Chương 21: Sao nỡ chứ

64.

Rạng sáng hai giờ, studio to như vậy, rốt cuộc Ninh Hoảng cũng xong việc.

Ít nhất phần của y cũng đã kết thúc, trong lều vẫn còn một số ca sĩ vẫn đang trang điểm, các nhân viên vẫn đang bận rộn. Ngay cả một số ca sĩ hoàn toàn không thể xuất hiện trên màn hình, cũng đang đi theo quay lại một số cảnh, như thể phòng trường hợp bất cứ lúc nào cũng có thể lên trên đỉnh cao bất ngờ.

Cho dù như vậy, vẫn rất dốc sức mà ca hát.

Ninh Hoảng đang ngồi cạnh sân khấu thì điện thoại reo lên.

Là một người xa lạ gửi tin nhắn.

Dãy số đã bị ẩn đi.

Đối phương nói.

[Tôi nghe nói anh mất trí nhớ.]

Sau đó lại nhắn thêm một câu.

[Ở sau studio, tôi sẽ đợi anh.]

Ninh Hoảng cau mày, không rõ ý tứ mấy lời này là gì.

Khi thì nhìn xem ca sĩ trên sân khấu, không biết tại sao trong đầu lâu lâu lại hiện ra mấy đoạn ký ức kỳ quái.

Nó giống như bị cảm, kèm theo hơi sốt mà hắt xì một cái, trước mắt cũng mơ hồ.

Bên ngoài lều đang mưa to, lều trong sân khấu cũng ướt đẫm.

Có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên trán y, hạ giọng nói: "Chú nhỏ, quá nóng, không thể về nhà, một lát đi bệnh viện khám đi."

Có người đến, nói biểu diễn ban nãy của Ninh Hoàng có vấn đề, cần đến bổ sung quay lại.

Giọng nói Lục Thầm rất dễ nhận ra, giọng điệu lại ấm áp hàm súc, cẩn thận nói: "Cảnh quay có vấn đề gì? Vừa rồi đã quay bổ sung vài đoạn rồi, hiện giờ giọng anh ấy khàn lắm, cho dù có quay lại thì cũng không nói được."

Người nọ ấp úng không nói nên lời, lý do ban đầu đã dùng hết, trước đó thì nói thu âm có vấn đề, chốc lát lại bảo lời bài hát có vấn đề, muốn hát một bài hát khác.

Cuối cùng là nói sân khấu mưa không đủ to, hiệu ứng không tốt.

Giọng nói Lục Thầm cũng lạnh đi: "Các người không phải cố ý kiếm chuyện với anh ấy sao?"

Người nọ thấy Ninh Hoảng nói không nên lời, trợ lý, người đại diện cũng không thấy đâu, chỉ có mình Lục Thầm nhìn như sinh viên đại học, thanh âm dường như cũng lớn hơn: "Cậu nói chuyện chú ý một chút, mọi người cũng vị hiệu quả sân khấu mà thôi."

"Thầy Trình còn đang đợi, phần này nếu không quay xong, chiếm sân khấu thì mấy người phía sau quay thế nào?"

Hiện trường nhanh chóng cãi cọ ầm ĩ, tựa hồ cũng có khuyên nhủ, y nhìn thấy Lục Thầm bị người xô đẩy.

Lục Thầm lo lắng cho y, không có đánh trả.

Nên có người cứ vậy đẩy anh.

Y không biết lấy sức lực từ đâu ra, đứng dậy đem Lục Thầm kéo ra phía sau.

Lực kéo này.

Ghế dựa đổ rạp, một tiếng "Ầm" lớn vang lên, mọi người đều im bặt.

Hai mắt y giận dữ lại cáu kỉnh, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó, muốn làm gì?"

Người nọ bị sự hung dữ của y làm cho không dám động đậy.

Chỉ có thể lùi lại một bước.

Y lập tức đẩy mọi người ra.

Đi đến chỗ cuối cùng, nơi cái người không coi ai ra gì đang ngồi trước mặt.

Trình Hân Nhiên ngồi trên ghế, khuôn mặt vô tội xa lạ nhìn y.

Ninh Hoảng trông như một con thú dữ giận dữ.

"Trình Hân Nhiên." Ninh Hoảng lạnh lùng nói: "Chỉ vì mấy bài hát."

Sắc mặt Trình Hân Nhiên thay đổi, cùng người xung quanh nói vài câu, đám đông tụ tập nhanh chóng tản đi.

Lúc này hắn mới mở miệng: "Ý anh là gì? Tôi không hiểu."

Ninh Hoảng nói: "Bài hát cậu lấy đi là bản nháp tôi chưa viết xong."

"Đợi tôi hoàn chỉnh viết xong, có muốn nghe không?"

Trình Hân Nhiên nói: "Cho dù có, thì cũng là cải biên, không ai tin anh đâu."

Ninh Hoảng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.

"Lúc tôi còn sống hẳn là không."

"Vậy nếu tôi chết thì sao."

Trình Hân Nhiên không thể tin được nhìn y như một kẻ điên: "Ninh Hoảng, anh điên rồi sao?"

Đầu Ninh Hoảng choáng váng vô cùng.

Y không biết là Trình Hân Nhiên điên hay là bản thân mình.

Vì ích lợi, cũng có thể trộm bài hát.

Bạn bè cũng có thể đưa vào chỗ chết.

Hiện tại y chó cùng rứt giậu, đem cái chết đổi lấy chân tướng và dư luận, y cũng cảm thấy y điên rồi.

"Trình Hân Nhiên, cậu cứ thử xem."

Nói đến đây, y có chút chịu không nổi.

Y ngã xuống, té vào một chiếc áo lông mềm mại.

Lại thêm một chút ký ức, y ở trong xe, đầu gối lên đùi Lục Thầm, mặt vùi vào trong áo lông mềm như nhung.

Theo hô hấp, dưới áo lông là một thân thể thanh niên rắn chắc ngây ngô.

Bên tai là tiếng mưa rơi lộp bộp, âm thanh gõ vào cửa sổ xe hơi, xe ở trên đoạn đường dài mà tiến lên, tựa như vĩnh viễn không có kết thúc.

Y khàn giọng nói: "Lần sau đừng đến, còn chưa đủ mất mặt sao."

Cả người Lục Thầm run một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Thật xin lỗi."

Y ho khan hai tiếng, chôn mặt vào càng sâu: "Không nói em, anh đang nói anh."

"... Còn chưa đủ mất mặt anh sao."

Lục Thầm vẫn chưa ra xã hội, năm nhất khóa trước có nói cho anh biết, anh cho rằng người kiêu ngạo thành thục như chú nhỏ cũng chỉ là kém may mắn, ngoài mạnh trong yếu mà thôi.

Thậm chí còn lưu lạc đến mức lấy cái chết để bức bách vài phần.

Lục Thầm chần chờ một lúc, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mấy sợi tóc mềm mại sau gáy y.

Ninh Hoảng lẩm bẩm nói: "Mở cửa sổ xe đi, anh sắp ngạt chết rồi."

Lục Thầm duỗi tay hạ cửa xe xuống, không khí trong lành và ẩm ướt cũng nhanh chóng tràn vào.

Một giọt mưa nóng bỏng rơi xuống cổ y.

Giọng nói Lục Thầm có đôi chút hoảng loạn và áp lực:

"Chú nhỏ, khi anh nói chuyện với anh ta, em đều nghe được."

"... Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó."

Trong lòng y vội chửi mẹ nó.

Quá mất mặt.

Không biết có dọa được Trình Hân Nhiên hay không, chứ cháu trai trước mắt bị y dọa mất rồi.

"... Anh không muốn chết, anh chỉ hù dọa thằng đó thôi."

"Anh nói là em tin ngay à, ngốc không cơ chứ."

Ninh Hoảng hung hăng vỗ anh một cái, mặt chôn càng sâu.

Y làm sao nỡ đi chết chứ.