Đàm Dịch Khiêm làm việc xưa nay đều rất có qui tắc, rất nhanh đã bàn giao mọi chuyện cho người quản lí ở Los Angeles để về thành phố Y. Tình trạng sức khỏe của ông Đàm cũng đã ổn định, Đàm Dịch Khiêm thuê nguyên một đội ngũ bác sĩ giỏi đi cùng chuyến bay.
Vào trước ngày chuẩn bị về thành phố Y, Hạ Tử Du nói chuyện cùng con gái, cô sợ con bé sẽ không thích ứng được cho nên có chút lo lắng. Hạ Tử Du cùng con gái ngồi trên ghế salon xem bộ phim hoạt hình mà Đàm Ngôn Tư rất thích xem, cô nhỏ giọng thăm dò, " Bé con, ngày mai chúng ta sẽ quay về thành phố Y, con biết không?"
Câu trả lời của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du ngạc nhiên, Liễu Nhiên giọng non nớt trả lời cô. " Dạ biết, ba nói thành phố y là nơi ba mẹ gặp nhau cũng là nơi Liễu Nhiên được mẹ sinh ra, cho nên chúng ta cũng về thành phố Y để mẹ sinh em bé."
Hạ Tử Du có chút ngây người nhìn Liễu Nhiên, sau đó cô hỏi bé, " Con có thể rời xa các bạn ở đây con có buồn không?"
Liễu Nhiên liền ôm lấy Hạ Tử Du nói, " Con có mẹ là đủ rồi nha."
Nghe câu trả lời của bé con khiến sống mũi cô cay cay, Hạ Tử Du ôm chặt con gái vào lòng. Cô sẽ cố gắng bù đắp thật nhiều cho bé con của cô.
Thành phố Y.
Đứng chờ ở sân bay dành riêng cho phi cơ của Đàm Dịch Khiêm là chị Dư, nhìn thấy cả nhà họ Đàm xuất hiện chị Dư mỉm cười thân thiện bước đến kính cẩn chào.
Hạ Tử Du nhìn chị Dư có chút xúc động, cô có chút áy náy vì chị Dư đều là người bảo vệ cô, chị Dư nhìn đến hạ Tử Du chị bước chậm đến miệng cười vui vẻ, " Tổng giám đốc phu nhân."
Hạ Tử Du vừa cười vừa khóc ôm lấy chị Dư, lúc này chị Dư mới chú ý đến chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô ra của Hạ Tử Du, chị biết cô mang thai nhưng là không nghĩ sẽ lớn như vậy rồi. Sau đó đoàn xe rời đi.
Hạ Tử Du gặp lại Kiều Sở Ngạn là ngày hôm sau tại nhà họ Đàm. Hạ Tử Du nhìn Kiều Sở Ngạn có vẻ mệt mỏi, chắc là vì dự án của anh đang trong quá trình chuẩn bị khánh thành, Hạ Tử Du quan tâm hỏi anh " Có phải công việc quá nhiều không?"
Kiều Sở Ngạn giở thói phong lưu trêu chọc Hạ Tử Du " Sao hả? Đau lòng thay annh sao?"
Hạ Tử Du cười, cô vốn biết tính anh hay đùa cho nên không nghĩ gì nhiều, cô nói " Khách sạn đang trong thời gian sắp hoàn thành anh yên tâm bỏ đi vậy sao?"
Robert mệt mỏi dựa người vào ghế salon giọng có chút mệt mỏi nói, " Dịch Khiêm nói muốn tổ chức hôn lễ cho em, để em có một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, cho nên anh mới trở về đây."
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô nhỏ giọng nói " Em không cần, trước đó chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ rồi, bụng em giờ cũng đã lớn, em không muốn ôm bụng lớn mặc váy cưới đâu."
Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn má cô, anh cũng không ngại có mặt Robert mà cùng vợ anh ân ái.
Robert đen mặt liếc mắt xem thường Đàm Dịch Khiêm. Hạ Tử Du xấu hổ đẩy Đàm Dịch Khiêm, cô đứng lên " Đã lâu em không vào bếp, sẵn tiện bé con muốn ăn sườn chua ngọt, em làm cơm cho gia đình luôn, Robert anh ở lại ăn cơm nhé."
Robert cười sảng khoái đáp " Cũng lâu anh không ăn cơm em gái Tiểu Du làm, dĩ nhiên anh rất sẵn lòng."
Hạ Tử Du bước vào bên trong phòng bếp, người giúp việc liền phụ giúp cô, vì mang thai Đàm Dịch Khiêm không cho cô đυ.ng vào việc bếp núc, nhưng bé con cô rất thích ăn đồ ăn cô nấu, cho nên Hạ Tử Du muốn tự tay nấu cho Liễu Nhiên ăn cũng sẵn tiện có Robert đến chơi.
Đàm Tâm vừa nghe Robert đến cô nhanh chống trang điểm thay quần áo xuống lầu, lúc cô xuống cũng chỉ thấy Robert ngồi dựa người vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đàm Tâm nhìn qua tấm kính ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách cô thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du cười nói vui vẻ hạnh phúc, Đàm Tâm ngồi xuống cạnh Robert cô nhẹ giọng nói, " Anh đến đây cũng chỉ vì muốn nhìn cô ấy vui vẻ hạnh phúc thôi sao?"
Robert tính cảnh giác rất cao, lúc Đàm Tâm ngồi xuống anh đã cảm nhận được nhưng là anh không phản ứng ngay. Nghe câu hỏi của Đàm Tâm lúc này Robert mới chậm rãi mở mắt, anh nói " Chỉ cần cô ấy hạnh phúc vui vẻ tôi đều cảm thấy hạnh phúc, như vậy đủ rồi."
Đàm Tâm cắn môi, cố gắng áp chế cảm xúc muốn kích động của cô, cô nói " Dịch Khiêm và anh tại sao vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho cô ta, không phải vì em luôn theo anh cho nên anh muốn lấy cớ đó để khiến em từ bỏ đúng không? Trước đây anh cũng theo đuổn Nhất Thuần cũng là muốn em tránh xa anh, chẳng phải sao?”
Robert nhìn qua kính trong phòng bếp, mặc dù có xa so với phòng khách nhưng anh sợ Hạ Tử Du sẽ nghe cho nên mới đứng lên đi ra ngoài, Đàm Tâm siết chặt tay cũng đứng lên bước theo anh ra ngoài vườn.
Đàm Tâm có phần kích động nói, “ Anh vì sợ Hạ Tử Du nghe chuyện anh đến vì cô ta mà không muốn nói sao?”
Robert nhếch mép cười bất đắc dĩ, đúng là anh sợ Hạ Tử Du sẽ nghe cho nên mới ra ngoài, với tính tình của Hạ Tử Du anh biết rõ cô sẽ tránh né anh và sẽ không còn thân thiện với anh nếu cô biết anh có tình cảm với cô, hơn anh hết anh sợ nhất là biểu cảm xa lánh của Hạ Tử Du, anh thà chính mình cam chịu thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên người cô ấy yêu, chỉ cần người đó khiến cô vui vẻ hạnh phúc, khiến cô an toàn mà sống bình an anh đều có thể chấp nhận.
Phải, anh chính là yêu Hạ Tử Du yêu nhiều còn hơn là tưởng tượng của anh, anh có thể khẳng định mình yêu Hạ Tử Du nhiều không thua kém tình yêu của Đàm Dịch Khiêm dành cho cô.
Thế nhưng anh khác với Đàm Dịch Khiêm là anh không thể thương tổn cô dù cho là điều đó có thể bảo vệ cô an toàn, anh sẽ dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô sẽ không để cô cách xa mình.
Đàm Tâm nói anh tưn theo đuổi Đan Nhất Thuần là vì anh biết Hạ Tử Du chưa bao giờ quên Đàm Dịch Khiêm, anh theo đuổi Đan Nhất Thuần là muốn cô ta chấp nhận anh để Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có thể quay lại với nhau, nhưng anh không ngời Đan Nhất Thuần bề ngoài hiền dịu đoan trang có ai ngời tâm cơ cô ta thâm độc như vậy. Mặc dù Đan Nhất Thuần không trực tiếp ra tay hãm hại Hạ Tử Du nhưng cô ta lại chính là người đứng phía sau xíu giục Đường Hân làm hại Hạ Tử Du, đủ để thấy cô ta không đơn thuần thánh thiện như vẻ bề ngoài.
Đan Nhất Thuần là một bác sĩ tâm lí, tuy chuyên sâu không cao nhưng cũng khiến Đường Hân, Kim Trạch Húc, bà Đàm cùng Đàm Tâm đều tin tưởng cô ta.
Đàm Tâm thấy Robert im lặng không nói, cô kích động nói, “ Robert, vì sao là cô ta mà anh không thể cho em chút tình cảm? Anh có thể theo đuổi Nhất Thuần, tại sao em thì không thể?”
Robert xoay người nhìn Đàm Tâm rất lâu mới mở miệng, “ Vì cô luôn muốn dồn ép cô ấy, Đàm Tâm, trước đây tôi có nói qua tôi sẽ chịu trách nhiệm vì lần đó, nhưng cô không chấp nhận vậu thì dựa vào cái gì cô bắt tôi phải cho cô tình cảm?”
Đàm Tâm nước mắt lưng tròng giọng nghẹn ngào nói, “ Vì em tự cho rằng anh có thể yêu em, chuyện năm đó là vì úc anh và em không đủ tỉnh táo, cho nên em mới...”
Robert cắt ngan lời Đàm Tâm, “ Không đủ tình táo? Đàm Tâm, có phải Đan Nhất Thuần muốn dùng cô khống chế tôi phá tình cả của Dịch Khiêm và Tử Du không?”
Đàm Tâm sợ hãi nhìn Robert nhưng không thể mở miệng.
Robert chậm rãi, nhưng khí sắc lạnh lùng đáng sợ, khiến Đàm Tâm bất giác lùi về sau một bước. Robert mở miệng “ Lúc đó tôi và Dịch Khiê đều uốn rất nhiều, chính cậu ấy còn không ý thức được mình say đến mức nào? Nếu đã không đủ tình táo thì tôi làm sao làm ra chuyện kia với cô, Dịch Khiêm đều nói tôi có lỗi với cô, nhưng cậu ấy không biết chính chị gái ruột của mình gài bẫy tôi và Dịch Khiêm lên giường cùng các cô.”
Đàm Tâm thật sự bị Robet làm cho kinh sợ, cô không tin chuyện năm đó Dịch Khiêm không biết thì Robert chắ chắc sẽ không biết, nhưng cô không ngờ Robert biết mọi chuyện.
Đàm Dịch Khiêm vừa lúc đi ra vườn nghe được câu sau của Robert, anh chôn chân tại chỗ, tay siết chặt.