Đêm qua đã trôi qua một cách an toàn.
Vẫn còn mệt mỏi, Tân Dung nằm trên giường nhưng giấc ngủ của cậu không yên ổn như đêm hôm trước.
Cậu đã mơ thấy Thiệu Thừa Quân, mơ thấy những nụ hôn mà anh trao cho mình, mơ thấy anh ta xé rách cúc áo sơ mi của mình và cả hình ảnh anh nắm tay cậu ném vụn ra ngoài.
Khuôn mặt của Thiệu Thừa Quân trong giấc mơ rõ ràng ngoài ý muốn, từ sống mũi, đôi môi mỏng cho đến đường viền cổ dưới, chân thật như thể mà chạm được. Ngay cả Tân Dung cũng không thể hiểu rõ được tại sao tiềm thức của cậu lại nhớ về người đàn ông này một cách chi tiết đến thế.
Trước khi đồng hồ báo thức điện thoại reo, cậu đã tỉnh dậy. Không biết có phải do uống rượu trước khi đi ngủ hay không, cho dù qua một đêm, đầu còn có chút âm ỉ.
Cậu đầu tiên ngồi dậy bên mép giường, nhìn vào bể của 123 xuất thần một lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, lấy một chiếc thẻ phòng ở phòng ngoài và rời khỏi phòng 902 để quay lại phòng riêng của mình một chuyến.
Diện tích nơi này chỉ gần bằng một phòng giặt là của căn phòng xa hoa, nhưng Tân Dung chỉ có được căn phòng nhỏ này sau khi được thăng chức thành trưởng ca, không cần phải điều tiết cuộc sống riêng với bạn cùng phòng nữa, cậu đã rất hài lòng.
Cậu nhanh chóng tắm rửa trong phòng và thay đồ sạch sẽ, sau đó đi đến nhà hàng để mang bữa sáng cho Thiệu Thừa Quân.
Khi Thiệu Thừa Quân theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy lúc 7 giờ 30 phút, hương cà phê thơm ngọt đã lan tỏa từ bên ngoài vào phòng ngủ, như là một sợi dây mờ nhạt kéo anh ta ra ngoài để nhìn xem.
Thiệu Thừa Quân khoác lên mình một chiếc khoác, mở cửa phòng, thấy Tân Dung mặc một thân phục vụ bồi bàn thẳng tắp, đứng bên cạnh tủ quần áo ủi áo sơ mi.
Trên bàn dài gần cửa sổ đã được sắp xếp một số món ăn sáng, máy tạo ẩm cũng đã được đổ đầy nước, có vẻ như đã được Tân Dung chuẩn bị từ sáng sớm.
Nhìn thấy cảnh này, Thiệu Thừa Quân lắc đầu một cách khó nhận biết.
Nếu có chuyện gì không ổn, nhất định phải có quỷ. Cách vài bước chân, anh lạnh lùng nhìn cậu bé lo liệu quần áo cho mình, nhưng anh lại không có chút nào rung động trước sự tốt bụng này.
Tân Dung thấy anh ta ra khỏi phòng, cậu đặt bàn áo hơi nước đang cầm trên tay xuống và nói chào buổi sáng với anh.
Thiệu Thừa Quân hỏi: "Dậy sớm như vậy?" Nói xong, anh đi đến cạnh cửa sổ, giơ tay lên, đem rèm cửa sổ còn lại một tầng hoàn toàn kéo ra.
Thiệu Thừa Quân đứng ở nơi đón ánh sáng. Ngay lập tức, căn phòng trở nên sáng sủa hơn, Thiệu Thừa Quân nhìn thấy những vết thâm xanh nhạt xung quanh mắt cậu, hiển nhiên là tối hôm qua không ngủ ngon.
Tân Dung nói: "Hôm nay đồng hồ báo thức của tôi đã reo." ― Đó là câu trả lời cho việc anh dậy muộn hôm qua vì đồng hồ báo thức không reo.
Dừng một lúc, cậu còn thăm dò: "Lúc nãy tôi đến nhà hàng lấy cà phê, gặp quản lí Chúc nói rằng buổi lễ ẩm thực trên du thuyền hôm nay rất thiếu nhân lực. Các nhân viên mới mà tôi đã đào tạo trước đó, hai ngày nay tôi không có mặt, họ chưa quen làm việc."
Những gì Tân Dung nói cũng là sự thật. Vì cậu làm trưởng ca dù tuổi còn trẻ, nếu được yêu cầu quản lý những nhân viên cũ lớn tuổi hơn thì cậu ấy sẽ bị coi nhẹ. Vì vậy, quản lí Chúc liền giao cho cậu một số nhân viên mới vừa tuyển dụng.
Hôm nay là ngày bận rộn nhất của nhà hàng trên tầng cao nhất, "Lễ hội ẩm thực châu Á" diễn ra trên du thuyền, bắt đầu từ 11 giờ sáng, bữa trưa và bữa tối đã được đặt hết chỗ. Khu vực nhà mà Tân Dung phụ trách vốn đã thiếu nhân lực, giờ đây cậu lại bị Thiệu Thừa Quân giữ ở bên cạnh. Nhân viên tạm thời thay thế không đủ năng lực, đêm qua còn bị hai bàn khách phàn nàn, làm cho quản lí Chúc cũng rất khó làm.
Thiệu Thừa Quân có lẽ không ngờ rằng Tân Dung lại hy sinh như vậy chỉ để làm việc tại nhà hàng, gần như cười nói: "Em thật sự thích làm việc trong nhà hàng à?"
Tân Dung không thể nói gì hơn. Cũng không thể nói rằng cậu không muốn ở cùng một nơi với Thiệu Thừa Quân.
Cậu nói thấp giọng, trả lời từ từ: "Nếu Thiệu tổng cần tôi ở lại, tôi sẽ ở lại..."
Thiệu Thừa Quân không nói được đồng ý hay không đồng ý, anh đi đến bên bàn dài và ngồi xuống, lạnh mặt ngoắc tay với Tân Dung.
Tân Dung một chút không tự nguyện đi đến và ngồi đối diện Thiệu Thừa Quân. Hai người bắt đầu ăn sáng.
Thực ra, Thiệu Thừa Quân đêm qua cũng không ngủ ngon, trong cơ thể còn cảm giác nóng bừng, người mà anh muốn lại chỉ cách một tường lại chỉ có thể tự ngủ, đổi lại ai cũng không thoải mái.
Nhưng khi gặp Tân Dung, Thiệu Thừa Quân nhìn cậu ấy ăn trước mặt mình, trong lòng mềm đi một cách không rõ lý do, thậm chí muốn không thừa nhận độ nhẫn nại đáng kinh ngạc của mình đối với chàng trai này.
Thiệu Thừa Quân chỉ uống được nửa tách cà phê, thức ăn trên bàn gần như không hề nhúc nhích.
Tân Dung đã hoàn thành bữa sáng của mình, sau đó yên lặng dọn dẹp bộ đồ ăn dùng một lần. Cậu ấy không còn hy vọng có thể tạm thời thoát khỏi căn phòng này vào ngày hôm nay, đang cố gắng thu xếp tâm tư, Thiệu Thừa Quân bất ngờ nói với cậu: "Muốn đi thì đi."
Tân Dung nghe được, ngạc nhiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thiệu Thừa Quân.
Người đàn ông ngồi tựa vào ghế, phía sau là bệ cửa sổ, anh ngược ánh sáng, trên mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt sâu thẳm.
Tân Dung ngẩn người, sau đó nói: "Cảm ơn, Thiệu tổng."
Thiệu Thừa Quân lúc đầu không nói gì, khi Tân Dung đứng dậy, anh cũng đứng lên, vòng qua bàn đi đến trước mặt Tân Dung.
"Chỉ là cảm ơn miệng thôi sao?" Anh ta đưa hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào Tân Dung.
Tân Dung cảm thấy trong hai ngày sống chung với Thiệu Thừa Quân, có thể anh đang bị anh dẫn hư, trong lời này ám chỉ như thế nào mình bỗng nhiên hiểu.
Cậu không dám trả lời, cực kỳ mất tự nhiên dời tầm mắt. Trong nháy mắt trước khi rời đi, Thiệu Thừa Quân nắm lấy vạt áo đồng phục của cậu và kéo cậu lại gần mình. Anh ấy hôn nhẹ môi Tân Dung, sau đó gắt gao cọ xát để hai người hôn nhau, cuối cùng buông cậu ra, anh không quấy nhiễu nói một câu: "Bánh tart ngon đấy."
Đứa trẻ chưa từng yêu đương thì mặt mày mỏng manh, sau đó, Tân Dung gần 5 phút không nói một lời, cả hai bên tai đỏ tươi.
Thiệu Thừa Quân sáng sớm đã nhận được một nụ hôn nóng bỏng, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Trước khi Tân Dung ra ngoài, anh lại gọi cậu lại và hỏi một cách tỏ vẻ ngốc nghếch: "Hmm, còn giận à?"
Tân Dung ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, lúc đứng dậy thấp giọng nói một câu: "Không có."
Thiệu Thừa Quân vươn tay sờ đầu Tân Dung và nói: "Cái bàn hôm trước giữ lại cho tôi, tôi sẽ ăn trưa và ăn tối ở đó."
Tân Dung bất đắc dĩ đáp một tiếng "Vâng", lại giương mắt nhìn Thiệu Thừa Quân. Chỉ khi Thiệu Thừa Quân hất hàm ra hiệu cho cậu biết cậu có thể đi, cậu ấy mới chạm vào thẻ nhân viên đang cất trong túi, mở cửa và rời khỏi căn phòng.
Ngày hôm nay mặc kệ ánh mắt đồng nghiệp xung quanh đổ dồn vào cậu như thế nào, Tân Dung vẫn tự tin làm công việc của mình.
Trước khi vào nhà hàng, cậu đã tự chuẩn bị tinh thần cho mình. Đêm trước, khi đi cùng với Thiệu Thừa Quân vào phòng VIP và được cho chơi tuỳ tiện với hàng chục ngàn chip, dù cho các nhân viên làm việc tại đó bởi vì tính chất công việc đặc biệt và miệng càng chặt hơn một chút, thế giới này không có bức tường nào không thể thông gió chứ.
Tân Dung không quan tâm đến việc người khác trêu chọc hay nói đùa, cậu không muốn tranh luận, chỉ vùi đầu làm việc. Chỉ khi Mạnh Đông Lâm nghe thấy một nhân viên khác nói chuyện với Tân Dung qua quầy bar mà miệng chứa chất lời lẽ không tốt, anh ta từ xa nói một câu lăng mạ, "Đùa mà nói cái gì vậy!? Không có việc làm đúng không?"
Nhân viên bị mắng biết về tính khí hung bạo của Mạnh Đông Lâm, không dám đáp trả, xấu hổ rời đi.
Tân Dung đến bên quầy bar mang theo chút cảm kích cảm ơn Mạnh Đông Lâm, "Anh Đông, đừng giận nữa, để cho khách nghe không tốt."
Sắc mặt Mạnh Đông Lâm thực sự khó coi, nhưng anh ta vẫn giữ giọng nói với Tân Dung, "Lát nữa rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện. Tối nay em có thể về phòng mình phải không?"
Tân Dung cũng không biết nên nói gì với anh ta, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ, "Hiện tại không thể nói chắc, em sẽ xem xét vào tối nay."
Tân Dung trong lòng cũng rối bời, ban đầu cậu nghĩ rằng khi không ở gần Thiệu Thừa Quân, làm lại những công việc quen thuộc sẽ giúp cậu tìm lại tâm trạng trước đây. Nhưng dù anh đang ở trong nhà hàng, tâm trí lại không kiểm soát được việc nghĩ về Thiệu Thừa Quân, thậm chí còn kích hoạt ra những hình ảnh không thể miêu tả được.
Người ngoài nhìn thấy cậu ấy bề ngoài khá bình tĩnh, không biết rằng cậu đang loạn lạc trong lòng. Những ánh mắt khác thường cũng không phải là cậu ấy không quan tâm, mà đơn giản cậu không có thời gian để quan tâm đến ý kiến của người khác, vì chính cậu còn chưa tổ chức xong lòng mình.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, lúc giờ trưa Tân Dung nhìn đồng hồ vài lần, các bàn xung quanh dần dần được khách ngồi đầy, Thiệu Thừa Quân mới đến trễ một chút.
Nhân viên dẫn đường, vẫn đưa anh ấy đến bàn ở góc cầu thang.
Lần này anh ấy không ngồi xuống ngay lập tức. Tân Dung đến rót nước cho anh, anh hai tay đút vào túi quần và đứng đó nói chuyện với Tân Dung.
Trước mặt mọi người, Thiệu Thừa Quân không có hành vi vượt quá giới hạn. Tân Dung cầm một bình thuỷ tinh chứa đầy nước và cách anh ấy một bước, nghe anh hỏi, "Mệt không? Chiều nay không trở về à?"
Ngữ điệu của Thiệu Thừa Quân rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại tràn đầy sự thân mật, như thể tất cả là do Tân Dung quyết định ở lại hay rời đi.
Tân Dung không biết nói gì, nhìn anh và giả vờ bình thường, "Thiệu tổng, sáng nay không phải nói rằng anh sẽ ở đây để dùng bữa tối sao? Món ăn tối nay còn ngon hơn."
Ngụ ý rằng Thiệu Thừa Quân đã đồng ý để Tân Dung hôm nay làm cả ngày ở nhà hàng.
Trong lòng, Thiệu Thừa Quân có lẽ cũng thích tính cách không chịu thua kém của Tân Dung, anh hơi cúi xuống và nói tiếp, "Tôi thật sự muốn ăn cái gì... em còn không biết sao?"
Nói xong, chỉ nhìn thấy nước trong bình kia đột nhiên rung lắc.
Nhưng mà đây dù sao vẫn là khu vực làm việc của Tân Dung, cậu làm việc ở nhà hàng hơn hai năm nay, cũng luôn là một nhân viên tận tâm.
Dù Thiệu Thừa Quân đang trêu chọc cậu không chút đứng đắn, thậm chí khiến trái tim cậu đập nhanh, tay cầm bình nước run rẩy, nhưng cậu vẫn nhìn Thiệu Thừa Quân, cố gắng nói một cách vững vàng, "Thiệu tổng, xin mời ngồi, tôi sẽ cho anh xem các món đặc biệt hôm nay."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Lời của editor:
Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.