Chương 12

"Tôi nói nè, cậu có cảm thấy hơi tà ác không?" Lương Hách Thành ngoài miệng mang theo một tia cười xấu xa nói: "Giống như đang làm loại vận động nào đó."

"Không có." Lộ Ninh không ngẩng đầu lên, nhưng nghe Lương Hách Thành nói như vậy lỗ tai có chút đỏ.

Cũng không biết như thế nào, trước kia làm chuyện tương tự cũng không có cảm giác như thế nào, lúc này đối diện Lương Hách Thành làm việc này thấy có chút khó khăn.. Anh rút đũa ra đặt sang một bên, cầm một chậu inox đặt dưới trứng: "Chắc là được rồi, anh úp ngược lại đi."

Lương Hách Thành cẩn thận úp ngược lỗ thủng xuống, sau đó bắt đầu làm động tác lắc xuống. Dịch trứng cứ như vậy từng chút một từ lỗ thủng chảy ra, chỉ chốc lát sau đã có hơn phân nửa vào trong chậu inox.

"Ding dong!" Chuông cửa phòng khách vang lên.

"Cậu cầm trứng đi, tôi đi xem là ai! Lương Hách Thành gần như là thật nhanh nói những lời này, sau khi giao trứng cho Lộ Ninh chạy nhanh

vào phòng khách. Không vì cái gì khác, cửa nhà hắn ở đây làm chính là cửa thông minh, khi có người ấn chuông cửa, trên màn hình sẽ hiển thị hình ảnh của người đó. Hắn không sợ người khác đến, chỉ sợ Tôn Hạo cùng Ngưu Hữu Đức sẽ phát điên!

" Lương Tử! Mở cửa! "Lương Hách Thành tay vừa định bấm cúp máy, trên điện thoại liên lạc liền xuất hiện hai bóng người quen thuộc, chính là Ngưu Hữu Đức, còn có một người gầy nhỏ tỷ lệ nghịch với Ngưu Hữu Đức, chính là Tôn Hạo, một lúc sau, Tôn Hạo cười hô:" Lương Tử, tôi cùng Đại Ngưu tới đây ăn cơm! "

" Hiểu rồi! Chờ tôi xuống đã! "Lương Hách Thành trong lòng thầm nghĩ, cái quái gì vậy, không phải đã nói không tụ họp sao còn đến? Anh không thể để Lộ Ninh suy nghĩ nhiều, Lộ Ninh tuy đang ở trong bếp, nhưng giọng nói của Tôn Hạo rất lớn, Lộ Ninh nhất định nghe được qua hệ thống liên lạc nội bộ.

Lương Hách Thành mở cửa, đi ra ngoài còn chưa kịp thay dép, chặn lại Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức đang định vào nhà mình.

" Không phải đã nói hôm nay chúng ta không tụ họp, sao các cậu còn đến đây? "Lương Hách Thành kiên định giang rộng hai tay, giống như gà mái già đề phòng đại bàng cắp con.

" Hắc, tôi nói cậu nè, không phải là không ăn trứng đà điểu sao? Hai chúng tôi ăn cái khác cũng được ". Ngưu Hữu Đức giơ túi trong tay:" Đây, anh em mua gà nướng với thịt bò sốt rau củ. Chúng tôi tùy tiện ăn một chút, đừng nói chúng tôi không nhớ đến cậu. "

" Để hôm khác! Nghe tôi nói nè, hôm nay tôi thật sự không thể tụ tập với các cậu được. "Lương Hách Thành đẩy hai người ra:" Hôm khác, hôm khác tôi mời hai cậu ăn cơm, các cậu muốn ăn gì cũng được? "

" Thằng nhóc này không phải là kim ốc tàng kiều không muốn cho chúng ta biết sao? "Ngưu Hữu Đức không nhúc nhích, hẳn nặng hơn trăm ký, đứng im khiến Lương Hách Thành nhất thời không đẩy hắn nhúc nhích được tí nào." Có cái gì không thể để cho hai người chúng tôi biết chứ?

Chuyện thằng nhóc cậu kéo khóa quần khi còn bé thiếu chút nữa kẹp đứt chim nhỏ, hai chúng tôi đều biết. "

" Câm miệng! Dù sao hôm nay không được là không được! "

" Có phải là anh em không? "Tôn Hạo không vui:" Lương Tử, là cậu trước tiên nói mời chúng tôi ăn trứng đà điểu có được không, hai chúng tôi đều chuẩn bị dạ dày từ trước, cậu nha lại nói không ăn nữa, muốn giữ lại đưa cho lão Phật gia. Được rồi, vậy chúng ta không ăn trứng đà điểu, nhưng cậu ngăn cản không cho chúng tôi vào cửa là có ý gì? "

" Đúng vậy, cậu giấu cái gì? "Ngưu Hữu Đức nhìn ra cửa. Biệt thự nhỏ này của Lương Hách Thành hẳn tới cũng không phải một lần hai lần, liền đặc biệt hôm nay bị ngăn cản, làm sao có thể để cho hắn và Tôn Hạo không nghĩ nhiều!

".. Được rồi, hai cậu nhất định phải đi vào, đúng không? "Lương Hách Thành vừa thấy hắn ngăn không được hai người:" Tiến cũng được. Nhưng tôi phải nhắc hai cậu trước, sau khi đi vào đừng nói lung tung. Hơn nữa phải nhớ kỹ, lúc trước tôi liên lạc với hai cậu là các cậu không có thời gian đến nhà tôi, không phải tôi không cho các cậu đến, hiện tại là các cậu tạm thời rảnh mới tới. "

"A ha? "

" A cái gì! "Lương Hách Thành hung hăng trừng mắt nhìn hai người anh em trước mặt:" Đã là anh em thì vào nhà im lặng ăn trứng đà điểu! Bớt nói nhảm đi! "

Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức bối rối nhìn nhau.

Cậu ta làm sao vậy, không phải nói là không ăn trứng đà điểu sao, giờ lại ăn được sao?

Lương Hách Thành oán hận trừng mắt nhìn Tôn Hạo cùng Ngưu Hữu Đức một cái, lúc cầm dép lê cho hai người còn không quên im lặng uy hϊếp:" Ăn nhiều trứng ít nói chuyện!

Tôn Hạo:"..."

Ngưu Hữu Đức:"... "

Khi hai người đổi giày, rõ ràng là có một đôi giày lạ trước cửa, mà cỡ giày này rõ ràng là quá nhỏ để Lương Hách Thành đi, còn có thể là ai? Một đôi giày nam!

Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức tò mò là thế nhưng khi vào bếp thì hóa ra là người quen.

" Lộ Ninh? "Tôn Hạo sửng sốt:" Sao lại là cậu? " Tôn tổng tốt, Ngưu tổng tốt. "Lộ Ninh cười nói:" Hôm nay tôi tới giúp Lương tổng làm chút việc. "Anh đã thành công đem một cái trứng móc sạch, vỏ trứng đặt đặt vào một bên, mà dịch trứng thì anh đang quấy.

" Khụ, cái này, hai người bọn họ đột nhiên lại rảnh rỗi. "Lương Hách Thành nhìn cái vỏ trứng to tướng bị đặt sang một bên, không biết có phải ảo giác không, nhưng luôn cảm thấy sắc mặt Lộ Ninh có chút kỳ lạ." Lát nữa hai cậu ấy ở lại ăn cơm. Nhưng mà cũng không cần thêm đồ ăn, bọn

họ tự chuẩn bị. "Thời điểm nói ba chữ" Tự chuẩn bị "Lương Hách Thành quả thực muốn đem hai hàm răng nghiền nát.

" Kỹ thuật thật tốt nha.. Đây là trứng đà điểu sao? "Ngưu Hữu Đức chỉ vào chất lỏng trứng trong chậu nói:" Nhiều như vậy. "

" Ừm, một quả trứng đà điểu nặng chừng ba cân, có thể bằng hơn hai mươi quả trứng gà, đủ cho mấy người ăn. "Nói xong, Lộ Ninh lại lấy một quả trứng khác, sau đó dùng máy khoan điện khoan vỏ quả trứng ra.

"Suyt! Suyt! "Tôn Hạo khều Lương Hách Thành, ra hiệu cho anh đi ra ngoài.

" Làm gì? "Lương Hách Thành bất mãn nhìn Tôn Hạo, trong lòng luôn lo lắng một khi ra khỏi bếp, Ngưu Hữu Đức sẽ lại nói bậy với Lộ Ninh.

Tình huống của cậu là thế nào? Không phải Lộ Ninh ở đây, sao còn đề phòng tôi và Đại Ngưu? "Chẳng lẽ cuối cùng cậu ấy cũng phát hiện ra trợ lý nhỏ của mình rất được yêu thích?

Cách đây không lâu tôi mới phát hiện ra cậu ấy rất thú vị. Haizz, tóm lại dăm ba câu nói không rõ, tôi hiện tại chính là cảm thấy cậu ấy đặc biệt tốt, luôn nghĩ muốn trêu chọc cậu ấy. "Lương Hách Thành nói xong cũng nhịn không được cười, cười đến đặc biệt.. Dùng lời Tôn Hạo nói, kia thật là một mặt dâʍ đãиɠ.

Cậu xong rồi. "Tôn Hạo nghiêng đầu liếc nhìn hướng nhà bếp, cười nói:" Chẳng qua người này đáng tin cậy, anh em ủng hộ cậu. "Tôn Hạo đấm Lương Hách Thành một cái, quyết định đi xuống bếp để xem tay nghề của Lộ Ninh.

Lương Hách Thành không tức giận khi bị quấy rầy, ngược lại anh cảm thấy rất thoải mái khi nghe những lời của Tôn Hạo, nhìn thấy Lộ Ninh chăm chỉ trong bếp, anh càng yên tâm hơn.

Ài, chỉ là nghĩ đến việc thế giới tốt đẹp của hai người bị Tôn Hạo và Ngưu Hữu Đức phá hủy, có chút nhức cả trứng!