Chương 8: Không muốn nói

Buổi tối, gió mạnh thổi qua, tiếng sóng biển vỗ rì rào vào tai.

Khi Tân Dung mở miệng, cậu ấy không thể tránh không đến gần Thiệu Thừa Quân hơn một chút, "... Thiệu tổng cố tình sắp xếp cho tôi đặt cược, như là một cách để gắn kết với người khác à?"

Lúc cậu ấy nói thoát ra một hơi thở nóng nhẹ, thổi vào tai Thiệu Thừa Quân. Một cách vô tình, nhưng lại trêu chọc một cách hiệu quả.

Sau khi nghe điều đó, Thiệu Thừa Quân hạ ánh mắt, không tiếng động cười cười.

Tân Dung không ngốc như vậy, điều này cũng khiến anh ấy rất hài lòng. Chỉ là việc sở hữu một bình hoa để trưng không mấy thú vị, những thứ nhỏ bé vẫn phải nhạy bén.

Thiệu Thừa Quân nói một cách bình thản, "Em cảm thấy như vậy à?" - Tay anh ôm chặt hơn, không để cho chàng trai vốn đã thân thiết với mình lại rời đi lần nữa.

Tân Dung lại không trả lời, nơi này không phải nơi để nói chuyện, nếu Vưu Phong nghe thấy qua bức tường thì sẽ hỏng chuyện của Thiệu Thừa Quân. Ngoài ra, cậu ấy bị Thiệu Thừa Quân vây quanh chặt quá, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ đến những chi tiết khác.

"Thiệu tổng người khác sẽ nhìn thấy...," Tân Dung nói.

Tân Dung đã uống rượu lại lén ra ngoài để hít thở không khí, chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, không chịu được lạnh. Thân thể cậu có một loại bản năng muốn tiến gần nguồn nhiệt Thiệu Thừa Quân. Nhưng sợi dây lý trí trong đầu cậu lại còn rung động một cách đuối sức, tự nhắc nhở mình không nên vượt quá giới hạn.

Tuy nhiên, Thiệu Thừa Quân không để Tân Dung nhiều lần lùi bước. Anh ấy thành thạo chặn cậu vào góc, nói, "Sợ bị người khác nhìn thấy...? Tại sao sợ bị người khác nhìn thấy?"

Tân Dung không thể trả lời, tiếp tục trầm mặc đối diện. Thiệu Thừa Quân nói thêm, " Nếu như là quan hệ danh chính ngôn thuận, thì không cần lo lắng, phải không?”.

Ngay cả khi Tân Dung tỉnh táo cũng không chắc có thể vượt anh ấy, huống chi lúc này cậu đã nửa say. Để tránh nói quá nhiều sai điều gì đó, cậu ấy dứt khoát không nói lời nào.

Thiệu Thừa Quân đứng yên không đi, Tân Dung cũng không tiện tự mình rời đi. Cho đến khi Thiệu Thừa Quân hỏi cậu, "Em đang hẹn hò với ai không?"

Đây vẫn là một điểm mấu chốt quan trọng mà Thiệu Thừa Quân đề cao, mẹ anh Lâm Oanh điều tra ra bối cảnh cũng không phải hoàn toàn đáng tin. Nếu trong lòng Tân Dung đã có người khác, anh ấy cũng không bao giờ miễn cưỡng đối phương.

Tân Dung không lên tiếng, chỉ lắc đầu.

"Có từng hẹn hò trước đây chưa?" Thiệu Thừa Quân lại hỏi.

Tân Dung có chút cười ngượng ngùng, vẫn là lắc đầu.

Những năm gần đây, vì mẹ sinh bệnh, trong nhà thiếu tiền, việc học không thuận lợi, Tân Dung rơi vào cảnh hoảng loạn. Cho dù có người ái mộ, có thể mãnh liệt theo đuổi, cậu ấy cũng không có tâm trí và thời gian để yêu đương.

"Là như vậy." Ngay khi người đàn ông dừng câu nói ngắn gọn, ánh mắt của Tân Dung chưa kịp quay đi, cổ áo dưới đã bị kẹp chặt.

Tân Dung sửng sốt một chút, không kịp tránh né, bàn tay mạnh mẽ kia kiểm soát cậu ấy, không cho phép cậu ngoảnh đầu tránh xa. Một nụ hôn ngay lập tức đặt lên môi cậu.

Tân Dung được hôn với đôi mắt mở to.

Người đàn ông hôn cậu ấy rất sâu sắc, tinh tế và kiên nhẫn, anh ấy có thể cho Tân Dung không chỉ là một nụ hôn.

Tân Dung bị bao quanh bởi anh ấy, một tay của người đàn ông nắm chặt trên lan can, nén chặt từng ngón tay, gài tay mình dưới lòng bàn tay của cậu, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp khớp ngón tay của cậu bằng đầu ngón tay. Môi của họ sát vào nhau, ban đầu trượt qua nhau trong vài giây, đôi môi run rẩy của Tân Dung mới bị đẩy ra, bị buộc phải tiếp nhận sự khám phá sâu hơn.

Hơi thở lộn xộn của Tân Dung xen lẫn với hương vị ngọt ngào của rượu và vị cay của vodka, môi và lưỡi mềm mại ấm ướt tựa quả mọng tươi mới chờ hái. Phản ứng của cậu ấy có chút khó hiểu, ngược lại khiến Thiệu Thừa Quân cảm giác không dừng lại nổi.

Người đàn ông đưa ra một bàn tay, mượn thân thể mình che chắn âm thầm cởi một nút áo sơ mi nằm gần thắt lưng.

Bàn tay ấm áp và khô ráo theo đó thăm dò, bao phủ lên làn da hơi lạnh của Tân Dung.

Dù cho Tân Dung phản ứng có chậm thì cũng bị kinh hãi bởi hành động này. Góc này khá kín đáo, nhưng những hành động của Thiệu Thừa Quân vẫn quá táo bạo và liều lĩnh. Cuối cùng, trong nụ hôn sâu, cậu thút thít bất lực, mờ mịt yêu cầu ngừng lại.

Nụ hôn vẫn tiếp tục, đầu tiên là nút áo được cài lại, sau đó hai bàn tay nắm chặt nhau được thả ra, cuối cùng người đàn ông rời môi của cậu.

Tân Dung bị hôn đến gần như thiếu oxy, cậu chỉ mở mắt ra khi người đàn ông dùng ngón tay lau đi vết ẩm ướt trên khoé môi cậu, tầm mắt nhất thời cũng không biết nên nhìn vào đâu.

Thiệu Thừa Quân vẫn che chở cho cậu, cũng cho cậu thời gian để bình phục.

Tiếng thở dốc của Tân Dung không thể nghe thấy trong gió biển, nhưng đôi môi hồng nhuận mê người của cậu cùng với yết hầu nhấp nhô nhẹ như mang theo một loại mãnh liệt nào đó. Đó là một sự quyến rũ nằm giữa một cậu bé và một người đàn ông.

Thiệu Thừa Quân không chút giấu diếm ánh mắt của mình, nếu Tân Dung có thể đọc hiểu loại ánh mắt này, lúc này Thiệu Thừa Quân đã biểu lộ sự chắc chắn về việc anh ấy sẽ có được cậu.

Khoảng nửa phút sau, Thiệu Thừa Quân lạnh nhạt nói, "Trở về phòng VIP." - thần sắc trên mặt cái gì cũng nhìn không ra, như thể chỉ là đi cùng Tân Dung ra ngoài hít thở không khí.

Tân Dung gật đầu theo Thiệu Thừa Quân xuống ban công.

Nhìn bộ dáng Tân Dung có chút say. Không biết là do cậu ấy đã ở ngoài hít thở không khí quá lâu, ngón tay đều lạnh, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng, nhìn khiến người ta đau. Thiệu Thừa Quân muốn đưa cậu đi trước.

Trước khi rời khỏi phòng, Vưu Phong chủ động tới nói chuyện với Thiệu Thừa Quân vài câu.

Việc thắng được số tiền lớn trên bàn roulette không chỉ phụ thuộc vào may mắn, cậu ấy biết rằng việc này đã gần như hoàn thành những gì Thiệu Thừa Quân cần làm tối nay, Vưu Phong cũng không ngu ngốc, sau không thể thiếu sự an bài của Thiệu Thừa Quân.

Hai người nói định để quay trở lại Bình Châu tái hợp, Vưu Phong còn đề xuất mời cả Thiệu Trọng Lân tham gia.

Thiệu Thừa Quân tích góp được cục diện này xem như không uổng phí, anh có thể khai báo cho anh trai khi trở về.

Anh dẫn Tân Dung trở lại phòng, ngay khi bước vào lối vào, anh tiếp tục hôn một cách mãnh liệt, đặt chàng trai ở cửa phòng. Anh đầu tiên ôm lấy khuôn mặt cậu ấy, sau đó hành động của anh thô bạo hơn, giật mạnh hai nút áo sơ mi của cậu.

Tân Dung ban đầu không phản kháng, trong ý thức mờ mịt vì rượu, kỳ thực cậu vẫn nhận ra mình đang trải qua điều gì đó.

Cảm giác này khiến cậu ấy không thể diễn tả, một cảm giác mơ hồ rằng cậu không thể trốn thoát, người đàn ông trước mắt không phải chỉ dựa vào sức lực của cậu có thể chống lại, nhưng nội tâm giãy giụa vẫn rất kịch liệt.

Cuộc đấu tranh này chứa đựng rất nhiều sự không cam lòng. Khi một người bị vận mệnh đột ngột cuốn đi, lòng tự trọng nhỏ nhoi vẫn muốn kiên trì đang ngấm ngầm phát huy tác dụng.

Tân Dung mặc áo mỏng manh, uống loại rượu rất mạnh, cậu trở thành con mồi trong tay Thiệu Thừa Quân. Chỉ trong một hay hai ngày ngắn ngủi quen biết Thiệu Thừa Quân, cậu đã bị bắt giữ và ăn thịt, thậm chí không thể kêu cứu.

Bởi vì cho đến lúc này, mọi sự xảy ra đều có vẻ như có phần tự nguyện của cậu.

Cậu bị ép chặt vào cánh cửa, hơi thở bị vỡ vụn, ánh mắt hỗn loạn, tim đập nhanh, đầu óc gần như trống rỗng.

Giữa Tân Dung và Thiệu Thừa Quân không có một câu chuyện giao tiếp nào, du͙© vọиɠ phảng phất đã xuyên thủng đường phòng ngự của lý trí.

Khi người đàn ông kỹ xảo thành thạo hôn đến bên cổ cậu, Tân Dung bất ngờ tìm được một chút khí lực, đẩy vai của đối phương, dùng hết toàn lực muốn đẩy anh ấy ra xa.

Thiệu Thừa Quân không phải là người hành động bốc đồng, anh ấy cũng có mặt đạo đức của một quý ông, anh ấy thích các mối quan hệ ngầm và không bao giờ miễn cưỡng đối phương trong chuyện tình cảm.

Sự chống cự của Tân Dung trong im lặng, sự chống cự không lời này không dường như quyết liệt, nhưng lại mang một loại sức mạnh đặc biệt, khiến hành động của Thiệu Thừa Quân trở nên chậm lại.

Phòng vẫn chưa bật đèn, ánh sáng từ bên boong tàu hắt vào qua cửa sổ, mông lung chiếu theo cậu bé trầm mặc.

Áo sơ mi của cậu bị xé toạc, lộ ra một bờ vai mịn màng và không tỳ vết, đầu hơi rũ xuống, chóp mũi hồng hồng, tay lạnh lẽo, khớp ngón tay trắng bạch vì bị siết quá chặt.

Thiệu Thừa Quân nhìn chằm chằm vào cậu, từ từ rời tay và chống lên tấm cửa bên cạnh cậu. Vẫn là tư thế giam cầm, chỉ là không còn mạnh mẽ và tùy tiện như trước.

Tiếng thở của Tân Dung có thể nghe rõ. Kỳ lạ là cậu không biểu lộ bất kỳ cảm xúc hoảng loạn hay yếu đuối. Cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng, nhìn vào Thiệu Thừa Quân và nói nhỏ, "Thiệu...tổng."

Thanh âm vang lên trong bóng tối mang theo một chút khí âm nhẹ, khi Thiệu Thừa Quân nghe thấy, anh nhướng mày.

Cậu gọi anh là "Thiệu tổng". Cậu luôn gọi anh như vậy. Nhưng trong trí nhớ của Thiệu Thừa Quân, dù là trong những mối quan hệ chính thức anh từng có hoặc những mối quan hệ ngắn hạn chỉ vì nhu cầu, không ai gọi anh là "Thiệu Thổng".

Tân Dung chỉ mới 21 tuổi, nhiều người ở độ tuổi này vẫn chưa tốt nghiệp đại học, trong khi cậu đã có hai ba năm kinh nghiệm làm việc.

Tân Dung là cấp dưới của anh, theo một nghĩa nào đó, thậm chí không thể gọi là "cấp dưới", Tân Dung chỉ là một nhân viên cấp thấp.

Giữa họ, im lặng tràn ngập một khoảng thời gian.

Sự giằng co căng thẳng này, sức ép mà Tân Dung đẩy lùi Thiệu Thừa Quân dần dần chậm lại một chút, cảm giác căng thẳng trước đây cậu vẫn cố giấu đã trỗi dậy.

Thiệu Thừa Quân không nghĩ đến việc dừng lại cảm xúc nồng cháy, anh thậm chí có thể dự đoán rằng sự phản kháng của Tân Dung là điều tất nhiên, đồng thời cũng yếu ớt đến không chịu nổi một kích..

Đứa trẻ này không có sự tự tin.

Bất kể là vì bát tự vớ vẩn nào đó, hay Thiệu Thừa Quân thực sự có hứng thú với Tân Dung, cậu đều chỉ có thể ngoan ngoãn và chịu trói.

"Không muốn sao?" Thiệu Thừa Quân hỏi, nhưng dùng giọng điệu như một câu khẳng định.

Tân Dung ban đầu cúi đầu, và sau một vài giây lại nhìn lên, mím môi không nói gì.

Quyền quyết định nằm hoàn toàn trong tay Thiệu Thừa Quân, việc cậu nói gì cũng vô ích. Cậu rõ ràng hiểu điều đó.

Cuối cùng, Thiệu Thừa Quân giơ tay, bóp lấy gương mặt của cậu, đè cậu vào cánh cửa và chậm rãi nói, "Không muốn nói."

Hai gò má của Tân Dung bị bóp đến đau, cậu nhìn Thiệu Thừa Quân, đuôi mắt cong lên giống như là nở nụ cười, nhưng vẫn không lên tiếng.

Nụ cười này không có sự gợϊ ȶìиᏂ, không có sự nịnh nọt, chỉ là một nụ cười tự giễu.

Từ khi Thiệu Thừa Quân ngồi bên bàn roulette trong phòng VIP, liền hạ quyết tâm muốn có được người này vào đêm nay, căn bản không quan tâm đến sự phản kháng của Tân Dung có ảnh hưởng đến quyết tâm này hay không.

Nhưng lúc này, sự van xin không lời của cậu bé này vẫn đâm vào anh.

Thiệu Thừa Quân nhắm mắt một chút, khi mở ra, du͙© vọиɠ cùng ôn khí nơi đáy mắt cơ bản như biến mất.

Anh thả Tân Dung ra, lạnh lùng nói, "Thay quần áo rồi ra ăn."

Trong phòng VIP vừa rồi, bọn họ cũng chẳng ăn gì. Tân Dung bụng đói uống rượu, cho nên say nhanh hơn bình thường. Lúc bước vào phòng ngủ, dưới chân còn có chút lảo đảo, sau khi vào trong, cậu không quan tâm đến suy nghĩ của Thiệu Thừa Quân liền đóng cửa ngay lập tức.

Cậu sờ tìm tới bên cạnh giường trong bóng tối, lấy áo thun và quần jeans. Chuẩn bị cởϊ áσ sơ mi mới nhận ra các nút cúc đã mở ra từ lúc nào, cảm giác sau sự việc đó mới bắt đầu xuất hiện.

Cậu đứng ngây người một lúc, sau đó lấy áo thun trong tay che đầu và chậm rãi ngồi xuống.

Thân thể cậu đã có phản ứng, rất rõ ràng và đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Tân Dung không rõ và cũng không muốn hiểu ý nghĩa của loại phản ứng này.

Trước kia, quan điểm của cậu về tình yêu rất đơn giản, tình yêu và tìиɧ ɖu͙© là một mối quan hệ nhân quả, chỉ có trước có mới có sau. Nhưng khi đặt vào tình huống với Thiệu Thừa Quân, cậu không dám nghĩ nhiều hơn.

Một lúc sau, Tân Dung mới ra khỏi phòng ngủ. Bữa ăn khuya do dịch vụ phòng khách mang tới đã được sắp sẵn trên bàn. Thiệu Thừa Quân một chút cũng không ăn, ngồi trên ghế sô pha xem tin tức.

Tân Dung điều chỉnh bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn dài. Thiệu Thừa Quân quay đầu nhìn cậu một cái, cậu đã thay lại áo thun và quần jeans sờn cũ.

"Nếu đói, hãy ăn trước," Thiệu Thừa Quân nói mấy chữ.

"Thiệu tổng, không ăn sao?" Tân Dung thấp giọng hỏi.

Ánh sáng từ TV chiếu lên gương mặt anh tuấn của Thiệu Thừa Quân, anh giảm âm lượng tin tức, tầm mắt vẫn rơi trên màn hình, tay gần bàn dài giơ lên, chỉ chỉ vào một phần giữa bàn và nói, "Món giữa đó là cháo, ăn cháo trước."

Tân Dung bất ngờ một chút, sau đó mới nhận ra rằng người đàn ông có vẻ đang quan tâm đến cậu.

Cậu nhất thời không biết nên nói gì, trước tiên, cậu ngồi xuống và lấy tô cháo nóng húp hai ngụm, sau đó chọn một đĩa hoành thánh nhỏ và đứng dậy đi đến bên cạnh Thiệu Thừa Quân.

"Anh cũng ăn một ít đi," Tân Dung nói.

Thiệu Thừa Quân gật đầu, ý bảo cậu để đó. Tin tức vẫn tiếp tục phát sóng, Tân Dung đặt đĩa hoành thánh lên bàn trà và ngồi trở lại tiếp tục ăn cháo.

Hai người ngồi người trên ghế của mình như vậy. Cho đến khi Tân Dung gần ăn xong, Thiệu Thừa Quân cầm đĩa hoành thánh còn lại một nửa và ngồi trở lại trên bàn dài, ăn thêm một số món khác.

"Có phải vì tôi không?" Tân Dung quan sát biểu cảm trên khuôn mặt âm thầm phỏng đoán: “Anh vẫn ngồi trên ghế sofa xem tin tức, liệu có phải để làm cho tôi lúc ăn cơm đừng khẩn trương như vậy?”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.