Chương 3: gặp gỡ

Vào ngày hôm sau, Lý Tiểu Xuyên không đi học muộn nữa. Vì lần này cô đã cài báo thức

Nhưng mà tin tức cô dám cãi tay đôi với Lưu đầu hói nhanh chóng được truyền đi khắp nơi. Thật là oan ức, cô chỉ là quá thật thà chứ không có ý chống đối thầy giám thị đâu

Đi trên khuôn viên trường, còn nghe thấy vài câu xì xầm, đôi lúc còn có người đi ngang sẽ bật ngón tay cái và nói cô thật ngầu

Ngầu gì mà ngầu!!!

Chính vì hôm đó, nên bây giờ mỗi lần Lưu Nhân gặp cô đều soi mói xét nét về tác phong. Thỉnh thoảng còn đi đến lớp cô đứng ngoài cửa cả buổi để bắt lỗi

Bạn cùng lớp không tránh khỏi số phận giận cá chém thớt. Không khí trong lớp bây giờ cực kỳ căng thẳng. Hình như cô bị cả lớp tẩy chay rồi, còn không thèm nhìn cô lấy một cái

Năm học cuối cấp chẳng lẽ cứ thế này mà trôi qua hay sao a???

Reng reng reng

Giờ ra chơi, Lý Tiểu Xuyên mệt mỏi nằm ườn trên bàn

‘’ Sắp siêu thoát rồi~’’

Cô uể oải đứng lên, phía dưới bàn có một đám bạn học nữ đang nói chuyện, cô xoay sang nở nụ cười rồi hỏi

‘’ Có ai muốn ăn gì không? Mình đang định xuống canteen~’’

‘’ …’’

Cố Tiểu Xuyên cười méo mó, sau đó nhanh chóng đi mất

Dám lơ tui? Các người hãy đợi đó đi, làm như bản thân giỏi lắm không bằng

Ngoài học lực nhỉnh hơn tui chút xíu xíu xiu, ngoại hình đẹp hơn tui, da trắng hơn tui, chân dài hơn thì còn gì nữa đâu?

Cao ngạo vừa thôi chứ?

Cô ỉu xìu tựa lên tường rồi cố lê lết từng bậc thang mà đi xuống lầu. Càng nghĩ xấu về đám bạn cùng lớp thì khuyết điểm về bản thân càng thêm nổi bật. Khốn~

Canteen trường vào giờ ra chơi còn hơn cả ùng tắc giao thông. Lý Tiểu Xuyên nhỏ bé cố luồng lách vào quầy bán lấy hộp sữa dâu mà bản thân yêu thích. Nhưng cô càng chen thì lại càng bị đẩy ra, đến khi chật vật vào được thì cũng chẳng còn cái nịt

Cô buồn bã trở về lớp, đi ngang qua lớp của chị mình liền nhìn thấy cả đâm nam sinh vây quanh chị đang ngồi đọc sách

Bộ dạng chị ấy chẳng để tâm, chỉ chăm chăm vào quyển anh ngữ trên tay

Hu, rõ ràng là sinh đôi tại sao lại khác nhau đến thế?

Người thì được cung phụng như bà hoàng, sữa dâu cứ thế dâng lên nhưng chẳng đặt vào mắt. Còn kẻ chỉ có thể chật vật đi mua mà chẳng thể có được

Thiên đạo bất công a!!!

Lý Tiểu Xuyên thở dài, đôi mắt run run nhắm lại như muốn mặc kệ số phận. Cô bám vào lan can buồn tủi kéo từng bước chân khó nhọc đi về lớp ở phía cuối con đường

Người ở trên đỉnh núi vinh quang, người thì ở dưới đáy xã hội. Cái số của tôi sao nó lại khổ thế này?

‘’ Tiểu Xuyên’’

Sau lưng có tiếng gọi, cô xoay người đưa ánh mắt đau lòng nhìn về phía âm thanh vừa mới gọi tên mình

Cậu thiếu niên trước mắt Tiểu Xuyên cao hơn 1m7, hắn mặc đồng phục trường nhưng lại cứ như mẫu ảnh đang giúp trường quảng bá đồng phục vậy. Tóc hắn đen nhánh, con ngươi màu nâu nhu thuận nhìn về phía cô gái đang đứng cách mình 3 mét

Hắn tiến về phía cô, chậm rãi quan sát gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Đáy mắt khẽ nhìn xuống bản tên trên ngực phải, ba chữ Lý Tiểu Xuyên được thêu uyển chuyển khiến mâu quang hắn giãn ra, mũi cao khẽ thở phào. Thật may, không nhầm người

Hắn lên tiếng

‘’ Cậu học lớp nào?’’

‘’ 12 … A …10’’ - cô có chút ngập ngừng. Đa phần mọi người khi nghe cô nói mình học lớp xếp cuối đều sẽ cười nhạt rồi đi mất, thật sự không muốn trả lời. Nhục nhã lắm~

Kiều Chấn Nam chỉ cười rồi đáp lại

‘’ Vậy chúng ta cùng khối rồi’’

Trong câu nói hoàn toàn không có ý gì là châm chọc, chỉ đơn thuần giới thiệu

Lý Tiểu Xuyên máy móc cười, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể

‘’ Haha, cậu cũng học ở đây sao?’’



Nói xong tôi mới cảm giác được bản thân ngu ngốc đến nhường nào. Người ta mặc đồng phục trường này, không học ở đây thì ở đâu?

Lý Tiểu Xuyên, mày ngu cũng có mức độ thôi chứ?

Thế này thì không phải ngu mà là thiểu năng rồi. Cứ cố gắng tự nhiên làm gì, bình thường không tốt hay sao?

Kiều Chấn Nam cười tươi, ánh nắng làm nổi bật ngũ quan tinh tế. Lý Tiểu Xuyên nhục nhã mở miệng muốn trốn đi thì âm thanh trầm ấm của hắn đã vang lên ngắt lời cô

‘’ Cậu vừa mới đến canteen đúng không?’’