Chương 14

Hách Thành tiến vào, Lương Hách Thành trước tiên vặn nắp hộp nước trái cây ra, rót cho Lộ Ninh. Mà thùng bia, sau khi hắn đặt xuống đất liền không quản nữa, rõ ràng là nói cho Tôn Hạo với Ngưu Hữu Đức, ai uống ai tự mình lấy.Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức trong nháy mắt cảm giác được đãi ngộ khác biệt, nhưng không quá hai giây đã bị Lương Hách Thành trừng trở về.

Tôn Hạo là một đứa trẻ, bị đối xử như thế cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng với Lương Hách Thành thật đúng là không dám cứng đối cứng, vì thế đành phải chuyển hướng sang Lộ Ninh thoạt nhìn thập phần ôn hòa.

"Lộ Ninh à, tôi cảm thấy tôi bị bệnh tim." Tôn Hạo ôm ngực: "Cậu nói tôi đến nhà huynh đệ uống rượu còn phải bị người ta đối đãi như địch nhân, áp lực thật lớn nha. Lương tổng của cậu bình thường ở trong công ty cùng các cậu cũng như vậy sao?"

"Ừm." Lộ Ninh nhấp một ngụm nước trái cây nhìn Lương Hách Thành nói: "Nhân viên đều sợ hắn. Hắn chỉ cần dừng lại ở đó, tất cả mọi người hận không thể rút vào trong vỏ."

"Dẹp đi." Lương Hách Thành nói: "Không biết ai có gan ném con dấu của tôi vào bồn cầu để tôi không ký được hợp đồng, để cuối năm tôi sẽ uống gió tây bắc."

"Tôi không phải là không ném sao." Lộ Ninh bật cười: "Hơn nữa, cho dù tôi thật sự ném đi, lấy tính tình anh còn không phải một phút sau liền vớt ra?"

"Phì! Đừng, đừng, ăn đi, đừng nói chuyện dễ liên tưởng như vậy." Tôn Hạo làm động tác ngăn cản: "Nói chuyện trứng đà điểu kia đi? Sao lại giữ vỏ?"

"Là sắp sinh nhật mẹ tôi, cậu biết tính bà mà. Đang lo không biết tặng quà gì, Lộ Ninh bảo làm đèn khắc trứng." Lương Hách Thành quay sang nhìn vỏ trứng đang lặng lẽ bị đặt sang một bên: "Mẹ tôi thích mấy thứ nghệ thuật đó nên nhờ Lộ Ninh qua làm vỏ trứng giúp".

"Ồ, vậy à.." Tôn Hạo cười xấu xa: "Tôi còn tưởng rằng cậu kim ốc tàng kiều đâu."

"Tàng cái đầu cậu." Lương Hách Thành lại trừng mắt, trong lời nói mơ hồ mang theo chút tâm tư.

Từ lúc vừa rồi đi đón Lộ Ninh, hẳn không dám nhìn Lộ Ninh, bởi vì hắn không chắc Lộ Ninh có nghe được cuộc nói chuyện của hẳn cùng Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức ở bên ngoài hay không. Thật ra trước khi Lộ Ninh về, hắn còn đang thắc mắc không biết thằng nhóc này có bỏ chạy nửa chừng không thì Lộ Ninh đã quay lại, hình như không khác ngày thường là mấy.

Chẳng lẽ hắn suy nghĩ nhiều, Lộ Ninh thật sự cái gì cũng không nghe thấy?

Lộ Ninh nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, Ngưu Hữu Đức cùng Tôn Hảo hỏi anh, anh trả lời rất thoải mái đàng hoàng, bất luận bọn họ nhìn thế nào cũng không có dị thường.

Tôn Hạo muốn giúp Lương Hách Thành tìm hiểu, nhưng tìm hồi lâu không có kết quả, lại bị tên ngốc Ngưu Hữu Đức ngốc chuốc nhiều rượu.

Mẹ nó, đến cùng có hay không làm rõ trận tuyến nha!

Tôn Hạo đang suy nghĩ có nên rót cho Ngưu Hữu Đức trước không thì di động của Lộ Ninh vang lên trước.

Lộ Ninh nhìn người gọi điện thoại, sau đó bắt máy. "Tôi nghe? Ừ, là tôi gọi, tôi muốn một chút cồn để khử trùng bên trong vỏ trứng.. Được rồi, vậy chút nữa tôi ghé lấy.. Được rồi, cám ơn."

Lương Hách Thành vẫn nhìn Lộ Ninh, ngón trỏ thon dài vô ý thức nhẹ nhàng gõ vào thành ly, lập tức cười cười, uống cạn sạch rượu trong ly.

"Lương tổng, lát nữa tôi có việc đi trước, nếu vỏ trứng muốn bảo quản lâu dài bên trong phải khử trùng, chỗ tôi không có thứ thích hợp để khử trùng, phải đến chỗ bạn bè lấy một chút." Lộ Ninh cúp máy và nói: "Anh viết cho tôi mấy chữ đi."

"Chữ gì?" Lương Hách Thành hỏi.

"Chữ thích hợp để chúc thọ," Phúc "," Thọ ", hoặc là "Bình An" vân vân, đều được." Lộ Ninh suy nghĩ dù sao cũng phải có chủ đề, bằng không ngọn đèn này không có cách nào làm được. Hơn nữa tốt nhất là chữ của Lương Hách Thành, bằng không hoàn toàn là ý tưởng của anh, ngay cả trứng cũng là anh mang tới, thứ kia tặng cũng không có ý nghĩa.

"Viết bằng bút mực hay bút lông?"

"Bút lông đi!" Lộ Ninh đã nhìn thấy chữ bút lông của Lương Hách Thành, nét bút sắc bén, lực xuyên thấu trang giấy, giống như con người Lương Hách Thành, lúc nghiêm túc, luôn đặc biệt dễ dàng lay động lòng người.

"Chờ chút." Lương Hách Thành đứng dậy đi thư phòng, lúc này hoàn toàn không sợ Ngưu Hữu Đức cùng Tôn Hạo nói cái gì.

Lộ Ninh cũng ăn không sai biệt lắm, liền thừa dịp Lương Hách Thành đi thư phòng lấy vỏ trứng, tìm một cái túi đựng.

Chỉ chốc lát sau, Lương Hách Thành từ trong thư phòng đi ra. Trong tay hắn cầm một tờ giấy gấp lại đưa cho Lộ Ninh.

"Những chữ cậu nói đều viết ở trên đó, dùng chữ nào cậu nhìn làm là được." Lương Hách Thành nói: "Vất vả rồi."

"Cậu thật là! Lương Tử cậu không phải muốn để Lộ Ninh thêm bận rộn chứ?" Ngưu Hữu Đức tặc lưỡi nói: "Cậu cũng quá đen tối, chiếm mất thời gian làm việc của người ta, còn muốn đem người tan tầm giờ cũng chiếm để phục vụ cậu?" Bình thường hẳn viết code, động một chút lại tăng

ca, hận nhất làm không công!

"Tôi và Lộ Ninh không chú ý nhiều như vậy, hơn nữa nói về tiền sẽ tổn thương tình cảm, đúng không Lộ Ninh?" Lương Hách Thành nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Lộ Ninh: "Nhưng mà quả thật cũng không thể để cậu làm không công. Hay là.. Ngày mai tôi sẽ chọn hai bàn chải cho cậu?"

"Không cần, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong vòng bốn ngày." Lộ Ninh cúi đầu, giống như không hiểu Lương Hách Thành đang nói gì: "Vậy tôi đi trước, mọi người từ từ ăn nha."

"Đi thong thả." Ngưu Hữu Đức xua tay.

"Này! Cậu không tiễn người ta sao?" Tôn Hạo thì thầm với Lương Hách Thành.

"Tiễn cái gì? Sớm muộn gì cũng là người của tôi." Lương Hách Thành nhìn người đi càng lúc càng xa qua bộ đàm, mở một lon bia, trên môi nở nụ cười khó đoán.

Nhóc thối, chẳng lẽ hắn không đoán ra được Lộ Ninh đã thấy "Hiện trường trực tiếp" rồi? Anh lại hành động bình tĩnh như vậy, suýt chút nữa hắn đã bỏ qua. Cũng may lấy bàn chải lừa gạt một chút, mà phản ứng quá mức bình tĩnh của Lộ Ninh ngược lại nói rõ dị thường.

"Này, bàn chải kia là có ý gì?" Tôn Hạo đoán hồi lâu cũng không đoán ra được: "Tại sao muốn mua bàn chải cho Lộ Ninh?"

"Chuyện này tôi không thể nói cho cậu biết, đó là bí mật nho nhỏ giữa tôi và cậu ấy." Lương Hách Thành không nhìn thấy bóng dáng Lộ Ninh trong bộ đàm nữa, cuối cùng cũng tắt thứ này đi.

"Chậc chậc chậc, nhìn cái mặt xấu xí của cậu kìa." Tôn Hạo cầm đậu phộng ném Lương Hách Thành: "Mà này, dì có biết Lộ Ninh không?"

"Không biết, bọn họ chưa từng gặp qua." Lương Hách Thành nói: "Đến lúc đó nói chuyện đi, trợ lý nhỏ của tôi có lẽ không dễ đối phó lắm"

Lương Hách Thành không biết tại sao, nhưng hẳn luôn cảm thấy Lộ Ninh khác rất nhiều so với Lộ Ninh mà hắn biết, vốn dĩ hắn cho rằng mình khá hiểu cánh tay phải gọn gàng này, nhưng gần đây hắn càng ngày càng nhận ra căn bản không phải như vậy.

Mà càng như vậy, hắn càng muốn tìm hiểu Lộ Ninh. Mà càng tìm hiểu, hắn càng nghiện.

Lộ Ninh vốn định rời nhà Lương Hách Thành sớm, nhưng đi tìm bằng hữu lấy cồn cũng không phải hoàn toàn nói dối. Sau khi rời khỏi nhà Lương Hách Thành, anh trực tiếp chặn một chiếc taxi, chạy tới một hiệu thuốc nào đó.

Kể từ khi một hiệu thuốc trong thành phố xảy ra vụ nổ, hầu hết các hiệu thuốc đã không cho phép bán cồn, nhưng Lộ Ninh đến nhà này vẫn còn.