Chương 34

Trong lúc chờ Miêu Tư Lý tắm rửa, Cố Cách Cách gọi phục vụ đưa lên một bộ dàn âm thanh, đồng thời tìm thấy trong ngăn kéo một đĩa CD tình ca, giọng trầm thấp của Trương Học Hữu chậm rãi chảy:

♫"…Tình chưa tan người đã đi, tựa như hai đường đi chẳng gặp lại, dù tương lai bao nhiêu gian khó, thì lòng tôi vẫn trao về em, đừng nghi ngờ chân ý của tôi, hãy mỉm cười đi để giữ lại ba phút hôn này…"♫

Khi Miêu Tư Lý bước ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy Cố Cách Cách đang ngồi trên sô pha, trên tay bưng rượu đỏ, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, bàn chân hơi đung đưa theo điệu nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nét mặt đắm chìm trong âm nhạc, ở dưới ánh đèn màu cam càng toát ra vẻ tao nhã mê người. Bởi vì chỉ mặc trên người áo tắm, da thịt tuyết trắng lộ ra dưới cổ chữ V, làm đầu Miêu Tư Lý lập tức liên tưởng đến từ cảnh xuân chợt tiết.

Hình ảnh như vậy khiến tim Miêu Tư Lý cũng theo run rẩy, bước từng bước thật nhẹ đến bên cạnh nàng, nâng cằm, hôn lên môi Cố Cách Cách. Sau ba phút hôn nồng nhiệt, mới quỳ một chân bên cạnh, bề mặt mềm mại của sô pha lập tức lún sâu, nắm thật chặt những ngón tay của Cố Cách Cách, nhẹ nói: "Em muốn cả đời làʍ t̠ìиɦ nhân của chị."

Cố Cách Cách nhìn vào đôi mắt tràn nhập ôn nhu của Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Không được".

Vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Miêu Tư Lý tức thì được thay thể bởi ưu thương, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vì sao?"

Cố Cách Cách rút tay mình ra, múa may lên không trung: "Nếu chị có thể sống đến tám mươi tuổi, như vậy sinh mệnh cũng chỉ còn lại chưa tới 2/3, mà chị cảm thấy một người chỉ cần sống đến sáu mươi tuổi là đủ, nên em chỉ cần giống như bài hát này, yêu nửa đời là được."

Lòng treo lên của Miêu Tư Lý lúc này mới buông xuống, hơn nữa còn tràn đầy vui tươi, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng khϊếp người: "Ý của chị là chị còn thích em phải không? Chị còn nguyện ý cùng em một chỗ?"

Cố Cách Cách im lặng, chỉ nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa định cất lời thì Miêu Tư Lý lại cúi thấp đầu.

Miêu Tư Lý có chút nản chí ngã lòng nói: "Đáng tiếc bây giờ em hai bàn tay trắng, chẳng còn xứng với chị."

Cố Cách Cách có chút buồn cười nhìn nàng, đầu Miêu Tư Lý cúi thấp đến cổ áo cũng theo thả rộng, trên mái tóc đỏ gợn sóng còn vương hơi nước, bộ dạng bây giờ của nàng đáng thương như một nhi đồng không chiếm được kẹo ăn.

Điều này khiến nàng nhớ lại những ngày còn làm gia sư năm năm trước, sau khi tắm xong các nàng thường giống như bây giờ, khoanh chân cùng ngồi đối diện trên ghế sô pha hoặc giường, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra bao trùm đối phương, chỉ khác nhau là, khi đó nàng đối mặt với Miêu Tư Lý không có tạp niệm, còn bây giờ trong máu lại có cảm giác du͙© vọиɠ cháy lên, hơn nữa sau khi ngửi thấy mùi thơm nữ nhân trên người Miêu Tư Lý, hệt như bỏ thêm chất xúc tác vào trong huyết quản, nàng không thể quên việc chưa làm xong kia ở bể bơi.

Mà Miêu Tư Lý cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Cố Cách Cách lóe lên ánh lửa, cứ vậy rơi vào cảm xúc ưu sầu.

Cố Cách Cách lại uống một ngụm rượu đỏ, nhưng không nuốt vào mà lại nâng mặt Miêu Tư Lý lên, không chút dư thừa rót vào trong miệng nàng, sau đó rời khỏi đôi môi đỏ mọng đó, nhìn yết hầu Miêu Tư Lý từng ngụm nuốt xuống.

Ánh mắt của Miêu Tư Lý bắt đầu trở nên mê ly, tựa như ngụm rượu vừa nãy đã làm say nàng, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chăm chú Cố Cách Cách, trong đó có cả chờ mong.

Cố Cách Cách không làm nàng thất vọng, ấn vai nàng đặt xuống sô pha, nhưng ngay khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Cố Cách Cách dừng lại, nhẹ nhàng tách ra hỏi: "Miêu Tư Lý, chị muốn hỏi em một điều."

"Ân?" Miêu Tư Lý khẽ nhíu mày, ngay lúc này lại hỏi cái gì đây.

"Em…" Cố Cách Cách dừng lại một chút, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn thốt ra câu hỏi: "Có hay không?"

Miêu Tư Lý không đuổi kịp suy nghĩ của Cố Cách Cách, nghi hoặc hỏi: "Có cái gì?"

Trên đầu Cố Cách Cách lập tức hiện ra ba đường hắc tuyến, còn tưởng rằng nàng đã trở nên thông minh hơn, ai ngờ vẫn là ngu ngốc như vậy, ngay cả vấn đề này cũng nghe không hiểu. Kỳ thật nàng không để ý Miêu Tư Lý có còn là thân hoàn bích, nàng chỉ muốn biết nếu không phải, vậy người may mắn đó là ai. Vén mấy sợi tóc mai bên tai nàng lên, dùng giọng thật nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây có ai từng đối với em giống như chị lúc này không?"

Miêu Tư Lý dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ của nàng, mặt chà đỏ, vội vàng biện bạch: "Em…"

Hai chữ "Không có" chưa kịp thốt ra đã bị Cố Cách Cách nuốt vào trong miệng, nàng dời môi, dùng một giây đồng hồ ngắn ngủi làm ra quyết định, nói: "Quên đi, vẫn là tự mình tìm đáp án."

Miêu Tư Lý nghe thấy những lời này mặt lại càng đỏ hơn, thậm chí Cố Cách Cách còn chưa chạm đến người mà nàng đã thấy mình ẩm ướt cùng cao triều, nghĩ đến cho nàng một cái kinh hỉ không phải tốt sao? Liền không nói thêm gì nữa.

Hoàn toàn không giống với lần đầu tiên khi Miêu Tư Lý muốn nàng, là lần mò cùng rối loạn, từ năm năm trước sau khi Cố Cách Cách bị vô số lần Miêu Tư Lý đẩy ngã, đã tự học thành tài (…), tuy nàng vẫn luôn là người bị áp, nhưng nàng biết hôn nơi nào là mẫn cảm, hôn nơi nào là thoải mái, hôn nơi nào làm xúc động nhanh.

Cố Cách Cách cúi đầu, thì thầm một tiếng nhỏ bên tai nàng: "Miêu Tư Lý." Rồi bắt đầu vẽ lên bức tranh hình hồ lô, theo tuần tự (…) hôn người dưới thân, đầu lưỡi lướt qua vành tai, khuôn mặt, chóp mũi, cho đến khi dừng lại bên bờ môi mềm mại ướŧ áŧ kia, mới phát hiện mọi việc phát triển dường như không thể theo khống chế của mình. Miêu Tư Lý bất quá chỉ là cuộn đầu lưỡi đáp lại, lập tức nàng đã có cảm giác như bị cắn nuốt đến hít thở không thông, sau một hồi mê muội, tim đập như muốn văng ra khỏi l*иg ngực, từng tiếng thình thịch còn vang đến bên tai. Làm sao còn suy nghĩ được hôn nơi nào trước, hôn nơi nào sau, hôn nơi nào thoải mái, hôn nơi nào mẫn cảm, mỗi một chỗ của người dưới thân đều mang theo lực hấp dẫn trí mạng với nàng, hận đến nỗi không thể một ngụm nuốt vào.

Rời khỏi môi Miêu Tư Lý, hôn từng chút nhỏ vụn lên cổ của nàng, bàn tay thì lần xuống dưới dây lưng áo tắm, chỉ nhẹ nhàng kéo tức thì Miêu Tư Lý đã chân không hiện ra, Cố Cách Cách đánh giá Miêu Tư Lý hệt như đánh giá một món đồ hiếm thế trân bảo, ánh mắt dần dần trở thành nóng rực, nếu lúc này Miêu Tư Lý mở mắt ra, sẽ nhìn thấy một ngọn lửa trong ánh mắt ấy.

Bởi vì không gian sô pha nhỏ hẹp, khiến tay chân Miêu Tư Lý không thể duỗi ra, chỉ có thể gấp khúc co lên, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run run nói cho Cố Cách Cách biết, trong lòng nàng chắc chắn cực kỳ khẩn trương.

Cố Cách Cách kỳ thật cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tri kỷ vỗ vỗ mặt Miêu Tư Lý nói: "Chúng ta tới giường đi."

"A?" Miêu Tư Lý mở mắt, trong đó tràn đầy ý loạn tình mê, sau một lúc lâu mới hiểu rõ lời Cố Cách Cách nói, nghe lời đứng dậy, "Nha."

Đứng dậy rồi Miêu Tư Lý mới nhìn thấy trên người mình không còn một vật, mặt lập tức thẹn thùng vô cùng, mấy bước đã chạy trốn tới bên giường, lao vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhìn Cố Cách Cách.

Khó được thấy Miêu Tư Lý ở trên giường còn có mặt yếu nhân, Cố Cách Cách bị nàng chọc cười, cười khẽ một tiếng, cũng hòa dịu không ít cảm giác khẩn trương, có vẻ như không cần thâm nhập cũng biết tiểu quỷ trên giường kia còn chưa qua lễ thành nhân, tâm tình vui vẻ bước qua, ôm cả Miêu Tư Lý cùng mền, đối mặt với nàng nói: "Nhìn em dường như rất sợ."

"Ai… Ai sợ." Miêu Tư Lý cậy mạnh phản bác, bất quá ngữ điệu khẽ run đã vạch trần nói dối của nàng.

Cố Cách Cách yêu cực bộ dạng nàng lúc này, tuy rằng không khí bị hai câu đối thoại đó làm hỏng không ít, nhưng không trọng yếu, cái quan trọng là nàng muốn có được Miêu Tư Lý hoàn toàn, không chút giữ lại. Hít sâu một hơi, kéo tấm chăn trên người Miêu Tư Lý, dùng đôi tay ôm chặt lấy nàng, hôn lên xương quai xanh tinh xảo, cổ mẫn cảm thon dài, cùng phía trên đầy đặn mềm mại.

Miêu Tư Lý cắn chặt răng, nhưng vẫn không thể kiềm nén bật ra rêи ɾỉ, theo từng nụ hôn của Cố Cách Cách dời xuống dưới, tiếng rêи ɾỉ càng kịch liệt hơn. Cảm giác này thật khác với khi hôn Cố Cách Cách, cả người như ngâm trong nước, sức lực hoàn toàn mất hết đi, không cách nào kiểm soát được cảm xúc trong lòng. Bàn tay vuốt ve trên người nàng rõ ràng lạnh lẽo, nhưng khi lướt qua da thịt lại tựa như ngọn lửa cháy lên, nóng đến kinh người, thậm chí có thể lưu lại vết.

"Cố Cách Cách…" Miêu Tư Lý nhịn không được gọi tên nàng.

Cố Cách Cách cũng sắp bị hòa tan trong những nụ hôn đó, môi luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng, chỉ dùng âm mũi nỉ non một tiếng "Ân~", trong đêm tịch liêu âm thanh đó tràn đầy hấp dẫn, giờ phút này nàng giống như một Sứ giả câu hồn.

Tâm Miêu Tư Lý lập tức hóa thành vũng nước, tay leo lên cổ nàng, rồi trượt vào bên trong áo tắm, khi chạm tới da thịt nóng bỏng giống mình thì lòng mới an định lại, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo của nàng, nhưng giống như làm thế nào cũng không cởi được.

Cố Cách Cách cảm nhận được bất mãn của nàng, cầm lấy tay, chỉ dẫn cho nàng cởϊ áσ tắm của chính mình ra, sau đó lại ôm, hôn môi, dây dưa cùng một chỗ.

Da thịt mịn màng của Miêu Tư Lý nhường Cố Cách Cách thật sâu mê muội, không nhịn được hạ từng nụ hôn ấm áp trơn ướt trên người nàng, cho đến khi hôn tới mức động tình, thì toàn bộ ngại ngùng đều bị nàng vứt hết phía sau, điều gì cũng không thể nghĩ, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, Miêu Tư Lý là của nàng!

Hơi thở Cố Cách Cách mang theo run rẩy, cúi xuống nỉ non bên tai Miêu Tư Lý: "Thân ái, có thể sẽ đau."

Miêu Tư Lý nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, ngay cả Cố Cách Cách cũng nhẫn nại, làm sao nàng không chịu được đây? Trên mặt viết tám chữ to: Thấy chết không sờn, phóng ngựa lại đây.

Bất quá khi ngón tay Cố Cách Cách đâm thủng sâu trong thân thể Miêu Tư Lý, thì nước mắt nàng cũng không kiêng nể tuôn ra, nguyên lai lần đầu thật sự rất đau.

Làm Cố Cách Cách sợ tới mức dừng ngón tay trong thân thể nàng không dám động, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: "Em không sao chứ?"

Miêu Tư Lý không nói gì, nhưng vẻ thống khổ trên mặt đã nói hết cho Cố Cách Cách biết phải làm sao.

Khóe miệng Cố Cách Cách gợi lên nụ cười, như nàng mong muốn.

Sau một hồi tận tình dây dưa, Miêu Tư Lý run rẩy nở rộ dưới đầu ngón tay của người yêu mình, trong nháy mắt toàn bộ cảm giác như bị dìm ngập, giống chiếc lá rụng chầm chậm rơi trong gió.

—————————

P/S: Đã đến đoạn 18+ như mọi người mong đợi nhé. Không uổng phí sự cố gắng của Miêu Tư Lý từ trước giờ, hehehe….

Chú thích: ở trong truyện nói từ "bị đẩy" có thể hiểu tượng tự với việc "bị áp dưới thân"

Bài hát được nói phía trên là bài Tình là nửa đời -情系半生 của Trương Học Hữu.

link online cho cả nhà nghe https://www.youtube.com/watch?v=T5nLCbIUtM4