Hai người hợp sức, đem hai tay hai chân Tô Phù trói ra đằng sau.
Cô bắt đầu giãy giụa nhưng cơ thể không thể nào động đậy.
Trên trán Tô Phù bắt đầu ra đầy mồ hôi, những sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, trật vật đến cực điểm.
Đáng chết!
Những người này!
Nữ hầu hừ lạnh một tiếng, thu dọn lại những đồ ăn thừa, xoay người rời đi.
Tô phù thử giãy giụa, không ngờ tới càng giãy dây thừng càng thít chặt lại.
Rất nhanh cô đã cảm thấy máu không thể lưu thông, tay chân bắt đầu lạnh cóng lại.
Cô cắn chặt môi, bắt buộc mình chịu đựng.
Năm phút...
Mười năm phút...
Nửa tiếng...
Một tiếng trôi qua, bởi vì máu trong tay chân không được lưu thông, đã bắt đầu run lên.
Cảm giác giống như ngàn vạn đây kim đâm vào người cô, Tô Phù khó chịu đến nỗi chóp mũi đều túa ra mồ hôi lạnh.
Không được!
Nếu còn tiếp tục như thế này, tay chân của cô sớm muộn gì cũng phải vứt đi.
Khó khăn chuyển động cơ thể, trong khoảng cách ngắn ngủi, Tô Phù phải mất mấy phút mới có thể đi đến cửa.
Dùng đầu gõ cửa một cái, Tô Phù cất giọng khàn khàn: ‘Thả tôi ra ngoài.’
...
Sau một tiếng, Tô Phù đã thay một bộ váy hầu gái bồng bềnh mang phong cách Châu Âu thời Trung Cổ, mặt không đổi sắc đứng trước mặt nữ hầu.
Nữ hầu đi hai vòng đánh giá cô: ‘Ai cho cô tự ý đem cổ áo kéo lên?’
Tô phù đã tự mình kéo cổ áo lên rất nhiều, chỉ để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
‘Trước đó đã nói qua với cô ba điều không được phép, hiện tại tôi muốn chính là ba quy tắc tuyệt đối.’
Nữ hầu biểu cảm lạnh lùng, đem cổ áo của cô kéo xuống: ‘Phục tùng tuyệt đối, trung thành tuyệt đối, cung kính tuyệt đối.’
Tô Phù mặt không cảm xúc, nội tâm cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, cô thậm chí còn muốn cười.
Cái gì mà phục tùng tuyệt đối, trung thành tuyệt đối, cung kính tuyệt đối, đều đi gặp quỷ đi!
‘Đã nghe rõ chưa?’ nữ hầu mặt lạnh nhìn cô: ‘nếu còn không rõ, tôi cũng không ngại một lần nữa đem cô nhốt lại.’
Tô Phù gật đầu.
Nếu bị nhốt lại ở trong phòng ngủ không bằng giả vờ ngoan ngoãn, thăm dò địa hình nơi này rồi tìm cơ hội bỏ trốn cũng chưa muộn.
‘Nói chuyện, đã rõ chưa?’
Tô Phù khàn khàn lên tiếng: ‘Đã rõ.’
Nữ hầu cong khóe môi, quay người: ‘đi theo tôi.’
Đi theo phía sau nữ hầu, đi qua hành lang dài, đến tòa lâu đài cổ phía trước.
Không đợi Tô Phù nhìn rõ.
Tiếng nữ hầu khẽ quát truyền đến: ‘Đừng nhìn loạn những chỗ không nên nhìn!’
Tô Phù thu hồi tầm mắt, cúi thấp đầu.
Bên trong trang trí xa hoa lộng lẫy, khiến người ta liên tưởng đến hoàng gia Châu Âu thời Trung Cổ.
Sự tôn quý cùng xa hoa toát lên vô cùng tinh tế.
Nữ hầu nhấc váy đi lên cầu thang, Tô Phù cũng nhấc váy đuổi theo.
Đi xuyên qua hành lang, vòng qua đi tới trước một cánh cửa.
Vệ sĩ áo đen mặt không cảm xúc đứng canh trước cửa, nữ hầu cúi thấp đầu xuống: ‘Phiền thông báo đến thiếu gia, người thiếu gia muốn đã mang đến.’
Vệ sĩ áo đen đưa tay gõ cửa, khi được cho phép mới tiến vào thông báo.
Chỉ trong chốc lắt, vệ sĩ đi ra, ra hiệu cho Tô Phù tiến vào.
Nữ hầu dặn dò: ‘Dù cho thiếu gia yêu cầu làm cái gì đều phải làm theo, tôi nói cho cô nhớ kỹ, phục tùng tuyệt đối.’
Tô Phù bị nữ hầu đẩy về phía trước, lảo đã tiến vào thư phòng.
Diện tích thư phòng thật lớn, mang khí thế mạnh mẽ.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đẹp trai tà mị, khóe môi ngậm một điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt lượn quanh anh.
Mang cảm giác cho gương mặt đẹp trai kia thêm mấy phần mung lung mờ ảo.
Giang Xuyên đang đứng trước bàn làm việc báo cáo, đột nhiên im lặng.