Chương 2

Cái Liền nhìn thằng Tùng, phải mất mấy giây mới lấy được lại bình tĩnh. Oan gia ngõ hẹp thế nào cuối cùng nó lại gặp thằng Tùng trong hoàn cảnh này. Thằng Tùng có lẽ cũng vô cùng sửng sốt, thế nhưng cả cái Liền lẫn thằng Tùng đều phải nhanh chóng che giấu sự bàng hoàng ấy vào trong.

Cái Hiền có lẽ cũng nhìn ra thái độ lạ lùng của cái Liền và thằng Tùng liền nói:

– Anh Tùng với chị Liền quen nhau sao?

– Không, không quen đây là lần đầu tiên gặp

Thằng Tùng với cái Liền đồng thanh đáp lại, đoạn thằng Tùng khẽ cúi người lễ phép nói:

– Con chào hai bác, hôm nay lần đầu tiên đến nhà con có chút hoa quả với chai rượu cho bác trai.

Nói rồi thằng Tùng hướng về phía thằng Trường với cái Liền mỉm cười nói:

– Chào anh chị, em là bạn trai của Hiền, dù sao em cũng xác định cưới Hiền làm vợ nên chẳng cần xưng tuổi cứ gọi anh chị là được nhỉ?

Bà Trang nhìn thằng Tùng, người đâu ăn nói dễ thương lại đẹp trai thì hài lòng lắm. Hôm nay hai đứa con bà dẫn về toàn đứa đẹp trai đẹp gái lại còn có công ăn việc làm tử tế thế này bà cũng chẳng mong gì hơn nữa.

Trời cũng đã chập choạng chiều, bà Trang nhìn đồng hồ khẽ nói:

– Mấy đứa trên đây ngồi chơi mẹ đi xuống nấu cơm nhé.

Cái Liền thấy thế liền đứng dậy theo chân bà Trang xuống bếp vừa đi vừa nói:

– Bác, con xuống cùng bác, hai bác con còn nói chuyện cho vui.

Bà Trang cười vui vẻ hướng về cái Hiền nháy mắt một cái rồi đi xuống. Cái Liền cũng đi theo sau, nó nghe tiếng cái Hiền loáng thoáng phía sau nói với thằng Tùng:

– Anh ngồi đây với anh Trường và bố em nhé. Em xuống phụ mẹ, hôm nay em trổ tài nấu ăn cho anh đảm bảo mê mệt luôn.

Cái Liền khẽ thở dài, cái thở rất nhẹ chỉ đủ mình nó nghe thấy. Trái đất này cũng thật tròn mà cái sự đời cũng thật lạ, hai năm nay không gặp lại cứ ngỡ cả đời không gặp lại vậy mà giờ lại mặt lại đối mặt ở cá nơi chẳng ai ngờ đến. Cái Liền tặc lưỡi, thôi thì mặc kệ, cũng chỉ là người yêu cũ thôi mà, dù sao cái Liền với thằng Trường cũng tính đến chuyện kết hôn, mấy chuyện quá khứ vớ vẩn đã qua cái Liền cũng chẳng muốn nghĩ tới. Cuộc sống của ai người đó sống, nước sông không phạm nước giếng, nó cũng chẳng sống chung với mẹ chồng hay với cái Hiền mà phải lo nhiều.

– Này Liền, lại đây con.

Tiếng bà Trang kéo Liền ra khỏi dòng suy nghĩ, bà Trang kéo trong tủ ra cơ man nào tôm nào cá nào thịt, cái Liền hiểu ý liền mở mấy túi thức ăn nhanh nhảu nói:

– Dạ, bác ơi con thích nấu ăn lắm chỉ có điều không biết có hợp khẩu vị gia đình mình hay không, bác ở bên cạnh dạy bảo con với nhé. Con cũng còn vụng lắm bác ạ, bác nấu ăn ngon chỉ bảo cho con tiến bộ bác nhé, con cũng ham học hỏi lắm ạ.

Bà Trang nghe cái Liền nói thì vừa ý lắm, bà đưa cho nó túi thịt túi tôm dặn dò bóc còn mình đứng ngoài quan sát. Cái Liền bất chợt nghĩ lại lời bà Trang nói khi nãy, nếu nó không nhanh đi theo bà xuống đây biết đâu bà sẽ đánh giá nó theo hướng tiêu cực. Mấy chuyện nấu ăn cái Liền rất thành thạo, chẳng mấy chốc đống tôm đã được bóc gọn gàng sạch sẽ. Bà Trang vẫn không đυ.ng tay vào, có lẽ bà cũng muốn thử đứa con dâu tương lai này xem thế nào. Cái Liền bóc tôm xong lại thoăn thoắt băm thịt, ở góc bàn ăn cái Hiền đang gác chân lên ghế lướt facebook

– Mẹ, mẹ thấy anh Tùng thế nào.

Cái Hiền sau khi ngồi lướt facebook chán chê liền lên tiếng hỏi. Bà Trang để cho Liền tự nấu chỉ bên ngoài quan sát, thấy cái Hiền hỏi liền đáp lại:

– Về cơ bản ngoại hình đẹp trai, công việc tốt, còn tính cách thế nào con yêu nó thì con hiểu mà đúng không, nó không tốt sao con dám yêu?

Cái Hiền lắc đầu nói tiếp:

– Mẹ, con vẫn cảm thấy anh Tùng chưa thực sự thật lòng với con. Hình như anh ấy vẫn chưa quên hẳn được người yêu cũ.

Cái Liền đang băm thịt bất chợt ngừng lại, trong lòng nó bỗng dấy lên nỗi sợ mơ hồ. Bà Trang không để ý thái độ của cái Liền mà tiến về phía cái Hiền hỏi lại:

– Sao con lại cảm nhận như vậy? Người yêu cũ thằng Tùng là ai?

Cái Hiền thở dài thườn thượt, đặt điện thoại xuống bàn lắc đầu chán nản đáp:

– Con cũng chẳng biết con đấy là con nào, chỉ nghe bạn anh Tùng kể trước khi yêu con anh Tùng có yêu một đứa tận bốn năm lận. Hai người cũng mới chia tay được khoảng hai năm, nhưng con nghe đâu anh Tùng vật vã lắm, suốt thời gian chia tay đều sống như cái xác không hồn. Con với anh Tùng cũng quen nhau khoảng nửa năm nay thế nhưng con vẫn cảm giác anh ấy còn xa lạ, vẫn có gì đó giống như khoảng cách vô hình mà không lấp đầy được. Con thì con yêu anh Tùng rất nhiều, mấy lần gọi cho mẹ con cũng nói rồi đấy, nếu không là anh Tùng con cũng không muốn lấy ai, yêu ai.

Bà Trang nghe cái Hiền nói thì cười từ tốn nói:

– Hiền, hay con tự nghĩ thế? Mẹ thấy thằng Tùng cũng có vẻ chân thật mà. Còn hai đứa mới quen nửa năm cũng khó mà mở lòng được, còn cái con bé người yêu cũ gì kia của thằng Tùng nếu nó lấy chồng đẻ con rồi thì cũng chẳng phải sợ gì, còn nếu nó vẫn chưa yêu ai mẹ nghĩ con cũng phải cẩn thận. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới, con phải điều tra xem con đó con nào, gia thế ra làm sao, so với con thì như thế nào, tình trạng hôn nhân hiện giờ nữa. Nếu như con bé ấy là mối nguy hiểm thì phải chặn ngay trước khi xảy ra chuyện.

"Choang" tiếng rơi của dao xuống nền nhà cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con cái Hiền. Bà Trang nhìn lên, mặt cái Liền lúc này cũng đã tái mét, có lẽ nó đang rất run sợ. Cái Hiền nhìn cái Liền mỉm cười nói:

– Chị Liền không sao đâu, em ở nhà nấu ăn cháy suốt, bát đũa vỡ liên tục.

Bà Trang nhìn mặt cái Liền tội tội cũng chẳng nỡ trách móc mặc dù hành động vừa rồi của cái Liền khiến bà không hài lòng chút nào. Cái Liền gập người nhặt dao lên cười gượng gạo:

– Thưa bác, con xin lỗi, tay con trơn quá.

– Không sao đâu con, thôi để đấy bác nấu cho.

– Dạ, để hôm nay cứ để con thử nấu xem thế nào, bác cứ ngồi chơi cùng em Hiền đi ạ.

Cái Hiền xua xua tay mẹ nó rồi nói:

– Thôi mẹ cứ để chị Liền nấu đi, con còn nhiều chuyện muốn nói.

Bà Trang cũng chẳng từ chối nữa, cầm miếng lê vừa gọt đủng đỉnh đưa cho cái Hiền rồi tiếp tục câu chuyện. Thế nhưng lúc này cái Liền chẳng còn nghe được gì, vì tiếng xào nấu lấn át hết. Hôm nay cái Liền nấu món chả thịt cuốn lá lốt, tôm chiên xù, gà hấp muối, rau cải xào tỏi và miến nấu lòng gà cùng măng. Cái Liền tuy bị ám ảnh bởi câu chuyện của hai mẹ con cái Hiền, nhưng cũng may khi nấu ăn nó tập trung rất cao độ, thế nên từng món, từng món một thơm phức được đặt lên bàn ăn. Không biết nó đã nấu những món này trong bao lâu, chỉ đến khi món cuối cùng được dọn lên trời cũng đã tối. Cái Hiền thấy cái Liền mồ hôi nhễ nhại liền nói:

– Chị Liền, chị mau vào rửa mặt mũi tay chân đi, còn lại để em dọn cho.

Cái Liền nghe cái Hiền nói rất phải liền đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt. Thật ra khi cái Liền nấu ăn, nó cũng đã dọn dẹp sạch sẽ thế nên cái Hiền cũng chẳng phải làm gì, chỉ nhặt vài cái bát ra sắp mâm.

Cái Liền tát nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, chút nữa thôi nó phải đối mặt với thằng Tùng khiến lòng nó trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nếu như cái Hiền biết nó chính là đứa người yêu cũ đó liệu rằng mọi chuyện sẽ ra sao? Cái Liền không dám nghĩ tiếp, bất chợt rùng mình, nó khẽ thở dài lau mặt sạch rồi ra ngoài.

Bên ngoài bàn ăn mọi người đã đông đủ cả, cái Hiền liến thoắng nói với thằng Tùng:

– Anh Tùng, anh xem xem tay nghề nấu ăn của em thế nào? Trước nay anh hay nói chưa được thưởng thức món em nấu giờ anh thử đi. Mẹ với chị Liền hôm nay nhường hết cho em tự biên tự diễn đấy.

Cái Liền nghe cái Hiền cướp công trước mặt thằng Tùng cũng chẳng thấy buồn, chỉ cảm thấy bầu không khí ngượng ngùng vô cùng. Thằng Trường kéo ghế rồi vẫy vẫy tay cái Liền:

– Liền, lại đây.

Cái Liền không nghe rõ thằng Tùng trả lời thế nào với cái Hiền, nó lách người qua thằng Tùng đi về phía ghế cạnh thằng Trường. Khi đi qua chỗ thằng Tùng ngồi nó bất chợt nghe được một câu rất nhỏ nhưng đủ để nó nghe rõ:

– Chả lá lốt tình yêu.

Cái Liền bặm chặt môi, ngồi xuống ghế cạnh thằng Trường thế nhưng tâm trí nó giờ lại như trên mây. "Chả lá lốt tình yêu" là biệt danh thằng Tùng đặt tên cho món chả lá lốt cái Liền làm. Mấy năm trước khi hai đứa yêu nhau, thằng Tùng mê mẩn nhất món chả lá lốt cái Liền làm, thằng Tùng thường nói rằng món này cái Liền làm rất riêng, rất đặc biệt không lẫn vào đâu được. Cái Liền không biết rằng suốt những năm chia tay, thằng Tùng đã thử cả trăm ngàn món chả lá lốt nhưng mùi vị vẫn không thể nào được như cái Liền làm. Và cái Liền cũng không biết rằng dù hôm nay cái Hiền nói rằng nó là người nấu thì thằng Tùng cũng đã nhận ra cái Hiền nói dối. Bởi mùi vị quen thuộc bốn năm thằng Tùng không thể nào quên được.

Thằng Trường thấy sắc mặt cái Liền không tốt liền hỏi nhỏ:

– Liền, em mệt sao?

Cái Liền khẽ lắc đầu mời mọi người ăn cơm, trong lòng từ chiều đến giờ vẫn chưa hết sửng sốt. Thế nhưng cái Liền hiểu, tốt nhất nó nên bình thản mà đối diện với mọi thứ, nó khẽ nhìn thằng Trường, cái Liền yêu thằng Trường là thật lòng, vậy nên giờ đây nó không muốn đánh đổi bất cứ thứ gì mà làm mất hạnh phúc này.

Bầu không khí gia đình rất vui vẻ, lẽ ra nếu như đó không phải thằng Tùng có lẽ sẽ là trọn vẹn đối với cái Liền.

Ăn cơm xong, cái Liền lại tranh phần rửa bát, tất nhiên cái Hiền cũng mặc kệ với lý do nó đã nấu cơm thì chị Liền rửa bát là điều tất nhiên. Cái Liền tính tình xưa nay cũng chẳng hay ganh, cái Hiền nhận công cái Liền cũng chẳng quan tâm, vậy nên cái Liền cũng mau chóng mang chồng bát đĩa ra bếp rồi dọn dẹp.

Bà Trang định phụ cái Liền tráng bát nhưng cái Liền nhất nhất không chịu, ở nhà cái Liền bất kể ai nấu cơm cũng được nhưng việc rửa bát thì chắc chắn không thể để cho bố mẹ làm.

Bà Trang có lẽ cũng chỉ nói cho xuôi mồm, thấy cái Liền từ chối thì kéo cái Hiền lên phòng khách. Cái Liền lau qua sàn nhà rồi mới rửa bát, một mình nó lủi thủi rửa cả chồng bát to đùng. Trong lòng cái Liền cũng có chút tủi thân, hôm nay khi mới đến cái Liền có cảm giác thân thương lắm, vậy mà giờ này nó lại thấy lạc lõng vô cùng. Trên nhà tiếng cười đùa vang vọng, còn ỏ dưới này chỉ có tiếng lách cách của bát đũa. Bất chợt cái Liền thấy một bóng đen ôm chầm lấy mình từ phía sau, chưa kịp định thần bóng đen ấy đã ghé sát môi lại hôn lên cổ nó rồi nói:

– Liền, vất vả cho em rồi, vừa nấu ăn lại vừa rửa bát.

Cái Liền không cần ngoảnh mặt lại cũng biết là thằng Trường, nỗi tủi thân ban nãy cũng tan biến mất. Nó khẽ huých khuỷu tay vào bụng thằng Trường đẩy ra rồi nói:

– Anh đừng làm thế này nhỡ mẹ nhìn thấy. Mà sao anh biết em nấu ăn?

Thằng Trường đưa tay lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt cái Liền còn hôn chụt lên trán nó đoạn mới đáp lại:

– Thì cái Hiền có biết nấu ăn đâu! Nó nói vậy để lấy lòng thằng Tùng thôi. Với lại món ăn em nấu anh ăn nhận ra ngay.

Cái Liền cười hiền lành, nó chẳng mong ai hiểu nó, nó chỉ cần thằng Trường hiểu nó là quá đủ rồi, thằng Trường xắn tay áo lau chồng bát đũa đã được cái Liền rửa sạch rồi úp lên chạn bát giúp cái Liền.

Sau khi rửa bát và dọn dẹp xong xuôi, cái Liền rửa tay sau đó cùng thằng Trường lên trên phòng khách. Bà Trang nhìn cái Liền cười tươi nói:

– Hai đứa ngồi xuống đi, vất vả cho con rồi Liền.

Cái Liền lắc đầu, lúc này không khí ấm áp lại ùa về, nó nhận lấy miếng xoài bà Trang không quên cảm ơn lại. Có lẽ hôm nay sự thể hiện của cái Liền làm bà Trang không hề thất vọng, có vẻ như bà rất hài lòng về nó.

Thằng Tùng vẫn đang ngồi nói chuyện với bố thằng Trường, ông Đăng cùng thằng Tùng bàn luận về mấy trận bóng gần đây rôm rả lắm.

– Bố mẹ, năm nay con với Liền chắc sẽ làm đám cưới, bọn con cũng đề xuất lên cơ quan con, con với Liền làm hồ sơ để xác minh cho Liền trước rồi đi đăng ký kết hôn. Bố mẹ xem thế nào xin phép cho bọn con được lấy nhau, chăm sóc nhau.

Tiếng thằng Trường cất lên khiến tất cả mọi người im bặt, cái Liền tuy không quá bất ngờ nhưng vẫn cảm thấy có chút chưa kịp chuẩn bị. Còn ông bà Trang Đăng thì cũng được thằng Trường báo trước cách đây khoảng một tháng, nghe xong ông Đăng cười ha hả rồi nói:

– Được rồi, thằng Trường cũng ham bảy, ham tám tuổi rồi, đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi. Cái nghề công an lấy vợ lại cũng phải phức tạp, nhưng con đã báo với bên nhà cái Liền chưa?

Thằng Trường gật gù đáp:

– Con cũng nói qua rồi, bố xem thế nào con nghĩ hai bên gia đình chưa gặp nhau cũng khó. Hay là bố mẹ đến nhà Liền nói chuyện với bố mẹ Liền, người lớn nói chuyện cho dễ

– Con không nói thì mẹ cũng định bảo, người lớn nói chuyện với nhau để có cái đường qua lại. Nhà cái Liền ở xa, nên hay ông Đăng ơi mình dạm ngõ cho chúng nó luôn, lúc nào đăng ký kết hôn xong thì cưới.

Cái Liền nghe bố mẹ thằng Trường nói thì có chút ngạc nhiên. Nó không nghĩ bố mẹ thằng Trường lần đầu gặp nó mà đã dễ dàng tính đến chuyện kết hôn ngay thế này. Bên nhà cái Liền thì dễ, bố mẹ cái Liền gặp thằng Trường mấy lần đều ưng cái bụng. Bà Trang lại lên tiếng tiếp:

– Liền, con cứ về báo trước với bố mẹ con một tiếng. Nhà hai bác chuẩn bị rồi xem ngày đẹp thì ra dạm ngõ để cho hai đứa qua lại dễ dàng. Hai đứa cứ về mà làm hồ sơ xác minh lý lịch đi, dạm ngõ sớm, xác minh sớm thì cưới sớm. Bác thì bác ưng con đấy, người đâu vừa xinh vừa chăm chỉ nết na.

Cái Liền bỗng thấy tội lỗi khi ban nãy tủi thân vô cớ, nghe mẹ thằng Trường nói xong lòng nó cũng hạnh phúc vô cùng. Phải rồi, còn gì hạnh phúc hơn khi được lấy người mình yêu mà lại được gia đình người yêu dễ dàng chấp nhận thế này.

Cái Liền khẽ liếc mắt nhìn thằng Tùng, sắc mặt thằng Tùng vẫn chẳng có gì thay đổi còn đang cùng cái Hiền cười nói vui vẻ như thể chẳng quan tâm sự đời thì thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài trời cũng đã tối sầm lại, cái Liền biết về nhà thằng Trường phải ở lại qua đêm vì nhà nó cách trên phố hơn trăm cây số, và tất nhiên thằng Tùng cũng không ngoại lệ.

Bà Trang với ông Đăng vẫn đang rôm rả về việc dạm ngõ cho thằng Trường, lâu lau bà Trang lại quay về cái Liền cười nói vui vẻ. Bầu không khí trong gia đình dễ chịu vô cùng, duy chỉ có một người miệng đang cười nhưng trong lòng ngột ngạt đến phát điên.

Sau khi nói chuyện rất lâu, phải đến chín mười giờ tối ông Đăng mới giục mọi người đi ngủ.

Nhà thằng Trường rộng lắm, có bốn người có có đến sáu phòng ngủ.

Ông bà Trang Đăng thì ngủ tầng dưới, thằng Trường với cái Hiền thì có phòng ngủ tầng hai. Còn tầng ba có hai phòng ngủ dành cho khách. Cái Liền với thằng Tùng mỗi đứa ở một phòng trên tầng ba ấy. Phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, bà Trang đưa cái Liền lên tận phòng, còn dặn dò mấy câu rồi mới xuống đi ngủ.

Cái Liền mang quần áo vào phòng, nãy giờ mải nói chuyện giờ đã gần mười giờ đêm cái Liền mới được đi tắm. Ban nãy nấu cơm mùi thức ăn bám vào người khiến Liền khó chịu vô cùng. Nó mang bộ quần áo ngủ vào phòng tắm, từ từ cởi bộ quần áo trên người rồi xả nước từ trên xuống sau đó tắm gội kỳ cọ sạch sẽ thân thể. Sau khi tắm xong cái Liền cũng cảm thấy cơ thể khoan khoái vô cùng. Nó với tay lấy chiếc khăn tắm choàng lên lau đầu tiện khoác tạm đi ra ngoài định bụng sấy tóc xong mới vào mặc quần áo.

Thế nhưng khi cái Liền vừa bước chân ra khỏi phòng tắm đột nhiên nó thấy trên giường một bóng đen sừng sững đang ngồi.

Hai tay cái Liền bỗng run rầy, tim như nhảy ra ngoài. Ban nãy vào phòng đi tắm nó đã tắt hết điện bên ngoài, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt từ phòng tắm hắt ra ngoài thế nên cái Liền vẫn chưa định hình được bóng đen đang ngồi trên giường. Nó đi hướng về công tắc bóng đèn vừa đi vừa hỏi:

– Ai vậy? Anh Trường sao?

Đột nhiên bóng đen vụt dậy, chạy nhanh như cắt về phía cái Liền, động tác thành thạo một tay bịt miệng cái Liền, một tay lôi xồng xộc nó lên giường.

Cái Liền bị bất ngờ, nhưng cũng chính điều bất ngờ này khiến nó nhận ra bóng đen đó chính là thằng Tùng