Chương 17

Trên tàu, Du An đang thưởng thức xuất ăn sang trọng.

Tại nhà ga xe lửa, Baker đã bị Montero mắng té tát.

Trong Tinh ngục Scola, Cảnh ngục trưởng August biết rằng Montero đã không giải quyết được Du An, đã ra lệnh cho Bria gửi trực tiếp tù nhân có tiền sử bệnh di truyền đến dinh thự của Montero.

Vào ban đêm, Du An và Tạ Uyên đứng trước cổng Tinh ngục Scola .

“Cuối cùng cũng về.” Du An vươn vai dài.

“Du giáo quan, cô đi công tác trở về rồi à.” Bảo vệ ở cổng Tinh Ngục thò đầu ra khỏi buồng trực.

“Chào buổi tối, Wall.” Du An chào.

“Thật đúng lúc, ba ngày nay cô không ở đây, đống đồ cô mua trên mạng chất đống ở đây rồi.” Wall đem mấy cái hộp chuyển ra ngoài.

Tạ Uyên kinh ngạc liếc nhìn Du An: "Mấy ngày nay cô vân còn tâm trạng đi mua sắm? "

“Nhân lúc rảnh rỗi tôi đã lên tinh võng để đặt vài đơn hàng."

Du An thản nhiên đáp, bước lên phía trước xem nhãn dán trên một số chuyển phát nhanh hộp.

Khi Tạ Uyên còn đang ngẩn ngơ, Du An đã cầm một cái hộp lên.

“Đừng có đứng ngây ra đó, giúp tôi chuyển mấy cái này đi.”

Tạ Uyên lẳng lặng coi mình như một cỗ máy di chuyển không có cảm xúc, mặc cho lính gác chất đống mấy thùng chuyển phát nhanh trên tay, cơ hồ chắn ngang tầm mắt của hắn.

Cả hai chuyển hộp, nhanh chóng trở lại văn phòng ở tầng 12.

Cô vừa vào cửa, mấy ngày không gặp con chim Bắc Sơn nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng "chụt" một tiếng, từ trên giá sách bay ra, nhào vào cổ Du An làm ổ. nghiêng đầu trìu mến nhìn cô.

Du An đáp lại bằng cách xoa cái bụng mềm mại và ấm áp của nó.

Vì một sự tò mò khó tả, Tạ Uyên không rời đi ngay lập tức.

Anh dựa vào cửa nhìn Du An mở gói hàng chuyển phát nhanh.

Hộp đầu tiên được mở ra, trước mắt anh là hàng chục túi trái cây và cà rốt được đóng gói gọn gàng.

Tạ Uyên:….. hóa ra hôm qua cô ấy thực sự nghĩ về cà rốt.

Chiếc hộp thứ hai được mở ra, và một loạt các túi bao bì đầy màu sắc chen chúc nhau.

“Đây là cái gì?” Tạ Uyên không khỏi hỏi.

“Đặc sản của khu Thạch Lâm.”

Du An tùy tiện lật xem vài túi, nhìn vẻ mặt bối rối của Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng.

"Ở nơi làm việc, mang quà lưu niệm cho đồng nghiệp khi trở về sau chuyến công tác cũng quy tắc bất thành văn."

“Tôi mua cho anh cuốn [ Bí kíp sinh tồn cho người mới ở nơi làm viêc] có một trang nói như vậy, khả năng là anh chưa xem qua."

Tạ Uyên đột nhiên cảm thấy áy náy chột dạ, hắn còn chưa bắt đầu đọc chương đầu tiên.

Nhưng đây không phải là trọng điểm mà.

“Chúng ta không tính là đi công tác, rõ ràng là chạy trốn.” Tạ Uyên thấp giọng nói.

“Trong mắt những đồng nghiệp khác, đây là một chuyến công tác thực sự đấy.” Vẻ mặt Du An nghiêm túc.

Mặc dù Tạ Uyên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh dường như không thể bác bỏ nó.

“Cô cảm thấy lần này ai giở trò?”

Tạ Uyên cố gắng đưa cuộc nói chuyện giữa hai người đi đúng hướng.

"Người có thể can thiệp vào việc kiểm tra sức khỏe của mọi người và thông đồng với các nhà cung cấp được chỉ định. Trong Tinh ngục, chắc chỉ có một số ít người." Du An mở một túi cà rốt, gặm một miếng

Dòng suy nghĩ của Tạ Uyên bị tiếng “rắc” này cắt ngang một giây.

"Tuy nhiên, người đáng ngờ nhất phải là Cảnh ngục trưởng ngay thẳng, chính trực của chúng ta."

“Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy anh ta có liên quan đến chuyện này."

Du An cắn một miếng cà rốt thật mạnh—“rắc”

Hương vị của củ cà rốt này ngon hơn cô mong đợi nhiều đấy cô nghĩ có thể sẽ mua lại ở cửa hàng này.

Tạ Uyên cố gắng hết sức để phớt lờ tiếng lách cách bên tai.

"Cô muốn làm gì, trong bóng tối còn có người như vậy ẩn nấp, luôn tiềm ẩn nguy hiểm."

“Bước đầu tiên chính là kiểm tra." Du An giơ một ngón tay.

"Xem hắn có ý định trực tiếp lộ mặt thật, hay tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

Vì vậy, ngày hôm sau, Augustus nhận được biểu mẫu chi phí hàng tháng do Phòng tài chính gửi đến,

Ông duyệt danh sách hoàn trả tiền công tác trong tay và thấy dãy số sau tên của Du An nhiều hơn những dãy số khác: “Chuyện gì vậy?"

Người phụ trách bộ phận tài vụ bất giác cúi xuống.

"Đó là chi phí đi lại cho chuyến công tác lần này của Du An, cô ấy nói rằng đây đều là những chi phí cần thiết cho công việc.”

Tay cầm bút của August hơi khựng lại, sau đó mở nắp bút ra, nhanh chóng ký tên mình vào cuối văn bản, cùng ngày đó, Du An đang đi tuần tra nhận được nhắc nhở việc bồi hoàn chi phí đi lại đã được phê duyệt, cô hơi nhếch khóe môi: “Bước thứ hai tiếp theo là thu thập tin tức tình báo. "

"Hãy hiểu biết kỹ càng về đối thủ của bạn, đây là sự tôn trọng lớn nhất mà chúng ta giành cho Cảnh ngục trưởng.”

Vào buổi tối, Du An và Tạ Uyên có một cuộc họp nhỏ trong phòng trực:

" August Domingo, sinh ra tại Tinh cầu cấp C Barkan tinh, thời niên thiếu gia đình sa sút, vừa đi làm kiếm tiền vừa đi học, sau đó làm việc tại Tinh ngục Scola, bắt đầu từ Cai ngục cấp 1”

"Sự nghiệp của ông ta trong mười năm làm việc đầu tiên rất mờ nhạt. Cũng giống như một cai ngục bình thường, ông ấy đã thăng tiến từng chút một nhờ thâm niên nhiều năm. "

“ Bước ngoặt của vấn đề bắt đầu từ sáu năm trước"

"Đó là năm đầu tiên August được thăng chức cai ngục cấp ba. Theo lời kể của người cai ngục già đang làm việc tại Nhà tù vào thời điểm đó, tình hình kinh tế của August lúc đó đột nhiên được cải thiện, lúc liên hoan với đồng nghiệp không còn từ chối nữa, ra tay cũng trở nên hào phóng hơn. "

Du An và Tạ Uyên liếc nhau, và đánh dấu vào ngày tháng năm này, sự khởi đầu của việc tham gia trong các giao dịch bất hợp pháp. "

"Vào thời điểm đó, tỷ lệ tử vong của các tù nhân trong khu vực August quản lý bắt đầu tăng lên. Vì lý do này, giám ngục trưởng lúc đó đã nói chuyện với anh ta về vấn đề này.”

“ Nhưng August không hề để tâm, cùng với số người chết ngày càng nhiều, hắn cũng càng trở nên giàu có.”

“Thông qua việc sử dụng tiền bạc để đi đường vòng, kết quả đánh giá hàng năm của ông ấy đều là điểm A, và hồ sơ rất đẹp."

"Bốn năm trước, một vụ vượt ngục lớn đã xảy ra tại Tinh ngục Scola "

“Trong vụ việc này, do sự sơ suất của một cai ngục, tù nhân đã trốn thoát khỏi phòng giam. Vào thời điểm quan trọng, cảnh ngục trưởng August đã bước tới, khống chế được tù nhân và bị thương nặng, vụ tai nạn khiến cảnh ngục bị tù nhân tấn công và chết ngay tại chỗ, và Tinh ngục cũng không truy cứu trách nhiệm."

“Vì biểu hiện xuất sắc trong vụ việc này, August được vinh danh là cai ngục xuất sắc của năm và nhận được giải thưởng lớn từ cấp trên của ông ấy."

“Sự việc này cũng mở đường cho việc ông ấy được thăng cấp lên Cảnh ngục trưởng ba năm trước."

Du An đã tô đậm rất nhiều vòng tròn về sự cố vượt ngục này.

"Giả sử rằng August là một người vì tiền mà không ngại mạo hiểm bị sa thải để bí mật thực hiện các giao dịch phi pháp nhằm thu được lợi nhuận khổng lồ.”

"Liệu hắn có phải là người mạo hiểm tính mạng của mình khi tù nhân trốn thoát khỏi nhà tù, để giành lấy phần thưởng cai ngục ưu tú?"

Tạ Uyên gõ bàn một cách trầm ngâm.

“Điều này không phù hợp với tính cách của ông ấy.”

“Chuyện này cần phải tìm hiểu kỹ hơn.”

Đôi đồng tử màu xám nhạt của Du An nhàn nhạt lấp lánh ánh sáng.

"Nếu muốn hạ bệ August, trước tiên phải làm lung lay nền tảng của ông ta."

Nếu thành tích quan trọng này đã giúp ông ta thăng tiến, bản thân nó chỉ là một trò lừa đảo. Mọi chuyện sẽ rất thú vị."

Tác giả có lời muốn nói: Xem phần bình luận, phát hiện rất nhiều bảo bối hiểu lầm cấp bậc của August, hắn là Cai ngục trưởng, không phải giám ngục trưởng. Có thể coi người này là quản lý 49 tầng đầu của Tinh ngục chứ không phải là người đứng đầu toàn bộ Tinh ngục Scola.