Chương 3-2: Hôn chúc ngủ ngon

10.

Ninh Hoảng vốn tưởng rằng tối nay sẽ không ngủ được. Kết quả lại ngủ thẳng đến hừng đông.

Giật mình tỉnh dậy cho rằng bị muộn giờ làm thêm, cậu vô thức nhảy dựng lên mặc áo khoác vào, thế nhưng đập vào mắt lại là căn phòng vừa yên lặng vừa ấm áp.

Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng là trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, bên ngoài còn có một người đàn ông đang ngủ say cứ đòi hôn miết, đầu giường còn một đống bαo ©αo sυ người kia cất vào nữa.

Nhưng chỉ cần cậu chạm vào tấm chăn bông mềm mại, trong hương thơm thoang thoảng khiến cậu khó xử bất thường. Cậu dường như mất đi cảnh giác một cách khó hiểu.

Ngày hôm sau cậu mang theo mái đầu như ổ gà thức dậy, xoa đôi mắt ngửi ngửi mùi hương mà mò ra.

Đứng bên cạnh bàn một lúc lâu cậu mới sực nhớ được chi tiết hôm qua đã xảy ra những chuyện gì. Cơ mà đến lúc ăn sáng vẫn còn hơi mơ màng.

Lục Thầm dậy muộn nên bữa sáng là đặt đồ ăn ngoài. Thấy salad khoai tây trên bàn, cũng thấy chú nhỏ nhíu mày.

Anh đang muốn gắp đi, song không ngờ cậu lại cầm thìa xúc hết từng miếng một.

Lục Thầm nhẹ nhàng nói: "Không thích thì để sang một bên đi."

Ninh Hoảng "Ò" một tiếng.

Có vài phần do dự.

Lục Thầm lúc này mới nhớ tới, chú nhỏ nhà mình vẫn luôn như vậy.

Tuy rằng mỗi bữa cơm đều lẩm bẩm ghét bỏ vô số lần nhưng cũng không muốn lãng phí, luôn là chịu đựng vừa ghét bỏ vừa nhắm mắt mà ăn.

Khi anh mới chuyển đến đây cũng cực kì bực bội đối với người chú nhỏ này, trong lòng chửi thầm một vạn lần, thỉnh vị tổ tông này không thích ăn thì đừng ăn nữa.

Ai cũng không thích đồ ăn mình nấu bị bắt bẻ.

Nhưng sau khi thấy chú nhỏ đã đói bụng đến ủ rũ héo úa bị một chén gạch cua lừa đi thì oán giận cách mấy cũng bay sạch sành sanh.

Lục Thầm lặng lẽ kéo dĩa salad khoai tây kéo về phía mình rồi thong thả gấp ăn.

Ninh Hoảng giật mình nói: "Cái đó tôi chọt muỗng vào rồi..."

Lục Thầm cũng đã đưa vào trong miệng.

Mặt không đổi sắc, như đang dạo trên đất bằng vậy.

Làm cho Ninh Hoảng hận không thể nhúng cả mặt vào trong bát.

Sau đó lại ủ rũ đẩy món trứng xào và thịt bò đẩy cho anh: "Cứ để cho tôi, anh ăn của anh đi."

Lục Thầm ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh nhưng bên trong đã sắp tan chảy hết rồi.

Chú nhỏ dễ thương quá.

Ăn được nửa bữa, Ninh Hoảng mới khó khăn ngẩng đầu lên hỏi: "Hôm qua quên hỏi nữa, anh tên gì vậy?"

"Lục Thầm."

"Là "Thầm" trong ngôi sao?" (chén 辰 trong chữ 星辰 xīngchén: ngôi sao)

"Thầm trong chân thành." (chén 忱 trong chữ 赤忱 chìchén: chân thành)

Ninh Hoảng nuốt miếng thịt bò xuống nói: "Ồ, Lục Thầm à."

Cậu dựa vào giọng để kiếm cơm nên giọng nói rất hay, khi gọi tên anh cũng trong trẻo dễ nghe.

Giống hệt lần đầu khi gặp anh.

Khi đó chú nhỏ cũng lười biếng, không chú ý đến giọng điệu nói: "Ồ, Lục Thầm à."

Trong khoảnh khắc ấy, gió xuân thổi ngang qua ngưỡng cửa.

Trong lòng Lục Thầm điên cuồng nhảy nhót, mặt ngoài thì bình tĩnh mà nói: "Thật ra bình thường anh không hay gọi tên em."

Ninh Hoảng hỏi: "Vậy tôi gọi anh là gì?"

Cháu trai, bạn nhỏ.

Sau đó lại trêu chọc anh, kêu anh là ông chủ Lục.

Đương nhiên là Lục Thầm không có ý kiến.

Anh với chú nhỏ rất là thuận lý thành chương ở bên nhau. Chú nhỏ lớn hơn anh bốn tuổi nên ở phương diện nào cũng chăm sóc anh rất nhiều. Anh rung động, tiện đà dựa vào tình thân, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hoàn hảo không chút tỳ vết.

Nói nam không đáp bắc, chỉ đông không đánh tây. Chú nhỏ nói thích người nghe lời, anh tuyệt đối không làm trái ý của đối phương. Người chuyên bắt bẻ như Ninh Hoảng cũng không tìm được điểm gì không hài lòng ở anh.

Nhưng Lục Thầm trước mặt ngoan ngoãn mà sau lưng thì đầy bụng xấu.

Đáy mắt anh chợt có ý xấu nhảy ra bèn nói: "Tỷ như có đôi lúc anh gọi em là chồng yêu chẳng hạn."

"Em rất thích."

Lúc này mới thấy được ông chủ Lục gây dựng sự nghiệp gia nhập bộ môn diễn xuất.

Ít nhất nói dối cũng không đỏ mặt mà còn rất nghiêm túc.

Ninh Hoảng trợn mắt há hốc mồm ba giây, đồng tử rung mạnh, mặt không biểu cảm chậm rãi phun ra một câu:

"Có khả năng thật ra tôi là hàng giả."

"Bạn trai anh đang ở quán bar nào đó chờ anh cũng nên á."

Trong lòng anh có một trận gió thổi qua, ngọn cỏ lông tơ cúi đầu từng mảnh, xù xù ngứa ngáy.

Làm anh suýt nữa phát ra tiếng cười.

"Không thể nào, em có nhận lầm ai cũng tuyệt đối không nhận lầm anh đâu." Lục Thầm ăn no rồi thì đứng dậy, anh chợt phát hiện thân hình chú nhỏ 18 tuổi đã teo lại nên áo ngủ có vẻ quá cỡ.

Trên người chú nhỏ mặc đồ ngủ màu xám giống của anh, để lộ xương quai xanh gầy guộc, ống quần cũng dài xuống tận gót chân.

Nếu mà mình mặc cái này có lẽ chỉ có thể che được nửa mông.

Lục Thầm vẫn bình tĩnh: "Bệnh viện bên kia hẹn tái khám, tan tầm chúng ta cùng đi, thuận tiện đi mua thêm vài bộ quần áo."

Ninh Hoảng thở phào nhẹ nhõm vì được chuyển đề tài, vừa định nói không cần thì lại nghe thấy Lục Thầm bảo để cho cậu làm quen nên trước hết anh sẽ gọi cậu là "Tình yêu ơi" trước.

Ninh Hoảng giật mình, từ trên ghế nhảy dựng lên, che miệng anh.

"Câm miệng."

Âm thanh này như từ trong kẽ răng rít ra.

Lục Thầm lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.

Ninh Hoảng quay đầu đi nói nhỏ: "Đ-Để tôi suy nghĩ."

Còn không biết người này có nói thật hay không.

Cho nên việc đi mua quần áo vô tình bỏ qua một bên.

Cậu cứ cảm giác chỗ nào không đúng lắm.

Chứng cứ cũng thấy rồi, bệnh án cũng có, tin tức cũng có.

Người được cho là bạn trai của mình, rõ ràng không giống như tên lừa đảo.

Nhưng nếu như không phải là tên lừa đảo...

Thì thật sự không phải là tên lừa đảo sao?