Bỏ qua chủ đề cà rốt không đúng lúc này, hai người nhẹ nhàng dịch chuyển qua lại một hồi, cuối cùng cũng chọn được một chỗ có thể ngồi được cho hai người.
Chủ yếu là do Tạ Uyên lăn lộn, còn Du An giống như một người mù trong chiếc xe tối tăm này.
“Tầm nhìn ban đêm của anh thật tốt.”
Du An chân thành khen ngợi Tạ Uyên.
Tạ Uyên sửng sốt một chút, nhìn Du An quay đầu lại, khóe môi vô ý thức hơi nhếch lên.
Anh thực sự quen thuộc với bóng tối hơn ánh sáng.
“Không biết xe này đi đâu.” Du An chống cằm nói.
“Trước tiên cứ dời khu Thạch Lâm đã, sau đó đi một bước tính một bước.” thanh âm Tạ Uyên từ phía sau Du An truyền đến.
Du An mở miệng há hốc mồm, yên lặng xoay người về một hướng.
Nơi này tối như vậy, Tạ Uyên hẳn là không nhìn rõ hành động của nàng cô đâu nhỉ.
Nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mà thôi, Du An tự an ủi mình.
Khi Du An và những người khác đang ngồi trong khoang xe tải chao đảo, Baker và nhóm của hắn cuối cùng đã tìm thấy chiếc xe tải đang đậu trong con hẻm và đèn pha của nó bị vẹo một bên.
"Lấy chiếc xe này làm trung tâm, tìm kiếm xung quanh."
Vào sáng sớm, một ánh sáng yếu ớt xuất hiện trên bầu trời và bóng tối rút khỏi mặt đất từng chút một.
Baker cả đêm không ngủ giờ phút này trông tiều tụy, vài sợi tóc thường được anh chải chuốt gọn gàng bằng sáp thơm rơi ra hỗn độn, che đi đôi mắt đỏ ngầu của anh.
“Tìm được người chưa?” Trong thanh âm khàn khàn của Baker lộ ra một tia hoảng sợ.
Họ đã tìm kiếm khu vực nhà máy xung quanh, nhưng không tìm thấy gì.
Anh lo lắng kiểm tra đi kiểm tra lại màn hình máy liên lạc, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng tin tìm người sẽ đến trước cuộc gọi của ông Montero.
Một nhân viên bảo vệ mồ hôi nhễ nhại từ cách đó không xa chạy tới: "Ông Baker, tối hôm qua có một đoàn xe tải rời khỏi đây."
Đôi mắt sắp bị tuyệt vọng của Baker chợt sáng lên: "Mấy chiếc xe đó đi đâu vậy?"
“Hai chiếc đi về phía khu Ngọc Dương, hai chiếc đi đến khu Bình Khê, và một chiếc đi đến khu Tuyên Bắc."
"Phân ra ba hướng đuổi theo"
Cùng lúc đó, tại ngã ba của khu Thạch Lâm và khu Tuyên Bắc giao nhau, một chiếc xe tải đang chạy bon bon trên dường.
"Khu Tuyên Bắc dự kiến
sẽ có mưa lớn trong vài ngày tới. Người dân hãy chú ý an toàn khi đi lại…."
Người tài xế nghe dự báo thời tiết, tiện tay vứt tàn thuốc lá ra ngoài cửa sổ đảo vô lăng và hướng đến trạm dừng chân gần nhất.
Du An lơ mơ dựa vào thùng hàng, trong lúc mơ màng ngủ gật, xe đột ngột dừng lại.
Cô đâm sầm vào thùng hàng phía trước, và bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại.
Du An dụi mắt: “Đến nơi rồi ư!”
Tạ Uyên áp tai lên thành xe lắng nghe động tĩnh bên ngoài, “Không, chắc chỉ là dừng tạm thời thôi.” Trong xe có chút động tĩnh, tiếp theo là thanh âm mở cửa và đóng cửa
“Tài xế xuống xe rồi.”
“Chúng ta cũng xuống xe đi.” Tạ Uyên nhẹ giọng nói.
Du An đồng ý: "Đúng là nên rời đi rồi, cũng không biết còn bao lâu nữa mới đến bến tiếp theo, chúng ta cần đồ ăn nước uống."
Cô đi tới chỗ thùng xe bị khóa, "Nhưng cửa này không dề mở được."
Tạ Uyên nhìn khóa cửa, "Nếu không thì gây ra tiếng động để thu hút tài xế kiểm tra, chúng ta hai đấu một chắc là không sao."
Tạ Uyên còn chưa kịp quyết định nên đứng ở vị trí nào để gây ra tiếng động gây chú ý, Du An đã lấy từ trong túi ra một sợi dây sắt dài và mảnh, đút vào ổ khóa chọc vào lỗ.
Tạ Uyên chần chờ một chút, "Dây sắt từ nơi nào đấy?"
“Tôi nhặt được trong phòng ở khu nhà máy.” Du An cúi đầu, dùng sức thọc vào lỗ khóa.
Hai phút sau, ổ khóa được mở ra.
Tạ Uyên chớp chớp mắt: “Cô không phải nói cửa không dễ mở sao?”
“Đúng vậy, cho nên mất hai phút đồng hồ.”
Du An bình tĩnh bẻ cong sợi dây và nhét lại vào túi.
Tạ Uyên đẩy cửa sau xe ra một chút và nhìn xung quanh.
“Không có ai.”
Hai người một trước một sau chui ra khe cửa, khóa cửa sau lại.
Đây là một khu dịch vụ cũ kỹ, một cửa hàng tiện lợi đổ nát, một nhà vệ sinh công cộng bốc mùi, và một số đống năng lượng ô tô mà không biết là còn dùng được hay không.
Trước khi tài xế quay lại, Du An và Tạ Uyên nhanh chóng đi bộ đến cửa hàng tiện lợi.
Du An lấy một hộp thanh năng lượng từ kệ của cửa hàng tiện lợi, và Tạ Uyên lấy hai chai nước từ kệ khác.
Hai người đi ra phía trước trả tiền.
Sau khi trả tiền, Du An ngẩng đầu lên nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi có thể bắt xe quanh đây được không?"
Ông chủ nhìn cô một cách kỳ lạ: "Cô không phải đi xe tới đây sao?”
“ Tôi đi nhầm xe đểu, chúng trở tôi đến đây rồi đuổi xuống xe."
Trong mắt ông chủ lộ ra một tia đồng tình: "Vậy cô thật không may, xung quanh đây mấy chục cây số, không dễ bắt xe đâu."
Du An bước tới gần hai bước "Tôi thấy phía sau cửa hàng của anh có một chiếc ô tô đậu, nếu tiện cho chúng tôi đi nhờ."
Ông chủ lắc đầu: "Tôi còn phải làm việc, không được."
Du An nhẹ giọng nói: "Coi như ông làm việc thiện đi, chúng tôi sẽ trả tiền xe cho ông dựa trên doanh thu cả ngày."
Ông chủ do dự một lúc, "Ba ngày."
"Được thôi” Du An nhanh chóng nói.
“Nhân tiện, có thể cho tôi xuất hóa đơn tiền được không?”
Du An mặt dày hỏi.
Sau khi thương lượng với ông chủ, khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chiếc xe tải đậu phía trước đã lái đi.
Ông chủ đóng cửa tiệm và lái chiếc xe hơi cũ kỹ của mình đến.
Du An và Tạ Uyên ngồi ở ghế sau và đi đến thị trấn gần nhất.
Lái xe được nửa đường, vài giọt nước mưa bất ngờ rơi xuống cửa sổ xe.
Ngay sau đó, những hạt mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống, như thể sự ảm đạm của mấy ngày trước tất cả đã chuẩn bị cho trận mưa lớn ngày hôm nay.
“Trời nhiều mây như vậy, cuối cùng cũng có mưa.”
Ông chủ bật cần gạt nước lên.
Tạ Uyên nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ xe, quay đầu nhìn thế giới bị mưa che mờ ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của hắn nhất thời mê man, bên tai dường như vang lên tiếng kêu đau lòng của nữ nhân, xen lẫn với hỗn loạn hành hạ.
Trong màn sương mù bao la, đám người xung quanh thì thào bàn tán, nhưng khi hắn vừa nhìn qua, tất cả đều tránh ánh mắt của hắn.
“Đứa nhỏ này thật đáng sợ.”
“Đó là cha ruột của hắn.”
“Thật sự là dị tộc, không phải người giống chúng ta, phải đề phòng hắn.”
“Nhìn ánh mắt của hắn….”
Ký ức đã trôi qua nhiều năm, dường như bị trận mưa này làm cho gợi nhớ lại
“Tạ Uyên” Một giọng nói yếu ớt phá tan kết giới ký ức, trong nháy mắt kéo hắn trở lại hiện thực.
Những bóng ma trước mặt lần lượt tan biến, chỉ còn lại nước mưa trút xuống làm bạc trắng bầu trời.
“Sao lại ngẩn người thế?” Du An đưa cho anh một thanh năng lượng đồ ăn nhanh.
“Không có việc gì.” Tạ Uyên lắc đầu, “Xì” một tiếng mở ra thanh năng lượng đóng gói. Thức ăn no lấp đầy cái dạ dày trống rỗng từng chút một, khiến khoảnh khắc trở nên chân thực hơn. Sau khi lái xe dọc theo đường cao tốc khoảng hai giờ, họ đến quận Tuyên Bắc.
Chủ cửa hàng tiện lợi sẽ trả khách tại một trạm xe buýt bên đường.
Du An cẩn thận thu lại hóa đơn tiền vé từ ông chủ, tất cả đều là tiền cô vất vả mới kiếm được.
Khi cả hai đến nhà ga xe lửa ở quận Tuyên Bắc, còn 15 phút trước khi chuyến tàu gần nhất đến Tinh ngục Scola khởi hành.
Du An đã mua hai vé, và sau khi lấy hai vé kỷ niệm từ máy bán vé tự phục vụ, Du An cùng với Tạ Uyên lên xe buýt.
Tàu chậm rãi di chuyển, Du An liếc nhìn sân ga, mơ hồ nhìn thấy Baker đang lo lắng chạy giữa đám đông.