Chương 7: Đứa trẻ không nhiều kinh nghiệm

Áo sơ mi mà Thiệu Thừa Quân đã chọn thoạt nhìn dường như không tính là nổi bật, chỉ là chiếc áo sơ mi trắng thông thường kết hợp với quần tây tối màu.

Nhưng khi mở gói và tháo ra xem, áo sơ mi lại có màu trắng ngà, chất liệu lụa, tạo nên một cảm giác mờ tối nhẹ nhàng, tôn lên màu da. Hai cổ tay được thắt lại để tạo sự gọn gàng, làm cho phần cổ tay trở nên thanh mảnh hơn.

Người đàn ông trưởng thành không thể mặc áo sơ mi này, chỉ làm cho họ trông giả tạo và bóng bẩy. Chỉ có những chàng trai mảnh khảnh và điển trai mới dám mặc lên người. Áo sơ mi trắng đơn giản, tạo nên một cảm giác trong trẻo và trang nhã, khí chất cùng thân hình không thể thiếu.

Phòng khách mà Tân Dung đang ở không có gương, sau khi mặc áo, cậu không biết mình trông như thế nào, vì vậy cậu đi ra ngoài để Thiệu Thừa Quân nhìn.

Thiệu Thừa Quân nhìn thấy cậu ra khỏi phòng, hô hấp của anh bị chặn lại và tim đập như bị bỏ sót một nhịp.

Tân Dung không hề hay biết, hỏi anh "Thiệu tổng, sao vậy?"

Thiệu Thừa Quân nhìn chằm chằm vào cậu, trong khoảnh khắc này anh không biết đang nghĩ gì, phản ứng đầu tiên lại thật sự giống như hối hận, không muốn đưa cậu đi ra ngoài gặp người khác.

Tân Dung cảm thấy một chút ngại ngùng khi bị anh nhìn như vậy, cậu chỉnh lại một trong hai cổ tay và nói, "Nếu không được, tôi sẽ đi đổi."

Thiệu Thừa Quân đặt hai tay lên tay ghế, đứng dậy và đi đến trước mặt cậu.

"Rất tốt" anh nói, ánh mắt thẳng thắn, thậm chí có vẻ như có thực thể nào đó, nhìn xuyên thẳng vào Tân Dung qua lớp vải mỏng.

Tân Dung mặc dù còn một chút hoài nghi, nhưng sau một ngày trải qua ở chung, cậu ấy dường như không còn cảnh giác như vậy với Thiệu Thừa Quân, thậm chí còn đối mặt với ánh nhìn của anh ấy và cười nhẹ.

Thiệu Thừa Quân vươn tay giúp cậu ấy chỉnh lại cổ áo, sau đó nói: "Được rồi, đi thôi."

Dù được gọi là phòng VIP, thực tế diện tích nó tương đương một phòng hội nghị lớn, cả bức tường kính suốt từ trần đến sàn đối diện với mặt biển tráng lệ vô biên, khi bước vào bạn sẽ được chào đón bởi khung cảnh rực rỡ của hoàng hôn, tạo nên một cảnh tượng rất mê hoặc.

Tân Dung làm việc trên tàu lâu như vậy, trước đây cậu chưa bao giờ bước vào địa điểm dành riêng cho các thành viên VIP như thế này. Cậu từng nghĩ rằng mình chỉ là một trợ lý nhỏ theo sau Thiệu Thừa Quân, nhưng khi bước vào phòng, cậu mới nhận ra Thiệu Thừa Quân đang coi cậu như một người bạn đồng hành.

Thiệu Thừa Quân trước sau như một không phải người thích thú với những cuộc gặp gỡ xã giao ngẫu nhiên, thường ít khi xuất hiện cùng phụ nữ tại các sự kiện, nhưng tối nay lại dẫn theo một cậu trai trẻ ra chơi, điều này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Với ít kinh nghiệm trong những tình huống như vậy, ánh mắt người xung quanh giống như quả bóng đèn chuyển động ném lên người Tân Dung, khiến cậu ấy cảm thấy khá bất an.

Thiệu Thừa Quân lại tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên, vươn tới ôm cậu, hỏi: "Muốn chơi cái gì?"

Trong phòng có quầy bar, bàn xoay roulette, blackjack và một số màn hình LCD đang phát sóng đua ngựa ở Hoa Kỳ và Hồng Kông, giống như một sòng bạc nhỏ.

Tân Dung nhìn hoa cả mắt, lặp lờ nhỏ giọng nói, "Tôi không chơi, Thiệu tổng. Tôi sẽ không chơi."

Đang nói, trước mặt đi tới một nam một nữ, Vưu Phong mang theo tình nhân của anh ta tới chào hỏi Thiệu Thừa Quân. Thiệu Thừa Quân hướng về phía Vưu Phong gật gật đầu.

Dựa vào vẻ bề ngoài, Vưu Phong có vẻ lớn hơn Thiệu Thừa Quân vài tuổi và vóc dáng cũng không cao, nhưng vóc người rất cường tráng và ánh mắt sắc bén. Đi lên liền trêu ghẹo Thiệu Thừa Quân, nói rằng "Anh chàng này tối qua còn nói với tôi về việc lên tàu để khảo sát công việc đấy nhé." Anh ta tầm mắt đảo qua người Tân Dung giật khoé miệng và nói, "Tìm ở đâu vậy? Sau này tôi cũng giúp cậu chú ý." Lời nói thẳng thắn như vậy khiến Tân Dung cảm thấy mặt đỏ tai nóng lên.

Thiệu Thừa Quân tầm mắt thấy cánh tai của Tân Dung nhạt nhẽo phiếm hồng, không đành lòng, không tiếp lời Vưu Phong, chỉ cười cho qua chuyện, chuyển sang nói về đua ngựa, "Thế nào, Vưu tổng đặt cược vào con ngựa nào?"

Khi nói về chủ đề này, Vưu Phong càng thêm hứng thú, quay đầu nhìn vào màn hình phía sau, cuộc đua ngựa đêm tại đường đua Horse Racing Land ở Hồng Kông chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là bắt đầu, ống kính phát sóng quét qua khán đài nhộn nhịp, ngay cả qua màn hình cũng có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt. Nhìn dáng vẻ của Vưu Phong, Thiệu Thừa Quân phỏng tính đêm nay anh ta đã đặt cược một số lớn.

"Đặt cược vào số 4, một con ngựa ít người biết đến." Khi camera chuyển đến chuồng ngựa, Vưu Phong chỉ vào một con ngựa màu nâu sẫm và nói, "Tất cả đặt cược vào nó."

Sau đó, Vưu Phong thao thao bất tuyệt thành tích ấn tượng gần đây của con ngựa số 4. Thiệu Thừa Quân chỉ lắng nghe anh ta khoác lác mà không làm gián đoạn. Sau đó vẫn là Vưu Phong tự cảm thấy hơi xấu hổ và hỏi Thiệu Thừa Quân, "Chơi một số trò khác để gϊếŧ thời gian?" Thiệu Thừa Quân không từ chối và đưa ánh mắt qua cái gì đó, sau đó Tân Dung đi theo anh ấy đi về phía bàn chơi roulette.

Đối với Tân Dung mà nói, mỗi trò chơi trong này đều là mới mẻ, vì vậy khi Thiệu Thừa Quân đẩy một chồng chip đến trước mặt cậu, Tân Dung thực sự sửng sốt. Quay đầu bắt gặp ánh mắt kiên định của người đàn ông, lại nhớ tới hoàn cảnh xung quanh và tự kiềm chế cảm xúc, không hề tỏ ra sợ hãi trước đám đông.

Cậu ấy chống cằm, hơi nghiêng đầu về phía Thiệu Thừa Quân, và nói nhỏ, "Thiệu tổng, xin đừng làm khó tôi. Tôi có thể thua toàn bộ cho anh."

Không gian trong phòng có tông màu nhu quang ấm áp và tạo nên một bầu không khí tình tứ, đem Tân Dung một thân áo lụa trắng ngà phản chiếu ra một tầng ngọc sắc chảy xuôi. Bản thân Tân Dung không biết rằng hình ảnh bộ dạng nói chuyện nghiêng đầu và chống cằm này quyến rũ như thế nào, Thiệu Thừa Quân lại toàn bộ nhìn thấy.

Đêm này, Thiệu Thừa Quân rõ ràng là tới xã giao với Vưu Phong, muốn tìm hiểu thực hư của đối tác và thể hiện sự thành ý của Thiệu gia. Nhưng sự chú ý của anh ấy lại bị mắc kẹt trên người Tân Dung, càng nhìn càng khó lòng rời khỏi.

"Em muốn cược gì thì cược, không cần quan tâm thắng thua," Thiệu Thừa Quân không thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, nhưng sau khi nói xong, anh ấy nắm lấy một tay của Tân Dung và điều chỉnh những viên chip.

Mỗi màu sắc đại diện cho một giá trị khác nhau. Trước khi Tân Dung kịp nhìn số được in trên chip, Thiệu Thừa Quân đã nắm lấy tay cậu và chọn một viên chip lớn màu đen.

Ngay lập tức, giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông vang lên, "Lẻ hay chẵn? Đặt lớn hay đặt nhỏ?"

Tân Dung không biết mình phải làm sao, nghe xong lời của Thiệu Thừa Quân, tim bỗng nhiên đập nhanh lên một chút và theo trực giác, cậu ấy đưa ra một con số. Thiệu Thừa Quân cầm tay cậu ấy và tung viên chip đó lên số tương ứng. Viên chip hình tròn lắc lư, cuối cùng đặt lên số.

Vưu Phong ngồi đối diện bàn roulette, chậc chậc hai tiếng, có phần ngạc nhiên, "Ôi, không ngờ Thiệu tổng lại kiên nhẫn nắm tay chỉ dạy từng bước một." Thiệu Thừa Quân cười cười nói, "Đứa trẻ không nhiều kinh nghiệm, Vưu tổng thứ lỗi." Thực ra, Thiệu Thừa Quân sớm đã có kế hoạch, đêm nay chính là tới thua tiền cho Vưu Phong.

Nhưng để anh tự mình thua, điều đó không thích hợp. Đi tới ngày hôm nay, Thiệu thị không phải dựa vào ai đó đưa ra những lợi ích nhỏ nhặt, không cần phải cúi đầu và hạ mình chỉ để giành được vài tuyến hàng không. Tuy nhiên, đã gặp được Vưu Phong trong tình huống này, Thiệu Thừa Quân cũng nên nể mặt đối phương, đồng thời chuẩn bị cho việc hợp tác sau này.

Do đó, việc để Tân Dung đặt cược là rất thích hợp. Tân Dung không có nhiều kinh nghiệm, thậm chí không hiểu rõ luật chơi của vòng quay, thua nhiều hơn thắng là điều dễ hiểu. Điều này không chỉ không làm mất mặt cho Thiệu Thừa Quân, mà còn giúp Vưu Phong dễ dàng thắng.

Thiệu Thừa Phong và Vưu Phong ngồi cùng nhau trên hai bàn, trò chuyện thân thiết, vòng quay xoay tròn xung quanh bàn, những viên chip trước mặt Vưu Phong càng ngày càng lên cao. Sau đó, cuộc đua ngựa ở Hong Kông bắt đầu, không khí trong phòng càng trở nên náo nhiệt hơn. Lần này, Vưu Phong đã đặt cược rất chuẩn, số 4 thực sự là một con hắc mã bạo lãnh, chạy đến nửa đường vượt qua những con ngựa ưa thích để đến đích, khiến nhiều người trong phòng đều hò reo và cổ vũ.

Vưu Phong mặt phiếm hồng quang, uống vài ngụm rượu, ca ngợi du thuyền Lệ Tinh Hà là phúc địa của mình, mỗi lần đến đây giải trí đều là những ngày may mắn của anh ta.

Thiệu Thừa Quân nhìn thấy sự hưng phấn của anh ta, hiểu rằng mục đích của việc dụ dỗ anh ta đã đạt được, việc còn lại chỉ là dùng tay Tân Dung chậm rãi đem hết chip toàn bộ thua Vưu Phong.

Tân Dung chưa nhận ra dụng ý của Thiệu Thừa Quân, cũng không biết rõ còn lại bao nhiêu chip trước mặt mình. Nhưng mỗi lần cậu thua nhiều liền không muốn chơi nữa, quay đầu nhìn Thiệu Thừa Quân đang ngồi bên cạnh cầu cứu, người đàn ông liền bình tĩnh trấn an cậu ấy, "Hãy thả lỏng, có thể sau mấy lượt chơi may mắn sẽ đến."

Tân Dung thậm chí đã từng đoán xem liệu Thiệu Thừa Quân có định thúc ép cậu thua mất hàng trăm ngàn và bắt cậu ký một khế ước bán thân để cuối cùng cưỡng ép phải thực hiện hợp đồng?

Sau khi ý nghĩ này nảy lên, chính cậu cũng nhịn không được bật cười, với thân thế của Thiệu Thừa Quân, có bao nhiêu người chen lấn muốn kết hôn với anh ta, không cần phải dùng mánh khóe này để lừa gạt hôn nhân.

Nhưng dáng vẻ cúi đầu mím cười của cậu đều bị Thiệu Thừa Quân ngồi ở một bên nhìn thấy.

"Vui à?" Người đàn ông thì thầm vào tai cậu.

Tân Dung chẳng ngờ rằng Thiệu Thừa Quân lại cẩn thận chú ý và quan tâm mình đến như vậy, cậu lúng túng một chút, quay mặt nhìn Thiệu Thừa Quân, cuối cùng gật đầu và nói:

"Vui, thú vị."

Lời này không chỉ để chiều lòng Thiệu Thừa Quân, kể từ khi mẹ của cậu đổ bệnh, những năm qua, cuộc sống của Tân Dung luôn gặp nhiều khó khăn và cậu thỉnh thoảng cảm thấy mình sống quá chán nản. Đêm nay, khi bị Thiệu Thừa Quân buộc phải ngồi bên bàn đánh bạc, cậu liều lĩnh và ném đi những đồng chip, cảm thấy như được giải tỏa.

Tân Dung nói chuyện với khoé môi cong lên, thanh âm ngắn gọn và nhẹ nhàng. Đồng tử của cậu có màu nhạt, dưới ánh đèn nhìn thấy đôi mắt rất sáng và trong trẻo, góc mắt có chút nhăn xuống, khi đối mặt với người khác, cậu mang một cảm giác ngây thơ tự nhiên.

Khi Thiệu Thừa Quân nhìn mình như vậy, cậu ấy bất ngờ nhận ra một tia lửa tinh quái hiếm có.

Sau đó, Tân Dung lại tiếp tục đặt cược, Thiệu Thừa Quân không lộ ra thanh sắc vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới.

Anh ấy đặt cho Tân Dung một ly cocktail, một loại thức uống tương tự như Long Island Iced Tea. Loại cocktail này vì hương vị ngọt ngào nên có sự lôi cuốn, sau khi uống không dễ phát hiện được độ mạnh của các loại rượu như tequila và vodka.

Khi đặt rượu, Thiệu Thừa Quân lại dặn dò một câu cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nghe rõ, gật gật đầu và rời đi. Không lâu sau, nhân viên quay lại với một ly cocktail màu vàng óng, đặt vào tay Tân Dung cung kính nói, "Đây là từ Thiệu tổng đặt." Tân Dung không nghi ngờ gì, cảm ơn và cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Lúc này, bọn họ đã chuyển từ trò chơi roulette sang blackjack. Tân Dung cố gắng tính toán bài mình để không thua quá khó coi, đôi khi Thiệu Thừa Quân thì thầm nhắc nhở và chỉ dạy cho cậu ấy một vài kỹ xảo, mặt ngoài nhìn là rất sủng cậu.

Bầu không khí và hoàn cảnh như thế này, như tô điểm lên một tầng ấm áp mờ mịt cho mọi mối quan hệ. Tân Dung trước kia làm sao trải qua những điều như thế này, cậu ấy không có sự đề phòng dưới sự hướng dẫn của Thiệu Thừa Quân, đặt cược, tính bài, và thỉnh thoảng uống chút rượu. Một ly cocktail dần dần trở nên cạn dần, còn số chip cũng gần như đã hết, đúng lúc này Thiệu Thừa Quân nhận lá bài từ người chia, tự chơi hai ván cuối cùng.

Như vậy, trò chơi xem như kết thúc trong tay anh ấy, thắng thua dường như không liên quan nhiều đến Tân Dung, cũng không khiến Tân Dung cảm thấy trong lòng gánh mệt. Đợi đến trước bàn Tân Dung cơ hồ không còn gì, cậu nhìn sang phía của Vưu Phong, thấy anh ta đã thắng gần gấp đôi số chip, cho dù có chút hậu tri hậu giác, dường như Tân Dung đã hiểu ra điều đó.

Hiệu ứng sau khi uống rượu dần dần bắt đầu hiện lên, Tân Dung lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thực tế là cậu ấy lẻn vào một góc nhỏ trên ban công của phòng VIP để hít thở không khí.

Không biết có phải do cồn rượu hay lý do khác, một cảm giác vô cùng không chân thực tràn đầy trong tâm trí của Tân Dung. Đây không phải là thế giới của cậu ấy. Hai tay cậu ấy đặt trên cần kéo, cúi đầu, mông lung suy nghĩ. Cậu ấy cũng không thuộc về nơi đây.

Một bàn tay đột nhiên từ phía sau che chở sau đầu của cậu ấy, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cậu bị gió biển thổi loạn. Suy nghĩ của Tân Dung thoáng biến trong chớp mắt, trong nháy mắt quay đầu rơi vào vòng tay ấm áp.

"Say rồi?" Thiệu Thừa Quân ôm lấy cậu ấy, một chút che chở cho cậu khỏi gió.

Tân Dung không biết hết thảy những gì vừa xảy ra, bao gồm cả ly rượu mạnh cậu ấy vừa uống, đều là do người đàn ông này đã sắp xếp trước.

Giờ phút này, giữa biển khơi vô tận và căn phòng xa hoa đầy hoang tưởng, trong thế giới người mà cậu ấy cảm thấy xa lạ, giống như bởi vì cái ôm này mà đột nhiên được che chở một chút.

"Không say," cậu ấy nói, giọng điệu vẫn rõ ràng.

"Uống rượu rồi thì không được để gió thổi vào." Thiệu Thừa Quân nói tiếp.

Trái tim của Tân Dung ấm lên, hơi nghiêng người. Thiệu Thừa Quân đứng ở cửa gió, anh ấy thay Tân Dung đỡ gió.

Mà lần này, Tân Dung không còn vội vã cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh nữa.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.