Đèn pha chiếc xe tải đột nhiên bật sáng, dưới ánh sáng trắng chói mắt, con đường phía trước thông suốt.
Du An siết chặt vô lăng hít một hơi thật sâu rồi đạp ga.
Tạ Uyên chỉ cảm thấy một lực đẩy cực lớn từ phía sau lưng, và các tòa nhà ở cả hai bên bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.
Anh nín thở và dán mắt vào con đường phía trước.
“Đã đến lúc rẽ phải về phía trước.” Tạ Uyên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình ổn định.
“Không sao.” Du An đột nhiên giảm tốc độ.
Tạ Uyên theo quán tính cúi người về phía trước, bị dây an toàn kéo về phía sau ghế.
“Làm sao vậy?” Tạ Uyên bị đột ngột giảm tốc độ nên có chút bối rối.
“Tốc độ tối đa trên khúc cua không thể vượt quá 30.” Du An nhìn tốc độ trên bảng điều khiển, bình tĩnh trả lời.
Tạ Uyên im lặng một lúc.
Kiến thức lý thuyết quả thực rất vững chắc.
Phía trước ngã tư xuất hiện một xà ngang chắn đường, một nhân viên bảo vệ từ một gian hàng nhỏ bên cạnh đi ra.
“Sao vậy, tối nay không có chuyến hàng nào sắp xếp sao?”
Du An chậm rãi dừng xe trước xà ngang, hạ kính xe xuống.
“Yêu cầu khẩn cấp của khách hàng mới được sắp xếp.”
Nhân viên bảo vệ nghi ngờ nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng tối của cô.
“Tôi chưa được thông báo, thẻ của anh ở đâu, đưa cho xem.” Du An giả vờ mò mẫm tìm thứ gì đó trong túi, đạp chân ga vào lúc nhân viên bảo vệ thả lỏng người.
Thanh ngang bị đập thành hai dưới tác động cực lớn, và bay ra ngoài với một tiếng "bang".
“Này, dừng lại, anh là ai?” nhân viên bảo vệ hét lên từ phía sau xe và bấm chuông báo động.
Những tiếng còi chói tai và chói tai ngay lập tức vang vọng khắp công xưởng.
Du An huýt sáo, lao ra khỏi khu vực nhà máy và lái xe ra đường cái bên ngoài.
Gió chiều lùa qua cửa sổ, hất tung mái tóc bên tai cô.
Khi Baker nghe thấy tiếng báo động từ khu tây, anh ta giật mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Báo cáo, có một chiếc xe tải không có giấy phép lao ra khỏi khu vực nhà máy, không rõ danh tính của người lái xe.”
Hơi thở của Baker đột nhiên trở nên gấp gáp: “Người bảo vệ khu nhà ở lập tức mở cửa đi vào để xem họ có còn ở đó không. Cánh cửa của hai căn phòng bị cưỡng bức mở ra, và những hình nộm trên giường bất động nhìn nhóm kẻ đột nhập.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt làm bằng những quả bóng giấy, có một khuôn mặt tươi cười được phác thảo bằng bút dạ đen.
Nét chữ thô to nhưng có ý châm biếm mạnh mẽ.
Baker chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người.
“Một đám rác rưởi, trông có hai người mà cũng không nên hồn”
“Trong khu nhà máy có mấy chiếc xe, để ta đuổi theo”
“Nếu không bắt được, tất cả chúng ta sẽ bị Montero tiên sinh đẩy đi khai thác quặng đấy"
Một số động cơ gầm rú chạy ra khỏi cổng khu vực nhà máy, và Baker ngồi trong chiếc xe bay tư nhân phía trước, cố gắng bình tĩnh lại.
"Họ đang lái một chiếc xe tải, tốc độ không cao. Chúng ta sẽ chia ra và bọc sườn họ, chúng ta chắc chắn có thể ngăn chặn họ.
" Để rời khỏi khu Thạch Lâm, đường đi nhanh nhất là đi qua ga tàu. Cử người đi đến khu ga tàu phục kích, một khi tìm được dấu vết, bất luận thế nào cũng phải bắt được người."
Trên con đường thẳng tắp, Du An vững vàng lái xe giữa đường, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu .
“Kỹ thuật của tôi thật sự rất tốt đúng không?”
Tạ Uyên nắm chặt dây an toàn, bình tĩnh nói: “Nếu như cô có thể lái xe đi đúng làn đường, sẽ càng thuyết phục hơn.”
Khóe miệng vểnh lên của Du An nhanh chóng thu lại, chẳng lẽ cô không muốn đi làn bên phải sao?
Rõ ràng là xà ngang ở bên đường hạn chế cô đi.
“Bên kia hiện tại không có xe đến.”
Du An tức giận nói thẳng.
Đại khái Tạ Uyên cũng ý thức được rằng mình cũng là kẻ không biết lái xe, tốt nhất không nên nói gì.
Tạ Uyên cuối cùng cũng im lặng.
Mấy phút sau, Tạ Uyên đột nhiên nghiêng đầu, lỗ tai khẽ nhúc nhích: "Có tiếng xe, khả năng có người đuổi theo."
Không biết có phải do va vào xà ngang hay không. Du An cảm thấy chiếc xe dưới tay cô không dề điều khiển cho lắm, cô đạp ga mấy lần nhưng tốc độ xe không thể nhanh hơn được nữa.
"Tốc độ của chúng ta sớm muộn gì cũng đuổi kịp” Du An nhìn bảng điều khiển nói:
"Đổi xe đi "
Tạ Uyên nhìn chằm chằm một đoàn xe đang xếp hàng trước cổng khu nhà xưởng.
Du An đậu xe trên một con đường nhỏ rẽ vào ngã ba đường.
Hai người xuống xe, lặng lẽ đi tới đội xe đang bốc hàng. Hàng đã chuyển lên gần hết, cửa sau mấy xe đầu tiên đã bị niêm phong, chỉ còn lại xe cuối cùng. Lợi dụng lúc người khuân vác quay người lại, Du An và cả Tạ Uyên nhanh chóng chui vào phía sau xe, lách người vào khe giữa các thùng hàng.
"Đây là hai thùng hàng cuối cùng.”
Rầm một tiếng, người khuân vác ấn thùng hàng lên, thân thể có chút run rẩy: “Cuối cùng cũng xong." Hai người khuân vác đóng cửa sau xe lại, khóa lại, bóng tối bao trùm cả toa xe,
Du An đứng bất động giữa các thùng hàng, Tạ Uyên đứng đối diện với cô. Không gian chật hẹp đến mức hai người phải dán sát vào nhau.
Du An dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào trán mình, và có chút ngứa ngáy, tại thời khắc căng thẳng này, tựa hồ Tạ Uyên cũng cảm thấy không thích hợp.
Du An nghĩ nghĩ, cố gắng kiềm chế bản thân muốn vươn tay gãi trán.
"Đi thôi” Một âm thanh bị bóp nghẹt phát ra từ bên ngoài xuyên vào thùng xe.
Thùng xe phía sau kém ổn định hơn nhiều so với ngồi ở ghế trước, Du An ngay khi xe tải khởi động đã dùng tay đỡ các thùng hàng ở hai bên, để tránh va vào Tạ Uyên do va chạm. Không phải cô sợ xấu hổ, mà là Du An cảm thấy rất có thể là trán cô sẽ đập vào cằm Tạ Uyên
khi họ va vào nhau với tư thế hiện tại .
Cô không chỉ lo trán mình sẽ bị chiếc cằm sắc nhọn của đối phương làm cho bị thương nặng, mà còn lo Tạ Uyên sẽ kêu lên đau đớn sau khi bị va chạm, điều này sẽ thu hút sự chú ý của người lái xe.
Hai phút sau, tay Du An đau nhức: “Chuyển thùng hàng đi, đứng thế này mệt lắm.”
“Được.” Thanh âm của Tạ Uyên từ trên đỉnh đầu truyền đến. Du An lập tức muốn rút lui, lại không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó. Để tránh giẫm nhầm, cô đã giẫm lên nó một lần nữa để xác nhận vị trí.
“Cô giẫm lên chân tôi rồi.” thanh âm Tạ Uyên lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Xin lỗi.” chân Du An như đông cứng lại.
“Để tôi đi ra ngoài trước.” Tạ Uyên cẩn thận bước ra một bước, từ trong thùng rương khe hở đi ra. Anh bước lên chiếc hộp bên ngoài để tạo một khoảng trống nhỏ cho Du An.
Để tránh chuyển động trong xe thu hút sự chú ý của tài xế, cả hai đều không dám cử động quá nhiều. Trong bóng tối, Du An bị các góc thùng hàng xung quanh va vào nhiều lần. Nhìn trước mặt mờ mịt đen kịt, mơ hồ không rõ thùng hàng.
Du An cảm thấy rằng trà hoa cúc mà cô mua được quảng cáo là có hiệu quả trong việc cải thiện thị lực, quả thật là không đáng tin.
Cách chữa bệnh quáng gà tốt nhất vẫn là ăn cà rốt. Trong lúc đang nhẩm tính thêm cà rốt vào danh sách mua sắm, Du An suýt vấp phải thùng hàng dưới chân
“Cẩn thận.” Tạ Uyên đỡ cô đứng dậy.
Tựa hồ phát giác được cô mất tập trung, Tạ Uyên không khỏi hỏi: "Cô đang suy nghĩ cái gì?"
"Cà rốt." Du An vô thức nói.
Tạ Uyên chậm rãi đặt dấu chấm hỏi.