Chương 63

Cả đêm Hinh Ly vẫn hôn mê bất tỉnh không nhúc nhích gì, An Nhi lo lắng không yên nhưng cũng hết cách. Cả hai đều bị trói, cô cũng không biết làm thế nào.

Đêm đó Triệu Ngọc Hoa mang thức ăn lên, nhưng chỉ đem có một phân cho An Nhi. Cô vừa thấy bà ta lên đã hỏi.

“Mẹ đã tiêm thuốc gì vào người của chị ấy vậy? Mẹ đã làm gì chị ấy?”

Bà ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, còn nói với vẻ mặt vui vẻ.

“Con gái ngoan, để mẹ bón cho con ăn. Chỉ cần Lâm Hinh Ly chết đi rồi, Hàn Thiếu Phong sẽ đau khổ. Cả Hàn gia rồi sẽ là của chúng ta, mẹ sẽ cho con và Vĩ Thiên một cuộc sống đầy đủ”.

An Nhi rơi nước mắt, cố gắng khuyên nhủ bà ta.

“Mẹ! Con xin mẹ mà, mẹ đừng làm hại chị ấy, đừng làm hại Hàn gia. Họ đâu có lỗi gì đâu chứ? Con xin mẹ mà!”

Bà ta chuyển thái độ nhanh như chớp, lập tức trở nên giận dữ với An Nhi. Đặt đĩa cơm xuống đất, bà ta đứng dậy trừng mắt quát.

“Đủ rồi! Tao đúng là nuôi ong tay áo mà!”

[…]

“Bà ta vẫn không có liên lạc gì sao?”

Thiếu Phong lo lắng hỏi Cao Luân, nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu. Hai người thức cả đêm chờ đợi, quên ăn quên ngủ. Người sốt ruột nhất vẫn là Thiếu Phong, nhìn thấy Hinh Ly qua ảnh Triệu Ngọc Hoa gửi, anh vừa đau vừa hận.

Căn phòng khách với ánh sáng trắng mờ, vì không muốn để người lớn lo lắng nên anh đã bảo Hàn phu nhân và Lâm lão gia đi nghỉ trước. Nhưng anh biết rằng, họ làm sao mà yên giấc được?

Một tiếng “Ting” vang lên, lại là tin nhắn đến.

Cao Luân vội vàng bắt lấy điện thoại lên xem,là một đoạn video. Mặc dù chưa mở lên xem, nhưng hình ảnh hiện lên trên đó thật sự khiến anh ấy giật mình. Thiếu Phong nhìn thấy thái độ đó của anh, hỏi vội.

“Là gì vậy? Đưa cho tôi xem!”

Cao Luân nhìn anh khó xử.

“Thiếu Phong à! Anh phải bình tĩnh!”

“Mau đưa tôi xem!”

Thiếu Phong giật lấy điện thoại trong tay anh rồi mở video lên. Trong video là Hinh Ly, nhưng thần trí cô giống như không được tỉnh táo, liên tục kêu gào trông vô cùng đau đớn. Bên cạnh là An Nhi đang ròng rã nước mắt.

“Chị! Chị bị làm sao vậy? Chị ơi!”

Hinh Ly đau đến nỗi quằn quại, vừa dằn xé lại vừa muốn bùng phát.

Bàn tay anh run rẩy từng hồi một, sóng mũi cay xè đi, đôi mắt hằn lên tia máu rõ rệt. Anh thật không thể ngờ Triệu Ngọc Hoa lại có thể tàn nhẫn đến mức như vậy.

Nghe những âm thanh đau đớn ấy, anh siết chặt lấy điện thoại mà gục đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

Dù có mạnh mẽ đến đâu, thì khi nhìn thấy người mình yêu phải chịu đau khổ như thế, anh vẫn không thể kìm lòng được.

Đời này anh dành bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực chỉ để thấy em cười.

Nhưng lại vì một chút đau thương, mà đứng nhìn em đau khổ.

Anh không biết nên làm sao mới phải?

Vì trái tim anh cũng đã nát tan rồi…



Tại nhà kho của Lâm gia.

Hinh Ly sau khi tỉnh lại thì toàn thân đau như bị thiếu đốt, cả người nóng rực khó chịu. Triệu Ngọc Hoa đứng trơ mắt ra nhìn, còn cười đầy mãn nguyện.

Cô kêu gào từng hồi đau đớn, lại cố kìm nén cơn đau. Nằm trên sàn, cô nhìn bà ta trừng mắt hỏi.

“Bà…đã làm gì tôi?”

Bà ta cười sảng khoái nói.

“Tao muốn mày phải chết, cùng với mẹ của mày”.

An Nhi nghe thấy lập tức phản ứng.

“Mẹ nói vậy là sao vậy? Mẹ?”

Hinh Ly đau đớn nằm ở trên sàn, cố gắng trườn đến chân bà ta nắm chặt lấy cổ chân.

“Bà đã làm gì mẹ tôi? Triệu Ngọc Hoa?”

“Mày không cần biết, chỉ cần biết rằng nhờ tao mà mẹ mày mới được ra đi thanh thản. Hahaha!”

Bà ta nói xong quay lưng bỏ lại Hinh Ly trong đau đớn, cô nằm trên sàn mồ hôi nhễ nhại vì những cơn đau, nước mắt lăn dài.

Bà ta đã hại mẹ? Mẹ qua đời thật sự là do bà ta sao?

Nhớ đến cơn ác mộng hôm đó, cô đau khổ gào khóc, cổ họng khô khan đến nỗi giống như sắp nứt nẻ.



Hôm sau trong cơn mê man, Hinh Ly lại bị tiêm một mũi thuốc nữa, sức của cô bây giờ không đủ để phản kháng. An Nhi thì cũng mệt lã người, cô ấy không nuốt trôi nổi một miếng thức ăn, chỉ nằm thoi thóp đó.

Cánh cửa mở ra, có người bước vào cầm theo mũi tiêm. Hinh Ly cố ngẩng đầu lên nhìn, bàng hoàng khi đó là Diệp Tiêu. Lúc đầu cô chỉ nghĩ là An Nhi nhìn nhầm thôi. Nhưng không, thật sự là cậu ta.

Giọng cô yếu ớt.

“Tại sao?”

Tại sao cậu lại làm như vậy? Tại sao lại phản bội Thiếu Phong? Anh ấy tin tưởng cậu như vậy, xem cậu như một người thân trong nhà, mẹ chồng tôi yêu thương cậu, chưa bao giờ ngược đãi cậu. Tại sao vậy chứ?

Diệp Tiêu hành động vô cùng bình tĩnh, im lặng không nói gì mà chỉ tiêm thuốc vào tay Hinh Ly, cô lại chìm sâu vào hôn mê một lần nữa.

[…]

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, cả Thiếu Phong và Cao Luân đều ngủ quên trên sô pha từ lúc nào không hay.

Điện thoại reo lên, cả hai lập tức bừng tỉnh. Thiếu Phong là người nghe điện thoại.

“Tôi nghe đây!”

Trong điện thoại là giọng của Triệu Ngọc Hoa, bà ta cười khẩy.

“Là mày sao? Được lắm!”

“7h tối nay mày và thằng Cao Luân mang theo giấy chuyển nhượng tài sản đến đây!”

“Nhớ, chỉ có hai đứa bây thôi!”

Thiếu Phong lòng như lửa đốt, anh vội hỏi.

“Hinh Ly đâu? Tôi muốn gặp cô ấy?”

Tụt! Tụt! Tụt!

Nhưng vẫn chưa kịp hỏi thêm gì, bà ta đã cúp máy. Anh đâu biết rằng Hinh Ly bây giờ bị hành hạ đến sống không bằng chết, đau đớn khôn nguôi.

Bây giờ anh không cần gì nữa, chỉ cần Hinh Ly mà thôi. Dù bản thân có gặp nguy hiểm ra sao, chỉ cần cô bình an, anh chấp nhận tất cả.



Tối đến, vừa đói vừa khát, toàn thân lại đau đớn, Hinh Ly bây giờ quả thực như một chú chim nhỏ nằm thoi thóp trong lòng. Cả An Nhi cũng không chịu đựng được lâu hơn nữa, cô thấy Hinh Ly như vậy càng cảm thấy đau lòng hơn nữa.

Một màn đêm đen kịt hiện ra trước mắt, Hinh Ly

toàn thân đầy thương tích, đứng trước mặt cô là Triệu Ngọc Hoa trên tay cầm súng. Bà ta nhìn cô cười đầy mãn nguyện. Thấy cô như thế này, chính là điều mà bà ta đã mong muốn từ lâu.

“Lâm Hinh Ly mày đi chết đi!”

Tiếng súng vang lên vội trời, Hinh Ly nhắm nghiền mắt lại, nhưng người bị thương lại không phải cô mà là Thiếu Phong.

Anh nằm trên đất, toàn thân đâu đâu cũng là máu. Hinh Ly đau khổ gào lên.

“Thiếu Phong!”

Cơn ác mộng làm cô bừng tỉnh, trán toát mồ hôi gọi tên anh.

“Thiếu Phong?”

Hoá ra chỉ là mơ mà thôi. Nhưng giấc mơ này…liệu có thể thành sự không? Cô rất sợ. Triệu Ngọc Hoa nhất định sẽ gọi Thiếu Phong đến cứu cô, anh nhất định sẽ đồng ý mọi yêu cầu của bà ta, cả tính mạng cũng không cần.

Ý chí mạnh mẽ trong cô trỗi dậy, cô cố gắng trở mình trên đất, lấy đà gượng dậy, giọng yếu ớt.

“Không được! Mình không thể để anh ấy bị liên lụy. Mình không muốn! Mình không muốn!”

Cô nhích đến chỗ An Nhi gọi.

“An Nhi? An Nhi? Em có…ổn không?”

An Nhi nghe thấy giọng của cô, vội vàng phản ứng lại. Cô ấy nhìn bộ dạng của cô bây giờ, vừa đau xót vừa áy náy trong lòng.

“Hinh Ly! Xin lỗi chị! Xin lỗi đã để chị ra nông nỗi này!”

“Chúng ta…giúp nhau cởi trói trước đã. Em còn sức không?”

An Nhi gật đầu liên tục. Hai chị em ngồi cọ sát vào nhau, giúp nhau cởi trói. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa đi đâu đến đâu thì Triệu Ngọc Hoa đã đi vào. Họ giật mình một phen không kịp phản ứng.

Bà ta trừng mắt giận dữ.

“Muốn chạy à? Đâu có dễ như vậy?”

“Đi theo tao!”

Bà ta bạo lực kéo An Nhi đứng dậy, không cho An Nhi ở cùng phòng với Hinh Ly nữa.



7h đúng.

Thiếu Phong và Cao Luân đã đến Lâm gia. Đứng trước cổng, anh siết chặt tay nhất định dù hôm nay có như thế nào, cũng phải cứu được hai chị em họ.

Điện thoại lại reo lên, Triệu Ngọc Hoa bây giờ đang là người chiếm ưu thế hoàn toàn.

“Để Hàn Thiếu Phong vào trước! Tôi muốn cậu ta trải nghiệm trước một chút!”

Cao Luân tắt máy rồi nhìn Thiếu Phong.

Anh thở mạnh, chậm rãi bước vào. Cửa lớn Lâm gia mở ra. Trước mắt anh là Hinh Ly đang ngồi trên đất, hai tay bị trói vào hai bên cột. Mặt cỏ xanh xao kém sắc, đói và khát đã một ngày khiến cô không thể nói năng được gì. Cơn đau ấy lại đến, Hinh Ly nhăn nhó đau khổ, vùng vẫy gào thét.

Đau quá! Đau quá!

________________________________________________