút đi, nhất định là buổi tối."
Tạ Uyên vội vàng phun khắp người.
Du An đứng dậy, từ trong túi lấy ra một chai nước đuổi côn trùng mới tinh, lắc lắc trong tay.
“Anh ở đây đi, tôi sẽ đến chỗ Pullen, tôi sẽ để lại cho anh chiếc ghế đẩu nhỏ này.”
Khi Du An đi tới, Pullen vừa mới đập chết một con côn trùng bay trên mu bàn tay.
Con côn trùng bay màu xanh lá cây để lại một chút chất nhờn màu xanh đậm trên mu bàn tay màu đồng, khiến Pullen bất cẩn lấy tay áo lau đi.
Du An liếc nhìn những chấm nhỏ màu đỏ trên cổ Pullen, rồi đưa lọ nước đuổi côn trùng.
“Dùng ít cái này sẽ tốt hơn nhiều.”
Pullen cảm ơn, lấy nước đuổi côn trùng xịt vài lần.
Anh định đưa lại lọ nước đuổi côn trùng cho Du An, nhưng cô xua tay ngăn anh lại.
"Giữ lại để dùng, tôi vẫn còn một lọ ở đó."
“Cám ơn.” Pullen nhận lấy lọ nước đuổi côn trùng.
Với chai nước đuổi côn trùng này, Du An bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
“Giáo quan Pullen, khi anh ở trong Tinh ngục Hainaut, anh cũng sẽ giám sát các tù nhân nhổ cỏ chứ?”
“Làm sao cô biết Hainaut?” Pullen nhìn vào mắt Du An có vẻ ngạc nhiên.
Hắn cười hai tiếng: “Tin tức trong Tinh Ngục lan truyền rất nhanh.”
“Ngục Tinh Hainaut không có bãi cỏ, cho nên chúng tôi không cần xem tù nhân làm cỏ.”
Pullen vô ý thức gãi gãi trên cổ mấy cái, để lại một ít vết xước đỏ.
“Vậy tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc chuyển đến nhà tù Scola ?” Du An thản nhiên hỏi như thể anh ta là một gia đình.
Pullen dừng lại hai giây, “Anh trai tôi, anh ấy từng làm việc ở đây.”
“Chà,” Du An tỏ ra ngạc nhiên, “Anh trai anh tên gì, có lẽ tôi biết.”
“Không thể nào,” Pullen vô thức phản bác, “Tuổi cô không lớn, chắc là cô đến đây không lâu. Anh trai tôi đã làm việc ở đây bốn năm trước."
Du An gật đầu: "Quả thật, tôi mới đến năm nay. Bây giờ, anh ấy còn ở đây hay đã được chuyển đến một Tinh ngục khác?"
Ánh mắt Pullen trở nên phức tạp: “Anh ấy không còn nữa.”
“Xin lỗi.” Du An lộ ra vẻ áy náy.
“Không sao, cũng đã mấy năm rồi.” Pullen ngoan ngoãn lắc đầu.
Có lẽ là bởi vì lần nói chuyện này, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn, Pullen nhìn tù nhân lao động cách đó không xa, bắt đầu cùng Du An nói chuyện.
"Nhiệm vụ làm cỏ này đã đặc biệt sắp xếp chế độ chia ca để chia sẻ công việc. Xem ra trưởng ngục của chúng ta rất ân cần quan tâm đến thuộc hạ của mình."
Trước khi cô đang nghĩ cách để đề cập đến August, Pullen đã chủ động bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Cai ngục trưởng August? Tôi không tiếp xúc nhiều với ông ấy, nhưng tôi cảm thấy ông ấy là một cấp trên ngay thẳng và công bằng."
Du An nói trong khi quan sát phản ứng của Pullen qua khóe mắt.
Một chút giễu cợt lóe lên trong mắt Pullen.
Trong đêm tối, nếu không phải Du An nhìn kỹ hắn, suýt chút nữa đã bỏ qua.
Một giây sau, Pullen giấu đi biểu cảm của mình, mang theo sự kính trọng đặc biệt của cấp dưới thở dài: “Chúng ta thật may mắn khi gặp được một cấp trên như vậy.”
Du An dường như đã nhận ra điều gì đó trong giọng nói của anh ta, nắm lấy đầu dây nhỏ hỏi: "Giáo quan Pullen đã bao giờ gặp cấp trên tồi chưa?"
Pullen cười, cố gắng lảng tránh chủ đề này.
Du An cười nói: "Giáo quan Pullen, đây chỉ là một câu nói tán gẫu bình thường khi chúng ta đang làm nhiệm vụ, nó từ miệng anh lọt vào tai tôi, sẽ không có người thứ ba nào biết được."
“ Huống chi, việc canh đêm này rất nhàm chán, coi như tán gẫu để gϊếŧ thời gian cũng được." Du An tiếp tục khuyến khích.
Buôn chuyện nơi làm việc đơn giản là vũ khí tốt nhất để gϊếŧ thời gian, đặc biệt là loại tin đồn về cấp trên.
Pullen liếc nhìn xung quanh, hai giáo quan đang từng người một đứng làm nhiệm vụ, cách bọn họ một khoảng, nhất định không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Anh hạ giọng: “Không phải cấp trên của tôi, mà là một người bạn của tôi.”
Du An hợp tác gật đầu.
Hiểu, ai mà chả có bạn bè.
Không, cũng có thể hiểu "bạn tôi" là "anh tôi".
Du An vui lên.
Du An lắng nghe một “câu chuyện” không quá dài nhưng chứa đầy những trớ trêu.
Nhân vật chính của câu chuyện là một cai ngục K vị trí xếp chót trong Tinh ngục Scola
Quản giáo K là người nghiêm túc trong công việc, anh ấy rất chân chất và thực tế.
Ngoài việc không thể thăng chức trong nhiều năm vì anh ấy không đủ tích cực, không có vấn đề lớn nào khác.
Theo lời đồng nghiệp, anh ấy là một người tốt bụng, thường giúp những việc nhỏ nhặt như thay ca trực, giúp việc vặt, quản giáo K chưa bao giờ phàn nàn.
Thậm chí đối xử với những người là tù nhân dưới quyền quản lý, anh ta cũng rất tốt bụng.
Trong phạm vi quyền hạn của mình, các tù nhân sẽ được đối xử công bằng nhất.
Miễn là bạn không gây rắc rối, bạn sẽ không bao giờ chấp nhận một số tình huống như bị bắt nạt trong nhà tù, tù nhân chết đói, bị bệnh và chờ chết.
Cho đến một đêm, cai ngục K kết thúc việc kiểm tra phạm vi quyền hạn của mình như thường lệ.
Khi trở lại phòng trực để nghỉ ngơi, anh chợt nhớ ra rằng một tù nhân dưới quyền của anh đã bị ốm hai ngày qua, nhưng bác sĩ đã không thể sắp xếp thời gian để chẩn đoán và điều trị.
Xuất phát từ tấm lòng nhân ái này, cai ngục K đã tìm thấy một lọ thuốc thường dùng và bước đến phòng giam của người tù.
Khi đến gần phòng giam, quản giáo K chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Cánh cửa phòng giam ban đầu được đóng lại được mở hờ, và có một âm thanh nhỏ phát ra từ bên trong.
Trong cơn tuyệt vọng, quản giáo K đã rút dùi cui điện lao vào buồng giam.
Quản ngục K, người nghĩ rằng đó là một tù nhân gây rối, đã bị sốc bởi cảnh tượng trong phòng giam.
Tù nhân bị đặt trên mặt đất với hai tay và hai chân bị trói, và một nửa chân của anh ta đã bị bỏ vào một chiếc túi lớn màu đen.
Người đàn ông khom người nhét tù nhân vào túi mặc đồng phục cai ngục, ba sọc trên vai lộ rõ
dưới ánh đèn.
Sự di chuyển của cai ngục K đã báo động cho cai ngục cấp ba.
Cai ngục K, người không phản ứng, đã bị tước dùi cui điện và gục ngã dưới vũ khí của chính mình.
Sau đó, mọi người đều biết rằng quản ngục K đã để các tù nhân của anh ta cố gắng trốn thoát khỏi nhà tù vì sơ suất trong công việc, và các tù nhân đã cướp vũ khí của anh ta và gϊếŧ anh ta.
Nhưng cai ngục cấp ba tình cờ đυ.ng phải hiện trường trốn thoát đã bắt được tù nhân và được khen thưởng.
Du An khẽ thở dài, cô không ngờ Pullen lại kể chuyện như vậy.
"Chuyện này không ai phát giện ra sao?"
Giọng nói của Pullen có chút nặng nề: "Giám ngục K đã chết, tù nhân bỏ trốn không lâu sau đó được phát hiện tự sát trong tù. Người có lợi duy nhất làm sao có thể tiết lộ chân tướng."
Pullen tựa hồ nhìn thấy gì đó trong mắt cô, vội vàng giải thích: “Bạn của tôi không phải là cai ngục K này, mà chỉ là có quan hệ tốt với quản ngục K, cho nên tôi vô tình phát hiện ra bí mật này.”
“Làm sao lại phát hiện ra?” Đôi mắt của Du An chớp chớp một lúc.
“Theo lời anh nói, đêm đó ngoại trừ ba người ra, sẽ không có người nào khác biết chuyện này.”
Pullen thanh âm càng thấp hơn:“Các cai ngục hiện tại đều không được trang bị dùi cui điện, có thể cũng bị ảnh hưởng bởi sự việc lần đó."
"Dùi cui điện rất nguy hiểm. Bật dòng điện lên mức cao nhất là đủ để gϊếŧ người."
“Vì vậy, những cai ngục cầm dùi cui điện sẽ được huấn luyện đặc biệt, và dấu vết do một người được huấn luyện để lại và dấu vết do người chạm vào dùi cui điện một lần duy nhất, để lại là khác nhau."
“Những vết sẹo do dùi cui điện để lại trên người cai ngục K hoàn toàn giống với thủ pháp của cai ngục đã qua huấn luyện."
Du An hít một hơi: "Bởi vì có bằng chứng, tại sao không vạch mặt cai ngục cấp ba đó"
“Bởi vì thi thể đã bị hủy hoại," Pullen nói với một chút buồn bã và tức giận: "Không có bằng chứng hoặc bằng chứng sống để làm chứng cho kẻ gϊếŧ người thực sự. "
Du An lâm vào trầm tư, sự tình có chút khó khăn. Nếu mọi thứ đúng như lời Pullen nói, và August đã dọn dẹp sạch sẽ, chẳng phải họ sẽ không tóm được sơ hở của hắn sao.
Sau khi nghe câu chuyện, Du An trở lại bên cạnh Tạ Uyên.
"Làm sao vậy? Có thu hoạch được gì không?"
Tạ Uyên nhìn Du An cùng Pullen lẩm bẩm hồi lâu, hiếu kỳ như ôm mèo trong lòng, cào xé tim phổi.
“Tôi biết rất nhiều chuyện, nhưng có lẽ không giúp ích được gì.” Du An bất đắc dĩ vươn tay.
Tạ Uyên đang định hỏi, nhưng máy liên lạc của Du An đột nhiên vang lên hai lần.
Du An cầm máy bộ đàm, nhấn vào tin tức mới nhất xem một chút, thần sắc trên mặt dần dần trầm xuống.
"Sao thế"
"Ồ August tới tìm tôi," Du An ném máy liên lạc trong tay, "Nhắc tôi tránh mọi người và lặng lẽ đi tìm hắn ta.”
Tạ Uyên biến sắc: “Chẳng lẽ là hắn…?”
Du An lắc đầu: “Khó nói. "
"Nguy hiểm quá, tôi đi với cô." Tạ Uyên lập tức nói
"Không được." Du An phủ quyết đề nghị của hắn, "Ở đây nhất định phải có người canh chừng, nếu như phạm nhân xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể chịu trách nhiệm."
Tạ Uyên có chút lo lắng, "Giáo quan Du, August vì lợi ích có thể làm bất cứ điều gì, huống chi chúng ta biết rõ hắn có tai mắt khắp nơi.”
" Nếu hắn muốn ra tay ở Tinh ngục, cũng sẽ không để tôi phí công ra ngoài “công tác” làm gì”
Tạ Uyên tựa hồ đã bị cô thuyết phục, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, nhìn thời gian một cái, "Tôi chờ cô hai mươi phút, nếu như quá giờ cô còn chưa trở lại." Tôi sẽ lấy cớ cô mất tích trong lúc trực, để tìm cô trở về."
"Với lý do chính đáng là cô đã biến mất giữa chừng khi đang làm nhiệm vụ thì không ai từ chối được. " Tạ Uyên nói thêm,
"Được rồi," Du An đồng ý, trước khi đi cô nhìn về phía Pullen:”anh ở đây thì chú ý Pullen…”
Nói được một nửa Du Anh phát hiện không thấy Pullen đâu: "Anh ta đâu?"
"Có lẽ là tạm thời có chuyện gì đó."
Tạ Uyên không quan tâm tới Pullen, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào việc August muốn nói chuyện với Du An,
Du An không còn trì hoãn nữa "Nếu Pullen quay lại, hãy nói cho tôi biết. "
Du An vội vàng đi đến Tinh Ngục tầng 25.
Không biết có phải hay không bởi vì đêm khuya, dọc đường Du An không gặp người nào, thuận lợi đi tới cửa phòng làm việc của August
Du An hít một hơi thật sâu và gõ cửa hai lần,cánh cổng kim loại màu bạc tự động mở ra từ cả hai phía.
Du An từ từ bước vào.
“Cai ngục trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Du An cúi đầu nhìn bóng người đứng trước bàn làm việc.
"Giáo quan Du, cô trở về đã mấy ngày, tôi còn chưa có hỏi thăm cô đi công tác như thế nào."
Cai ngục trưởng August xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn Du An.
Trái tim Du An thắt lại, cô cho rằng chuyện này đã trôi qua mà mọi người không hề hay biết.
Giờ đây, August lại nhắc lại chuyện cũ, điều này khiến cô có cảm giác tồi tệ.
“Trong chuyến công tác có xảy ra một chút sự cố nhỏ, nhưng nhìn chung là rất thuận lợi.”
Du An thận trọng trả lời.
Lời của cô không sai, hợp đồng quả thật đã được ký kết, những chuyện khác đều có thể xếp vào “tình huống nhỏ”.
August khẽ thở dài, “Du giáo quan, tôi biết cô là người thông minh.”
Lông mi Du An run lên hai lần, “Cai ngục trưởng, tôi không hiểu ý của ngài.”
August nhấc chân, giày da màu nâu tinh tế giẫm lên mặt sau của chiếc ghế sofa bằng da màu đen tuyền.
"Phốc" ghế sô pha bị August dưới chân từng chút một đẩy ra, lộ ra ghế sô pha phía sau một cái túi to lớn màu đen.
Con ngươi màu xám nhạt của Du An đột nhiên co rút lại.
Những chiếc túi màu đen được gấp lại và chất thành đống, nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình dáng của những chiếc túi được mở ra và nhét đầy một người.
Quen thuộc, và ớn lạnh sống lưng.
Cổ họng Du An có chút khô khốc, cô vô thức nuốt xuống.
“Trưởng cai ngục, ông có ý tứ gì?”
August chậm rãi cầm góc túi lên, dùng hai tay lắc mạnh cái túi vải gấp lại.
"Du giáo quan, tôi tưởng cô quen thuộc với nó chứ."
“Theo tôi được biết, Eldor nhờ cô làm việc không phải chỉ một hai lần đâu.”
August từng chút một kéo khóa kéo của chiếc túi vải ra, tiếng khóa kéo kim loại từ từ được kéo ra. rất rõ ràng trong văn phòng im lặng này.
Du An lặng lẽ lùi lại nửa bước.
August không để ý đến những cử động nhỏ của cô.
"Nếu cô không thông minh như vậy, cô đã bị bắt ở nơi đó, và tôi cũng không cần phải làm nhiều như vậy, giờ phải tự mình động thủ. "
Lòng bàn tay Du An hơi đổ mồ hôi, cô co rút hai ngón tay, luồn vào bên trong cổ tay áo, chạm vào một cây kim tiêm gây mê được giấu trong đó.
August cao hơn cô cả một cái đầu, thân hình cường tráng, hơn nữa hắn xuất thân là cai ngục nên tay nghề hẳn là không tệ, cho dù hắn đã tại chức ba năm sau khi trở thành cai ngục trưởng, nhưng dựa vào cánh tay cường tráng của hắn, hắn hẳn là không bao giờ lơ là rèn luyện
Du An trong lòng nhanh chóng ước lượng sức mạnh giữa hai bên.
Chiếc túi trong tay August đã sẵn sàng. Ông ta đứng dậy và từng bước đến gần Du An.
Lúc này, Du An chợt thoáng thấy một bóng đen phía sau giá sách bên phải.
Là người giúp việc của August ư? Không đúng…
Nếu là người của August thì tại sao ông ta phải tự mình làm, chỉ cần dặn thuộc hạ không được làm là được
Không phải địch nhân, rất có thể là người phe mình
Du An hơi hơi nghiêng người, một tay sau lưng hướng về phía giá sách nhanh chóng làm động tác thủ thế, cùng lúc đó, Du An đột nhiên nói: " Trưởng cai ngục, cho dù tôi sắp chết, ông cũng phải để tôi chết một cách minh bạch. "
August hơi dừng lại, ông ta nhướng mi với vẻ thích thú.
"Cô rất can đảm đấy. Nói cho tôi biết, có vấn đề gì?"
Du An thử kéo dài thời gian, giá sách phía sau cái bóng đung đưa hai cái, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
"Tôi không hiểu. Sau khi tôi đi công tác trở về, tôi còn tưởng rằng ông đã từ bỏ việc chọn tôi rồi."
Du An chậm rãi sắp xếp lại lời nói: "Điều gì đã khiến ông thay đổi quyết định và không ngần ngại tự mình làm điều đó trong Tinh Ngục?"
August im lặng hai giây, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
“Cô so với tôi tưởng tượng thông minh hơn, tôi thậm chí còn không muốn gϊếŧ cô.”
Du An vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi quyết định của người trốn sau giá sách.
“Tôi vốn tưởng rằng nếu cô có thể sống sót ở Nhà xưởng Montero, tôi sẽ biến cô thành một con dao hữu dụng của mình.”
August khép hờ hai mắt, nhìn Du An chậm rãi nói.
“Công cụ tốt thường khó tìm.”
Nói tới đây, August tựa hồ nghĩ tới tên Eldor ngu xuẩn kia khẽ nhíu mày.
“Nhưng phải làm sao đây?”
August nhún vai, lộ vẻ bất lực và tiếc nuối.
“Monero tiên sinh ra giá quá cao, tôi thật sự không thể từ chối.”
Người phía sau giá sách lặng lẽ cất bước.
Du An nhéo lòng bàn tay: “Là tiền sao?”
Cô nhìn vẻ mặt của August, phủ nhận phỏng đoán: “Không, tiền không còn là vấn đề với ông nữa.”
Ánh mắt Du An xẹt qua vai August, rơi xuống tủ trưng bày bằng kim loại phía sau bàn làm việc .
Chiếc huy chương vàng đựng trong chiếc hộp nhung đỏ, giống như chiếc huy chương cô nhìn thấy khi lần đầu đến văn phòng này.
Vàng lấp lánh và không tì vết.
Rõ ràng, chủ nhân của chúng nâng niu chúng hàng ngày.
Du An trong lòng đã có đáp án: “Chính là quyền lực.”
“Bọn họ hứa hẹn cho ngươi một địa vị cao hơn.”
Du An khẳng định nói.
August không trả lời, ông ta nhìn Du An bằng ánh mắt tiếc nuối.
“Đáng tiếc đầu óc của cô, ta không thể trọng dụng được.”
Giá sách phía sau bóng người đã dần dần tới gần sau lưng August.
Du An lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt August.
“Ngài không cần xin lỗi, cho dù không có Montero, đầu óc của tôi cũng không phục vụ cho ông.”
August tựa hồ coi lời nói của cô là để phát tiết sự tuyệt vọng của bản thân.
"Được rồi, cuộc nói chuyện nhỏ tối nay đến đây là kết thúc. Chúng ta nên bắt tay vào công việc."
Trước khi August có thể nói hết câu, một chiếc dùi cui điện bằng kim loại đã giáng mạnh vào một bên cổ ông ta.
Dòng điện cường độ cao được giải phóng vào lúc này làm biến dạng khuôn mặt của ông ta ngay lập tức.
Vẻ mặt tự tin và thoải mái ban đầu đột nhiên tiêu tan, trong mắt ông ta chỉ còn lại sự kinh ngạc và không thể tin được.
Trong giây tiếp theo, August bất tỉnh và ngã xuống đất.
Thân hình cao lớn đáp xuống tấm thảm ngắn màu xám đen, phát ra âm thanh trầm đυ.c.
Lúc này, Du An rốt cuộc nhìn rõ "cộng tác viên" từ trong bóng tối đi ra.
“Là anh”
Khuôn mặt tiếp xúc với ánh sáng trở nên rõ ràng là Pullen Kansas.
Pullen dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, khóe môi mấp máy hai cái, nhất thời không nói chuyện.
Bất kể cảm xúc lẫn lộn trong lòng, Du An trước tiên gửi tin nhắn cho Tạ Uyên để báo cáo sự an toàn của cô, để tránh anh ấy không thể đợi được chạy đến lại làm hỏng chuyện.
Sau đó, Du An ngồi xổm xuống, nâng hai chân August lên, nói với Pullen: “Mau giúp tôi một tay.”
Dưới sự chỉ đạo của Du An, hai người cùng đem August nhét hắn vào một cái túi màu đen chuẩn bị sẵn.
“Dùi cui điện của anh có thể khiến ông ta bất tỉnh bao lâu?”
“Khoảng nửa ngày,” Pullen cầm dùi cui điện trong tay, “Nếu cần, cũng có thể khiến hắn ta không thể tỉnh lại nữa.”
Du An giật giật khóe mắt. “Không nhất thiết phải như vậy.”
“Kế hoạch trước đó của anh là gì?” Du An hỏi.
Pullen lưỡng lự.
"Đừng giả vờ, tôi biết câu chuyện anh kể cho tôi là về August."
“Vừa rồi khi anh trốn sau giá sách, anh cũng nghe thấy August muốn bán tôi. Bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một thuyền "
Pullen nghiến răng nghiến lợi thành thật nói: "Trói hắn lại, bắt hắn nói ra sự thật về vụ vượt ngục. Khôi phục thanh danh cho anh trai tôi và để hắn phải nhận hình phạt xứng đáng."
“Anh trai tôi là cai ngục đã chết đó” Pullen nói thêm.
Du An gật gật đầu, không khác so với những gì cô nghĩ.
"Chúng ta có một việc rất khẩn cấp phải làm bây giờ."
"Cái gì"
"August đã thỏa thuận với người khác, và giao dịch của hắn là tôi"
“Augus hạ thủ với tôi bây giờ, vậy thì thời gian giao dịch của họ rất có thể là vào tối nay.”
Du An dừng một chút, cho Pullen hai giây suy nghĩ.
"Nếu tối nay Augustt không giao hàng đúng hạn, nhất định sẽ khiến đối phương nghi ngờ, chuyện August gặp nạn thì sẽ lớn chuyện.”
Pullen thầm nghĩ, không ngờ mình lại vô tình dính vào vụ này.
“Vậy thì chúng ta nên làm gì?”
“Lựa chọn duy nhất của chúng ta là giao hàng thay cho August.” Du An kiên quyết nói.
Đầu óc Pullen rối bời: “Hàng hóa thì sao, chúng ta không có hàng hóa, cho dù lấy hình nộm cũng sẽ bại lộ ngay.”
Du An một cước đá vào người August đang nằm bên cạnh mình.
“Đây là hàng hoá.”
“Không được.”
Pullen ngay lập tức phản đối.
"Không có August, chân tướng bốn năm trước sẽ không bại lộ. Anh trai tôi vĩnh viễn chịu một cái chết oan uổng, August cũng sẽ không bị trừng phạt thích đáng." Du An hít sâu một hơi, cố gắng chạy đua với thời gian thuyết phục hắn .
"Ngay cả khi anh thả August ra, ông ta sẽ không thú nhận. Hãy để ông ta nói sự thật và phá hủy mọi thứ ông ta có bây giờ, điều này sẽ khiến ông ta đau đớn hơn cả cái chết."
" Đối tác của August muốn nội tạng của tôi, nếu chúng ta lấy mận đổi đào, để August làm người hiến tặng. Nếu bên kia lấy nội tạng của anh ta, August sẽ chết trên bàn mổ."
“Đây là hình phạt lớn nhất dành cho hắn.”
Giọng điệu Du An tràn đầy kích động.
"Nếu anh không đưa ra quyết định, khi những người thực hiện thỏa thuận đến, mọi chuyện sẽ chỉ đi theo hướng tồi tệ nhất."
“Anh sẽ bị kết tội hành hung cấp trên."
"Khi August tỉnh lại, ông ta sẽ phát hiện ra danh tính của anh "
"Theo tính cách cả ông ta, nhất định là diệt tận gốc, diệt trừ mọi nguy cơ tiềm ẩn.”
Một một câu nói của Du An đều như đánh vào lòng Pullen, Hắn biết ý tưởng của mình hơi viển vông, thậm chí mới bước đầu tiên đac không theo kế hoạch. Giống như một đoàn tàu trật bánh, lao về một hướng không thể đoán trước. Mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tâm trí của Pullen đang hỗn loạn, khuôn mặt dịu dàng của người anh trai ký ức và khuôn mặt gớm ghiếc của Augustu đan xen vào nhau.
Anh nhắm mắt lại. Đôi mắt anh trĩu nặng.
Tiếng "tích tích, tích tắc" từ chiếc đồng hồ treo tường trên tường văn phòng, hòa cùng nhịp đập của trái tim anh, đang thôi thúc anh phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt. Sau một lúc lâu, Pullen cuối cùng cũng lên tiếng: “Làm theo lời cô nói đi.”
Du An thầm thở phào nhẹ nhõm:"Có thể trước cho hắn vài cái dùi cui điện, để hắn hôn mê bất tỉnh một ngày. "
Pullen nhấn nút trên dùi cui điện, và đánh mạnh vào August vài cái, như thể anh ta muốn trút bỏ hận thù và oán giận tích tụ trong vài năm qua. Sau đó, Du An quấn chặt băng đen quanh mặt August mấy lần, bịt kín miệng và mắt, chỉ chừa lại mũi thở phì phò,
Du An liếc nhìn August đang bị bao bọc như vậy: “Bọn họ hẳn là không nhìn thoáng qua liền nhận ra hắn là ai. Sau khi niêm phong chiếc túi, Du An bình tĩnh quét sạch dấu vết về sự hiện diện của bọn họ trong văn phòng, mang theo chiếc túi màu đen cùng với Pullen đi đến lối vào trước đây, không lâu sau, một chiếc xe treo màu đen dừng lại, Du An cúi đầu giao chiếc túi. chiếc túi đen im lặng đến với Pullen. Một chiếc hộp đen được nhét vào trong.
“Vất vả rồi. Nhân tiện, nói với sếp của bạn rằng những điều kiện mà sếp tôi đã hứa chắc chắn sẽ được thực hiện. "
Chiếc xe bay biến mất trong bóng đêm sâu thẳm, giống như khi nó đến, lặng lẽ và không để lại dấu vết.
“Tạm biệt, August.”
Du An ở trong lòng thầm nói.
Du An bình tĩnh đưa cho Pullen một nửa số xu pha lê trong hộp.
"Đã đến lúc phải quay về rồi, nhiệm vụ nhổ cỏ còn chưa hoàn thành."
Pullen ngơ ngác nhìn phương hướng mà chiếc xe bay đang rời đi.
Anh trai của anh đã mất mạng vì những thỏa thuận đen tối này.
Anh siết chặt đồng xu pha lê trong tay, các cạnh và góc cứng khiến lòng bàn tay anh đau đớn.
Ít nhất hôm nay, August đã từ kẻ khơi mào biến thành "hàng hóa" trong thương vụ do chính hắn đặt ra.
Hy vọng ông ta có thể cảm nhận được những gì mà những nạn nhân vô tội đó phải chịu đựng
Pullen yên lặng đi theo Du An, chậm rãi đi trở lại khu làm cỏ.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng Du An, Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Dù anh đã nhận được tin cô đã bình an vô sự nhưng anh không tận mắt nhìn thấy ai cả.
Du An và Pullen trở lại khu vực chịu trách nhiệm tương ứng của họ.
Tạ Uyên đã đến với chỗ cô ngay lập tức.
“Xong rồi.”
Đầu óc căng thẳng của Du An giờ phút này rốt cục thả lỏng.
“Tạm thời ổn định rồi.”
“Ít nhất August không thể đến gây rắc rối cho tôi.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tạ Uyên đầy thắc mắc.
Tại sao August lại tìm Du An ?
Tại sao cô ấy lại quay lại với Pullen?
Du An đã làm gì trong thời gian dài như vậy?
Du An từ từ thở ra một hơi.
“Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Mười lăm phút sau.
“Dù sao tôi cũng để August làm hàng hóa lần này.”
Tạ Uyên trợn tròn mắt.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên kinh ngạc trước sự táo bạo của Du An, hay là tiếc nuối vì bỏ lỡ thời khắc quan trọng như vậy.
Cùng lúc đó, August hôn mê thành công được đưa tới biệt thự của ngài Montero.
Làm theo quy trình, nên tiến hành kiểm tra trước để xác nhận rằng người hiến tặng là đúng người, đúng mẫu vật và cả độ tương thích của nội tạng.
Đáng tiếc, thương vụ này bị trì hoãn quá lâu khiến cậu út của ông Montero không thể níu kéo được nữa.
Trong khi August được đưa tới, người con út ốm yếu của ông Montero cũng được đẩy vào phòng cấp cứu vì bệnh tật.
“Đã quá muộn để kiểm tra người hiến tặng rồi.”
“Không sao, báo cáo y tế trước đây của August về người hiến tặng đều ổn, chúng ta hãy trực tiếp bắt đầu ca phẫu thuật.”
August được lấy ra khỏi túi và đặt lên bàn mổ với một dải băng đen quấn quanh mặt.
“Người này tại sao lại có bộ dạng như vậy?”
Tiểu y tá làm trợ lý nhìn August trong tình huống đáng sợ, thậm chí không biết có nên hay không trước tháo băng ra.
"Didi" các thiết bị được kết nối với người bệnh đều phát ra âm thanh báo động nhanh.
“Không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta hãy bắt tay ngay vào việc phầu thuật thôi.”
Áo của August đã được cởi ra, để lộ phần thân trên vạm vỡ của anh.
Trên cánh tay trái, có một hình xăm nhỏ biểu tượng Tinh ngục Scola.
Những mũi kim sắc nhọn xuyên qua bề mặt da, thuốc mê từ từ được đẩy vào cơ thể.
L*иg ngực của August bị lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo từng chút một cắt ra, nội tạng đỏ tươi lộ ra ngoài không khí, tươi mới tràn đầy sức sống.
“Đó là một trái tim khỏe mạnh.”
Đây là lời nhận xét cuối cùng mà August nhận được trước khi qua đời.
Vào lúc bình minh, ca phẫu thuật dài cuối cùng cũng kết thúc.
Cơ thể lạnh cóng của August ngẫu nhiên bị ném lên bàn mổ, để lại một khoảng trống cỡ nắm tay trong khoang ngực mở ra.
Máu chảy ra từ cơ thể ông ta đã khô từ lâu, và màu đỏ sẫm bẩn thỉu từ ngực ông ta lan xuống khắp cơ thể, biến mất trong bóng tối.
Ở đầu kia của phòng mổ, con trai út của ông Montero được tất cả các nhân viên y tế chăm sóc cẩn thận.
Khi mũi khâu cuối cùng được hoàn thành, bác sĩ cũng đã thắt nút chỉ phẫu thuật .
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm và vui mừng vì ca phẫu thuật đã kết thúc.
Họ không biết mình có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng từ ông Montero sau ca phẫu thuật này.
Loại phẫu thuật bí mật được thực hiện ở tư nhân này có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ở các bệnh viện thông thường.
Bác sĩ phẫu thuật phụ trách nghĩ, thậm chí trong đầu còn bắt đầu lên kế hoạch tiêu tiền.
Đúng lúc này, máy móc bên cạnh đột nhiên vang lên một hồi báo động chói tai.
“Chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Những tiếng hét kinh hoàng nối tiếp nhau vang lên.
Những khuôn mặt ban đầu đang vui mừng đã được thay thế bằng biểu cảm kinh hoàng.
Thường chỉ mất một khoảnh khắc để đi từ thiên đường xuống địa ngục.
Bác sĩ phẫu thuật trưởng kìm nén giọng nói run rẩy và cố gắng hết sức để ổn định tình hình.
“Mau kiểm tra một chút, giữa chừng xảy ra vấn đề gì?”
Phòng giải phẫu vội vàng, tiếng bước chân cùng với dụng cụ giải phẫu va chạm thanh âm bành bành hòa lẫn vào nhau.
Như một khúc dạo đầu cho bản nhạc của người chết.
Mười phút sau.
Tiếng “bíp” thông báo con trai ông Montero qua đời vang lên trong ca mổ.
Trái tim mới được cấy ghép đã ngừng đập trong l*иg ngực kỳ lạ này.
Có một sự im lặng chết chóc trong quá trình hoạt động.
Mặt ai cũng xám ngoét, lo lắng
Họ phải đối mặt với ông Montero như thế nào, người đang rất tức giận vì mất đi đứa con trai yêu quý của mình?
Họ nghĩ đến những người cao niên đã rời khỏi các bệnh viện lớn để chuyên về phẫu thuật tư nhân.
Vài năm một lần, luôn có một số tiền bối y thuật cao siêu biến mất trong vòng.
Khi còn trẻ, anh ta nghĩ rằng những tiền bối đó đã kiếm đủ tiền, họ sẽ rửa tay gác kiếm, sẽ không còn chấp nhận loại hình kinh doanh vô đạo đức này nữa.
Và bây giờ, cái chết của người này đã giáng một cái tát vào mặt anh ta.
Anh ta sợ rằng mình sẽ đi theo bước chân của những người đi trước.
Ông Montero tức giận có thể khiến tất cả những người ở đây chôn theo con trai ông ta.