Chương 9

Trên đời này có hai loại nữ nhân cần phải tránh. Một là kiểu nữ nhân đến tuổi Cố Cách Cách mà vẫn chưa kết hôn, kiểu này rất dễ dàng đói khát khó nhịn. Kiểu thứ hai cũng giống như Cố Cách Cách, là sau khi say rượu công khai chiếm tiện nghi của người ta, loại nữ nhân này rất dễ dàng say rượu loạn tính (quan hệ bừa).

Miêu Tư Lý sau một hồi tranh đấu kịch liệt, mới quyết định —— Bỏ của chạy lấy người. Di, nàng cũng đâu phải là đồ mà có thể bỏ lại.

"Tiểu thư, cô không thể đi!"

Bảo vệ đại thúc tận lực làm tròn bổn phận của mình, nện một bước mạnh mẽ bay qua Ferrari như Lưu Tường* vượt qua rào cản, (…Ngày xưa ổng cũng tập sao?) bắt được Miêu Tư Lý, chỉ vào Cố Cách Cách vừa bị đυ.ng vào kính chắn gió đến nổ đom đóm, đang liều mạng xoa đầu, nói: "Vị tiểu thư này chắc chắn là bị đυ.ng thương đầu rồi, cô phải đưa cô ta đến bệnh viện ngay, ngay đi."

(*: Lưu Tường là vận động viên phá kỷ lực ASIAD ở nội dung chạy 110m vượt rào của TQ)

Miêu Tư Lý kiên nhẫn giải thích: "Chú ơi, chú cũng thấy, cô ấy là người say, rất nguy hiểm. Tôi vì sự an toàn của mình mới vứt bỏ cô ấy, chú đừng bắt tôi, mà nên tìm chú cảnh sát mang nữ nhân này đi, thuận tiện giúp tôi rửa xe nữa."

Bảo vệ đại thúc thật cẩn thận hỏi: "Ba của cô có phải Lý Cương không?"

Miêu Tư Lý trả lời: "Không phải."

Thái độ của Bảo vệ đại thúc lập tức kịch liệt: "…Mang đi, mau mang đi."

"Thực ra ba tôi là đồng nghiệp của Lý Cương… Tên ổng là Miêu Cương…" Miêu Tư Lý cố gắng giải thích, nhưng vẫn bị Bảo vệ đại thúc mạnh mẽ nhét vào trong xe, rồi sau đó được bạn Cố Cách Cách say khướt dùng cả chân lẫn tay bám chặt lên người giống như bạch tuộc, Miêu Tư Lý đành phải chịu phận bất hạnh.

Miêu Tư Lý một tay lái xe, tay còn lại thì cùng Cố Cách Cách đánh lộn, cuối cùng hữu kinh vô hiểm* chạy xe vào được gara, không dám nhìn lại băng ghế phía sau, chỉ lấy điện thoại ra nói: "Chú Tứ, cháu là Miêu Miêu, còn phải phiền chú một việc…" (*: có kinh hãi nhưng không nguy hiểm)

Sau khi dốc hết sức lực, Miêu Tư Lý mới lộng được Cố Cách Cách về nhà. Sở dĩ nói là "Lộng", bởi vì suốt quãng đường ngắn ngủi từ gara đến nhà, Miêu Tư Lý một hồi đỡ, một hồi cõng, một hồi ôm. Sau khi đã dùng hết tất cả biện pháp, vẫn không cách nào đưa được Cố Cách Cách về, cuối cùng trực tiếp đánh cô ngất xỉu kéo đi.

Cố Cách Cách vừa về đến nhà, tựa như tỉnh ngay lập tức, xông thẳng vào toilet, ôm bồn cầu nôn đến thiên hôn ám địa.

Miêu Tư Lý mặt đen nhìn nàng, lúc trên xe sao chẳng thấy nàng tự giác ói ở ngoài xe thế đây?

Dùng chiếc cốc gấu con đáng yêu duy nhất, rót một chén nước đầy đưa cho Cố Cách Cách để nàng súc miệng.

Cố Cách Cách ngay sau khi ói ra cả mật, mới coi như là thanh tỉnh rồi, ngẩng đầu nhìn thấy Miêu Tư Lý gần như lõa thể chỉ còn đồ lót đứng ngay trước mặt, tức thì kinh hãi thét lên chói tai, quyền đấm cước đá đẩy Miêu Tư Lý ra khỏi nhà vệ sinh đóng "Phanh" cửa lại, rồi mới đứng lên chửi ầm: "Miêu Tư Lý, cô là đồ lưu manh, sắc lang, đồ điên!"

Miêu Tư Lý đầu tiên chính là sững sờ, sau khi minh bạch tình huống trước mặt rồi thì phẫn nộ vỗ cửa: "Cố Cách Cách, chị là đúng là nữ nhân vô lương tâm, chị ói ra cả người tôi, tôi còn chưa trách, chị dựa vào cái gì giờ không cho tôi tắm rửa?"

Tắm rửa? Cố Cách Cách quay đầu lại, quả nhiên thấy trong bồn tắm đã xả đầy nước, trên mặt đất còn ném vài quần áo bẩn, mặt không khỏi đỏ lên, nàng hình như thật sự hiểu lầm, nhưng vẫn già mồm át lẽ phải nói: "Cô tắm thì cứ tắm, tại sao phải ở ngay trước mặt của tôi, còn không phải cố ý muốn đùa giỡn lưu manh sao?"

Miêu Tư Lý không còn biết phải nói gì nhìn lên cửa phòng tắm: "Tỷ tỷ, tôi xin chị, nói đạo lý một chút được không. Là ngay khi tôi chuẩn bị tắm, chính chị liều mạng xông vào, ôm bồn cầu ói tới chẳng còn gì, là chị hay tôi đùa giỡn lưu manh? A, tôi biết rồi, Cố Cách Cách, chị là cố ý, cố ý xông vào khi tôi định tắm, chị muốn rình coi tôi!"

"Cười chết thôi, tôi rình coi cô? Với kẻ so với dưa chuột còn gầy, thân không đến ba lạng thịt như cô mà đòi tôi rình…" Hình ảnh vừa nãy lại lần nữa hiện lên trong đầu, tai Cố Cách Cách bất chợt nóng lên, tiền đột hậu vểnh (trước sau lồi lõm), cao to đầy đặn, dáng người của Miêu Tư Lý từ lúc nào trở nên câu hồn như vậy?

Miêu Tư Lý nghe nàng nói đến một nửa chợt ngừng, cúi đầu nhìn lại chính mình, lập tức đoán được suy nghĩ trong nội tâm nàng, cười hắc hắc nói: "Cố Cách Cách, chị không mở cửa, không phải vì bị dáng người bây giờ của tôi mê đến thất điên bát đảo, trốn ở bên trong trộm chảy máu mũi đi?"

Bigo, đáp án chính xác! Cố Cách Cách thật là có chút cảm giác như muốn chảy máu, ngay cả phủ nhận cũng lộ vẻ vô lực, chỉ nói một câu: "Cười chết thôi."

Miêu Tư Lý dùng giọng điệu "Thỏ con ngoan, mau mở cửa", nói với Cố Cách Cách đang ở bên trong: "Nếu muốn nhìn mở cửa là được, chị yên tâm, tôi nhất định không che chút gì, cho chị một lần xem đủ."

Bên trong một trận trầm mặc.

Miêu Tư Lý tiếp tục dụ thuyết, giống như đang làm quảng cáo: "Nhìn được, sờ vào xúc cảm còn tuyệt hơn, chị không thấy đáng tiếc sao!"

Bên trong như cũ trầm mặc.

Miêu Tư Lý không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát lên: "Chuyện quá phận hơn cũng làm rồi, Cố Cách Cách, chị giả bộ con gái đàng hoàng làm gì a?"

Cửa mở, Cố Cách Cách từ bên trong bước ra, Miêu Tư Lý lập tức nâng ngực hóp bụng, cười cong cả mắt, trên mặt viết hai chữ thật to: Mau nhìn!

Khóe miệng Cố Cách Cách bốc lên, nghiêm túc cẩn thận đem Miêu Tư Lý từ trên xuống dưới đánh giá một phen.

Miêu Tư Lý vẻ mặt chờ mong hỏi: "Thế nào?"

Cố Cách Cách không đáp, chuyển từ phía trước ra sau Miêu Tư Lý, sau đó không chút hoang mang giơ chân lên, một cước đá vào mông nàng, đem nàng đá vào buồng vệ sinh, vỗ vỗ tay nói: "Cô đã quên, tôi không cảm thấy hứng thú với nữ nhân, tắm nhanh lên, tắm xong tôi còn muốn tắm."

"Cố Cách Cách!" Miêu Tư Lý tức giận xoay người, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng trang nhã lịch sự, tựa như một cước kia căn bản không phải do nàng làm. Miêu Tư Lý không cam lòng xoa mông, con mắt xoay tròn, cười nói, "Tôi thấy chúng ta không nên lãng phí thời gian và nước, hay là cùng nhau đi!."

"Nếu cô chưa muốn trở thành người nổi tiếng, xin mời thu hồi đề nghị đáng khinh của mình." (ý là bạn ý có thể lên mặt báo)

Miêu Tư Lý nâng cằm lên bốn mươi lăm độ, tự mình suy nghĩ, đem Mã Lạp trong 《 Mã Lạp chi tử 》đổi thành chính mình, lập tức run rẩy, nhanh chóng đóng cửa lại. Không phải ai cũng có dũng khí giống như Tưởng Đại Ngọc.

Nghe được tiếng đóng cửa, Cố Cách Cách mới thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn còn đang đập mạnh, sờ một chút mặt, tay thiếu chút thì phỏng, nhỏ giọng mắng một câu: "Miêu Tư Lý, cô là đồ đáng chết."

Tiếng nước truyền đến, trong lòng càng phát ra khô nóng.

Không biết qua bao lâu miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Miêu Tư Lý trong phòng tắm kêu nàng.

Cố Cách Cách đi qua, tức giận hỏi: "Có chuyện gì?"

Khẩu khí Miêu Tư Lý như mệnh lệnh nói: "Lấy đồ ngủ cho tôi."

Cố Cách Cách vứt một cái liếc mắt về phía cửa: "Cô nói tôi lấy, tôi phải lấy sao?"

"Tùy chị thôi, chị không lấy, tôi cứ như vậy ra ngoài." Miêu Tư Lý thật đúng là đi tới cửa, vặn tay nắm.

Cố Cách Cách sợ tới mức vội vàng nói: "Chờ một chút! Tôi đi lấy." Nàng tuyệt đối tin tưởng Miêu Tư Lý sẽ làm đúng như lời mình, mặt không đổi sắc chẳng mặc gì bước ra.

Miêu Tư Lý đứng sau cánh cửa nhẹ nhàng cười, nữ nhân này vẫn thẹn thùng giống như trước đây, tiếp tục hung cũng chỉ là hổ giấy.

Cố Cách Cách nhét áo ngủ vào trong qua khe cửa.

Miêu Tư Lý nhận lấy, đặt lên mũi ngửi một chút, trên áo ngủ vẫn còn mùi thơm ngát đặc hữu của Cố Cách Cách, trong lòng rung động, khi mặc mới phát hiện, Cố Cách Cách không mang đồ lót cho nàng, đành phải ʹChân khôngʹ mặc áo ngủ lên người, đối với gương thầm than: Đáng tiếc áo ngủ quá bảo thủ, nếu không sẽ càng hấp dẫn hơn. Mở cửa, bước đến bên Cố Cách Cách, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi đánh giá nàng: "Chậc chậc, không nghĩ tới chị bây giờ khẩu vị nặng như vậy."

Cố Cách Cách nhất thời không thể hiểu được lời nàng.

Miêu Tư Lý đi đến cửa, quay đầu lại, vẩy mép váy ngủ lên tới đùi, phong cảnh kiều diễm bên trong như ẩn như hiện, hướng Cố Cách Cách vứt mị nhãn nói: "Em ở trên giường chờ chị."

Một cỗ nhiệt đánh thẳng vào đầu Cố Cách Cách, nữ nhân Miêu Tư Lý không biết xấu hổ này, nàng thậm chí không mặc gì bên trong!

Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách đỏ bừng cả mặt co quắp đứng tại đó, tâm tình lập tức vui vẻ hơn. Thẳng đến khi ngã xuống giường chui vào chăn, mới cười lớn ra tiếng, chọc nàng thật sự rất thú vị.

Nhưng Cố Cách Cách chỉ bằng một câu, lập tức khiến cho tâm tình nàng nháy mắt hạ.

Cố Cách Cách nói: "Miêu Tư Lý, đêm nay cô ngủ sô pha."

Giường lớn như vậy dựa vào cái gì mời nàng đi ngủ sô pha? Không đi, kiên quyết không đi, đánh chết cũng không đi! Miêu Tư Lý còn nằm ra thành một chữ đại (大), chiếm toàn bộ chiếc giường.

Trước khi Cố Cách Cách bước ra khỏi phòng tắm một phút, Miêu Tư Lý lặng lẽ đứng dậy, lấy trong tủ quần áo ra một tấm thảm, đến phòng khách, co chân uốn tại ghế sô pha.

Cố Cách Cách tắm rửa xong liền nhìn thấy Miêu Tư Lý trên sô pha, vừa lòng gật đầu: "Ngoan."

Miêu Tư Lý duỗi cổ, đáng thương nói: "Ngủ sô pha không thoải mái, vẫn là cho em ngủ giường đi!"

Cố Cách Cách thương hại nhìn nàng: "Thân ái, xóa ngay ý niệm không thực tế trong đầu này đi, cô cũng biết, không thể."

Miêu Tư Lý tiếp tục lui mà cầu nói: "Em đáp ứng chị, mặc kệ chị câu dẫn em như thế nào, em cũng sẽ không chạm vào chị, vậy được không?"

Mặt Cố Cách Cách lập tức lạnh xuống, không nói gì trở về phòng, đóng cửa đến rung cả trời, thể hiện sự phẫn nộ của nàng.

Miêu Tư Lý thè lưỡi, ăn ngay nói thật nha, làm chi giận dữ như vậy?

Cố Cách Cách ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà, màu trắng trên trần nhà chậm rãi vẽ ra một khuôn mặt, so với dĩ vãng càng thêm rõ ràng. Mà người đó giờ phút này chỉ cách nàng một bức tường, thậm chí còn nghe được cả tiếng tim đập và hít thở của nàng, cảm giác chân thật đến khó thể tin.

Miêu Tư Lý, nữ nhân mà nàng dùng năm năm để cố gắng quên, không chút báo trước một lần nữa đến bên cạnh nàng, cảm giác mất lại được thật sự rất tốt đẹp, chính là nàng không muốn, bởi vì nàng không thể chịu thêm một lần nữa loại đau đớn tê tâm liệt phế kia, thật chết người.

Cố Cách Cách tức giận nhảy một phát từ trên giường xuống, vọt tới phòng khách, kéo nữ nhân trên ghế sô pha dậy, dùng sức lay thân thể của nàng, chất vấn: "Miêu Tư Lý, cô là bại hoại, tại sao phải trở về?"