Chương 1

Ngày cái Liền theo thằng Trường về nhà ra mắt là ngày mưa tầm tã.

Trên xe hôm nay khách khứa cũng vắng vẻ, thằng Trường kéo cái Liền tựa vào vai khẽ nói:

– Ngủ đi em, đường xa mệt lắm, về lại ốm ra đấy.

Cái Liền gật gù rúc đầu vào lòng thằng Trường hít hà cái mùi đàn ông của người yêu mình. Thằng Trường có bờ ngực rắn lắm, cái Liền thích nhất mỗi lúc được ôm trọn bờ ngực ấy là ngủ dễ nhất. Thế mà hôm nay cái Liền lại chẳng ngủ được tý nào, nghĩ đến việc sắp ra mắt bố mẹ thằng Trường nó lại cảm thấy tim đập thình thịch. Từ buổi sáng nó và con em họ đã mua cơ man nào là hoa quả bánh kẹo mang về, từ quà cho bà thằng Trường đến cho mấy đứa trẻ con nó đều chuẩn bị chu đáo cả. Nhưng trong lòng nó vẫn chưa hết sự run sợ, dẫu sao cũng là lần đầu gặp bố mẹ chồng tương lai nó không run sao được? Đêm qua mẹ cái Liền gọi điện cho nó dặn dò bao nhiêu là thứ, nào là lần đầu ra mắt phải cư xử làm sao, thuyền theo lái gái theo chồng nên phải quan sát nết ăn nết ở nhà người ta. Cái Liền vâng vâng dạ dạ, nhưng càng nghe mẹ nó nói nó càng cảm thấy hoang mang.

Cái Liền khẽ ngước đôi mắt lên nhìn thằng Trường, thằng Trường không những có bờ vai, bờ ngực rắn chắc mà còn có cả khuôn mặt đẹp trai. Mắt thằng Trường nhìn đẹp lắm, hai mí to rõ ràng, mũi thì cao chót vót như mấy thằng Tây, người cũng to cao vạm vỡ đến một mét tám mươi chứ chẳng đùa. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cái Liền cũng đẹp gái, cái Liền có cái nước da trắng lắm, từ cái hồi còn học trên trường đi đâu người ta cũng bảo cái Liền đánh phấn mà nó chỉ tô chút son cũng đã đẹp như mấy cô diễn viên trên phim rồi. Cái Liền còn có cái tướng người mẫu, con gái đâu cao tận mét bảy, chân thì dài, mông ngực thì nảy nở, vòng eo thì lại nhỏ nên thằng Trường cũng chết mê chết mệt con bé.

Thằng Trường làm công an trên tỉnh, còn cái Liền thì làm kế toán cho một công ty liên nước ngoài. Nói trắng ra so về trình độ cái Liền chẳng những kém mà còn hơn cả chồng. Thế nên thằng Trường thấy may mắn lắm, may mắn khi yêu được cái Liền. Người đâu vừa đẹp người, lại được cả nết. Còn tất nhiên cái Liền cũng hiểu thời nay đàn ông mà hiền như cục đất giống thằng Trường cũng hiếm. So đi so lại thì anh cân tài mà chị cũng cân sức. Hai đứa nó yêu nhau thì trên dưới anh em bạn bè đều ngưỡng mộ thì thầm. Cái Liền thật ra cũng không sợ về nhà thằng Trường lắm nếu không có chuyện hôm trước.

Chẳng là cái Liền nghe phong thanh đâu trước khi yêu nó, thằng Trường cũng đã từng yêu mê mệt một đứa khác suýt còn cưới nhau. Thế nhưng mẹ thằng Trường phản đối kịch liệt lắm, mẹ nó còn phản đối ra mặt. Cái Liền cũng tính tò mò, hỏi ra mới biết mẹ thằng Trường ghét con bé đấy vì người đầu vừa lùn, vừa móm, người thì tròn vo, mắt thì liếc ngang liếc dọc, đến nhà thì không biết làm gì cứ ngồi ỳ trên ghế. Nhưng mấy lý do đó chỉ là phụ, cái lý do to lớn nhất là con bé kia mới yêu mà cầm hết tiền của thằng Trường còn mang đi mua vàng cho bố mẹ nó. Mà lương của thằng Trường thì ba cọc ba đồng, cho con bé ấy lại phải về xin tiền bố mẹ. Cái Liền nghe xong thì sốc lắm, hoá ra thằng Trường hiền lành thế mà dại gái ra phết, thôi thì cũng là quá khứ nên cái Liền cũng chẳng muốn bới móc ra làm gì cho mệt đầu. Dù sao thì cái Liền cũng hơn con bé kia theo lời kể về cái khoản nhan sắc, nên cũng coi như kéo lại chút tự tin mà về gặp mẹ chồng tương lai.

Vả lại cái Liền cũng chẳng phải gái phố, nó cũng từ quê lên đây lập nghiệp, vậy nên ngoài cái khoản đẹp về ngoại hình cái Liền còn có tài nấu ăn. Thôi thì xã hội giờ mẹ chồng đâu còn khắt khe, cái Liền nghĩ thế lòng cũng nhẹ hẳn đi.

Chiếc xe khách cứ lao hun hút theo con đường dài đi qua mấy cánh rừng về hướng nhà thằng Trường. Ngoài trời khi nãy mưa trắng xoá giờ cũng dần dần ngớt. Đột nhiên cái Liền thấy điện thoại chợt rung, nó liền mở ra xem cái thông báo, hoá ra có người kết bạn mới trên facebook. Cái Liền lâu lâu cũng hay được người lạ kết bạn nhưng nó chẳng bao giờ đồng ý khi không biết đó là ai.

Người vừa kết bạn với nó có nick facebook là "Hạ Băng", cái Liền khẽ nhíu mày, có đến tận mười lăm người bạn chung liền ấn vào trang cá nhân để xem.

Hình ảnh đầu tiên trên dòng thời gian của cô gái có tên Hạ Băng là một cô gái cao khoảng chừng một mét rưỡi hơn chút, khuôn mặt cũng khá ưa nhìn, chỉ riêng có cái mồm hơi móm làm khuôn mặt bớt cân xứng. Tuy cô gái này không xinh cũng chẳng xấu, nhưng lại khiến Liền có cảm giác bất an.

– Sao thế em? Có chuyện gì à?

Thằng Trường thấy cái Liền cứ chăm chú vào điện thoại thì lên tiếng hỏi. Cái Liền khẽ ngước mắt lên nhìn thằng Trường cũng vừa hay thằng Trường nhìn xuống màn hình điện thoại. Bất chợt cái Liền thấy mặt thằng Trường tái lại, nheo mày sau đó giật lấy điện thoại của nó rồi nói:

– Ngủ đi, còn lâu mới đến, cứ ngồi nghịch điện thoại tý có mà nôn hết ra.

Cái Liền bặm môi, giật lại điện thoại thoát ra màn hình chính, nó chưa vội đồng ý cũng chẳng xoá lời mời kết bạn kia. Thái độ này của thằng Trường khiến nó cảm giá rất lạ về cô gái có tên Hạ Băng này.

Cái Liền khẽ quan sát mặt thằng Trường, trên gương mặt ấy giờ đã lấy lại vẻ bình thản. Nhưng hành động vừa rồi của thằng Trường trước nay chưa bao giờ xảy ra.

Cái Liền thở dài, cố nhắm mắt những cũng chẳng tài nào ngủ được. Chợt nó nghĩ đến câu chuyện vài hôm trước được nghe liền khẽ giật giật tay thằng Trường rồi hỏi:

– Anh Trường, em nghe nói trước kia anh yêu mê mệt một cô gái lắm. Cô ấy tên là gì vậy?

Thằng Trường nghe xong đẩy cái Liền ra hỏi lại:- Liền, em nghe ai nói vậy?

- Thì em nghe chị Hà bạn anh kể, sao anh phải giật mình vậy? Trước đến nay chuyện quá khứ của anh em đâu quan tâm? Anh không cần quá lo lắng vậy đâu, em chỉ là tò mò muốn biết thôi. Tất nhiên nếu anh không nói, em cũng không hỏi nữa.

Thằng Trường thở dài, kéo cái Liền lại vào lòng rồi nói:- Cái Hà kể những gì với em?

- Thì kể anh yêu cái cô đấy, còn đòi cưới nhưng mẹ anh không cho, mà nói thì em mới để ý, cái nick facebook mới kết bạn với em giống như chị Hà miêu tả lắm nhé, lùn này, mũm mĩm này, lại móm này, có khi nào là cô gái người yêu cũ của anh không?

Thằng Trường im lặng một lúc rồi nói:

– Người yêu cũ của anh tên Ngọc…

Cái Liền nghe xong thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, ít ra cái nick Hạ Băng kia cũng không phải người yêu của Trường, cái Liền không thích dây dưa đến quá khứ của thằng Trường, cũng như nó không muốn thằng Trường dây dưa đến quá khứ của mình.

– Hạ Băng chính là Ngọc…

Câu nói tiếp theo của thằng Trường cũng vừa hay khiến cái suy nghĩ của cái Liền hoàn toàn sụp đổ. Nó chưa kịp lên tiếng thằng Trường đã nói lớn với tài xế:

– Anh ơi, cho em dừng ở đây nhé.

Hoá ra là xe đã đến nhà thằng Trường, cái Liền như bừng tỉnh, vội lấy chiếc túi xách theo chân thằng Trường xuống dưới.

Thằng Trường xách hết đống đồ khẽ đặt tạm xuống chân rồi nói:

– Liền, lại đây anh bảo.

Cái Liền lúc này cũng quên béng đến Ngọc hay Hạ Băng, giờ thì chỉ nghĩ đến việc sắp được gặp bố mẹ chồng tương lai là nó cũng đã tim đập chân run rồi. Thằng Trường kéo cái Liền lại gần, vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt nó tiện kéo quần áo cho chỉnh tề rồi nói:

– Em xách một túi hoa quả này còn lại bao nhiêu anh xách. Bố mẹ anh dễ tính lắm nên em đừng lo lắng gì nhiều. Còn có cả anh nữa.

Cái Liền nghe thằng Trường nói thì yên tâm hơn hẳn, vượt qua đoạn đường hơn một trăm cây số thì cũng đến rồi. Ban đầu cái Liền cứ ngỡ nhà thằng Trường ở vùng hẻo lánh khỉ ho cò gáy, nhưng khi đến đây rồi nó mới biết suốt đoạn đường kia tuy vắng vẻ nhưng về đến nơi này thì chẳng khác gì trong phố. Thằng Trường giơ tay chỉ về căn nhà ba tầng khang trang giữa phố rồi nói:

– Nhà anh đây.

Cái Liền mở to mắt ngạc nhiên, căn nhà tuy chỉ ba tầng nhưng rộng rãi như biệt thự, chiếc cổng sắt nhìn thôi cũng thấy chủ nhân căn nhà khá giả, ngay trước mặt nhà là chiếc ô tô Camry đen bóng loáng. Cái Liền nhìn thằng Trường, chưa bao giờ thằng Trường kể cho cái Liền nghe nhà nó giàu có đến vậy, thậm chí cái Liền còn cho rằng nhà thằng Trường còn nghèo hơn nhà nó bởi thằng Trường trước đến nay chẳng có chút gì của một người có tiền.

Lương thì ba cọc ba đồng, quần áo thì quanh đi quẩn lại chỉ có hai ba bộ. Quả thậy cái cảnh tượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của cái Liền.

Cái Liền bấm bấm tay thằng Trường, mặt méo mó hỏi lại:

– Anh Trường, anh bảo đây là nhà anh sao? Sao anh không nói trước với em nhà anh giàu như vậy?

Thằng Trường nhìn mặt cái Liền vừa tội vừa buồn cười liền nói:

– Nhà anh giàu nhưng anh nghèo mà, Liền, đừng lo lắng, bố mẹ anh dễ tính lắm nên em không phải sợ. Đi thôi. Có gì còn có anh bên cạnh mà,

Cái Liền nghe xong, tuy cũng có chút nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn cảm thấy nỗi hồi hộp càng nhiều. Thế nhưng nó liền tặc lưỡi, dù sao cũng phải gặp, trước sau gì cũng phải đi. Nó xốc lại quần áo, lấy điện thoại ra khẽ soi gương, rồi nắm tay thằng Trường bước vào căn nhà to lớn ấy.

Nghe tiếng thằng Trường mở cửa, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt tuy không hẳn là quá xinh đẹp nhưng lại rất quý phái sang trọng bước ra. Cái Liền đoán chắc đây là mẹ thằng Trường liền cúi gập người nở nụ cười tươi tắn nói lớn:

– Con chào bác ạ.

Người phụ nữ nhìn thấy Liền, tỏ ra hết sức vui mừng đáp lại:

– Cháu Liền đây hả? Nào hai đứa mau vào, bố đang ở trong nhà đấy. Nãy giờ trời mưa to lắm may mà hai đứa về lại tạnh rồi.

Cái Liền gật gù đưa túi hoa quả cho thằng Trường cúi người xuống tháo đôi giày sau đó đeo đôi dép đi trong nhà nhận lại túi hoa quả bước vào. Bố thằng Trường đang ngồi trên bộ ghế gỗ sang trọng, thấy cái Liền và thằng Trường thì nói:

– Hai đứa có bị ướt tý nào không?

Cái Liền đặt túi hoa quả lên bàn lễ phép đáp:

– Con chào bác ạ, cũng may về đến đây trời lại tạnh, con cảm ơn bác đã quan tâm. Hôm nay lần đầu con đến chơi có chút hoa quả mong hai bác không chê.

Mẹ thằng Trường nãy giờ cũng ngồi vào ghế cười hiền lành đáp lại:

– Con chu đáo quá, lần đầu đi xa thế chắc mệt lắm hả con? Hai đứa không báo trước để bác trai xa tỉnh đón về. Đi xe khách vất vả quá.

Cái Liền nghe mẹ thằng Trường nói bất chợt cảm thấy xúc động, cái Liền vốn hay nghĩ mẹ chồng, bố chồng thường khắt khe vậy mà nhìn cách xởi lởi của mẹ thằng Trường cái Liền lại cảm thấy thỏai mái vô cùng. Mẹ thằng Trường không nhìn cái Liền chằm chằm như mấy bà mẹ chồng hay nhìn con dâu, còn bố thằng Trường thì ngồi xem bóng, lâu lâu mới hỏi vài câu nhưng lại rất chân tình. Mẹ thằng Trường cầm dao gọt hoa quả đưa cho cái Liền một cái, còn bà một cái rồi nói:

– Bác cũng vụng lắm Liền ạ, con gọt một ít, bác gọt một ít cứ ăn được là được chẳng cần đẹp đẽ gì đâu.

Bố thằng Trường liền cười ha hả nói:

– Liền, mẹ thằng Trường vụng gọt hoa quả thôi nhưng nấu ăn khéo lắm. Bác thích nhất ăn cơm mẹ thằng Trường nấu đấy.

Cái Liền quan sát mẹ thằng Trường, nói là vụng nhưng gọt cũng đẹp phết chứ chẳng đùa. Cũng may cái Liền học nấu ăn từ bé, mấy việc gọt hoa quả này cái Liền cũng làm thoăn thoắt. Thằng Trường nãy giờ cũng xem bóng đá, lâu lâu mới hỏi bố mẹ vài câu. Mẹ thằng Trường thì nói chuyện với cái Liền rôm rả lắm, như thể hai người quen lâu lăm rồi. Mẹ thằng Trường bảo với cái Liền:

– Bác ở nhà buồn lắm, cái Hiền với thằng Trường thì đi làm trên tỉnh suốt, còn bố thằng Trường bận bao nhiêu công việc, con xem hôm nay nếu không phải hai đứa về chắc bác trai cũng chẳng ở nhà.

Bố thằng Trường nghe vợ than thở liền nói:

– Kìa mẹ nó, mình xem tôi bận kiếm tiền vất vả thế nào, nhìn mình thế kia tôi cũng chẳng muốn xa chút nào, nhưng không đi không được, cái việc của công ty bận thế nào mình biết mà. Mang mình đi theo thì khói bụi, để mình ở nhà một thân một mình thì xót xa lo lắng.

Cái Liền nhìn bố mẹ thằng Trường cãi nhau bất chợt lại thấy ghen tỵ, nhìn ánh mắt nó cũng biết ông Đăng bố thằng Trường rất chân thành với bà Trang tức mẹ thằng Trường. Cái Liền gọt xong đống hoa quả liền nói:

– Hai bác xì tin thật đấy, bác gái nếu bác không chê thì con làm bạn với bác được không? Bác gọi cho con lúc nào cũng được, thật ra con ở phố một mình lắm lúc cũng buồn, thi thoảng bác lên tỉnh chơi hai bác con mình đi chơi loanh quanh, anh Trường lắm khi cũng bận, hết trực thì lại đi công tác thành ra con cũng cô đơn bác ạ.

Bà Trang nghe thế thì như bắt được vàng, gật đầu vui vẻ nói:

– Ôi giời, phải thế chứ, con không biết mấy lần bác lên tỉnh, con Hiền thì kêu bận đi làm, thằng Trường thì đi trực, bác trai thì bận quanh năm suốt tháng đi từ sáng đến tối mịt mới về. Đấy, có con dâu thì tôi mới có bạn đây, Liền bác thích đi vào vincom xem đồ lắm, hôm nào vào hai bác con mình đi xem nhé.

– Dạ vâng, ở mấy shop khác cũng nhiều đồ đẹp lắm bác,

– Ừ đấy đấy, bác thích lắm, bác thích cả giày dép nữa cơ, con đeo size gì, chân bác nhỏ lắm

Bà Trang và Liền cứ ngồi nói chuyện như thể quen từ lâu, bất chợt ngoài kia có tiếng mở cổng, bà Trang nhìn ông Đăng khẽ nói:

– Con Hiền về đấy, để tôi ra mở cổng.

Cái Liền hôm nay đi trên xe cũng nghe thằng Trường nói cái Hiền em gái thằng Trường hôm nay cũng dẫn người yêu về ra mắt. Cái Hiền với thằng Trường cùng làm trên tỉnh nhưng cái Liền chưa có dịp được gặp cái Hiền, tiện hôm nay thằng Trường đưa cái Liền về thì cái Hiền với người yêu nó cũng về cho đông đủ. Hôm nay đến đây, gặp bố mẹ thằng Trường rồi, cái Liền cảm thấy thoải mái vô cùng lại càng háo hức được gặp em thằng Trường. Nghe đâu em thằng Trường kém cái Liền một tuổi làm ngân hàng ở tỉnh, hôm nay cũng là lần đầu thằng Trường được gặp người yêu cái Hiền thì phải.

Ban nãy cái Liền còn cho rằng việc gặp bố mẹ thằng Trường khiến nó run sợ, nhưng khi mẹ thằng Trường luôn khiến nó có cảm giác thoải mái thì nó chợt nghĩ khác. Hoá ra việc về ra mắt nhà chồng cũng chẳng phải chuyện khó khắn gì, ngược lại còn thấy dễ chịu vô cùng. Chỉ khó chịu mỗi chỗ thằng Trường không cho cái Liền biết gia đình nó lại khá giả thế này. Cứ mải mê suy nghĩ cái Liền không biết bà Trang cùng Hiền và bạn trai cái Hiền đã vào, cái Hiền giọng oang oang nói:

– Con chào bố, chào anh Trường chị dâu, con xin giới thiệu đây là anh Tùng người yêu con đang làm công an trên tỉnh ạ.

Cái Liền nghe đến câu cuối cùng, bất chợt toàn thân run rẩy, mặt tái mét từ từ ngước mặt lên, trước mặt nó cái Hiền thật xinh đẹp với mái tóc uốn xoăn, nhưng điều đó không còn quan trọng khi đứng kế bên cái Hiền là một thằng con trai cao to vạm vỡ cũng đang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy cái Liền ngồi đây. Tim cái Liền bỗng như vỡ ra, trước mặt nó là thằng Tùng, người yêu cũ bốn năm của nó…