Chương 10: Cô Bé Điên, Tới Đây!

Tô Phù cau chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào nữ hầu: ‘Các cô muốn làm gì?’

‘Nếu cô đã không nghe lời, vậy thì đành phải dạy dỗ cô, để cho cô nhớ rõ làm người biết nghe lời là như thế nào.’

Tay nữ hầu cầm dây thừng, đang muốn trói hai tay cô lại, nhưng bởi vì một mệnh lệnh đột nhiên suất hiện mà bị cắt ngang.

‘Thiếu gia muốn gặp cô ấy, lập tức đưa ấy đến gặp ngài.’

Nữ hầu dừng lại hành động: ‘Vâng.’

Tô Phù âm thầm thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía nữ hầu đầy vẻ khıêυ khí©h.

Nữ hầu hừ lạnh một tiếng: ‘cô cũng đừng quá đắc ý, thời gian còn dài, về sau ngoan ngoãn chịu đựng đi.’

......

Trong thư phòng

Giang Xuyên đóng tài liệu lại, cung kính đứng ra bên cạnh.

Tô Phù dẫm lên thảm trải sàn đắt đỏ, từng bước từng bước đến chỗ người đàn ông có ánh mắt mang tính cướp đoạt kia.

Thượng Quan Lăng một tay cầm điếu thuốc, ngón tay thon dài gẩy điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm nguy hiểm nheo lại.

Cô đang mặc một bộ đồ hầu gái, vòng eo thon thả và cánh tay trắng nõn, duyên dáng đứng thẳng, tạo thành một khung cảnh khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.

Mái tóc thật dài, che khuất đi nửa gương mặt bên kia, lộ ra một bên khuôn mặt xinh đẹp đến kinh ngạc.

‘Cô tên là gì?’ Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên.

Tô Phù lắc đầu.

Thượng Quan Lăng rũ ngón tay xuống gõ gõ bàn: ‘không nói?’



‘Không biết’ Tô Phù không muốn một lần nữa lại bị giam trong phòng ngủ chịu đựng cơn đói cùng trói buộc.

‘Là không biết, hay là không dám nói, hửm...!’ Thượng Quan Lăng đứng dậy, người đàn ông cao lớn trong nháy mắt tạo thành một cảm giác lấn áp người khác.

Với hành động không cho phép cưỡng lại, anh đã tiến đến chỗ Tô Phù.

Tô Phù rũ mắt xuống: ‘Tôi không biết mình tên là gì.’

Không biết mình tên là gì?

Thượng Quan Lăng cười nhẹ, khuôn mặt đẹp trai chậm rãi tới gần, mùi hương nam tính ập vào trên mặt cô.

Tô Phù vẫn bình tĩnh, không có chút hoảng hốt hay sợ hãi nào.

‘Vậy thì gọi là cô điên, được không?’

Tô Phù gật gật đầu.

Cằm bỗng nhiên đau sót, Tô Phù bị ép buộc ngẩng đầu lên.

Khóe miệng Thượng Quan Lăng ngậm điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm nguy hiểu nheo lại: ‘không có ai đã dạy cô, làm thế nào để trả lời tôi sao?’

‘Vâng, thiếu gia.’

‘Nói cô thích.’

Tô Phù nắm chặt hai tay, cô nhịn: ‘Tôi rất thích cái tên này.’

‘A... kỹ thật diễn chả ra làm sao.’ Thượng Quan Lăng buông cô ra, quay trở về ghế ngồi của mình.

‘Giang Xuyên, cậu ra ngoài.’

Giang Xuyên thương hại nhìn về phía Tô Phù: ‘Vâng, thiếu gia.’

Cửa thư phòng đóng lại, trong lòng Tô Phù thấp thỏm.



Quả nhiên một giây sau, Thượng Quan Lăng ngoắc ngoắc ngón tay: ‘Cô bé điên, tới đây!’

Tô Phù do sự một giây, cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến.

Vừa đứng vững trước mặt người đàn ông, ánh mắt của Thượng Quan Lăng liền thay đổi, coi như nghe lời, chẳng qua anh không vừa ý với ánh mắt của cô.

Những chuyện xảy ra từ khi cô bước vào tòa lâu đài cổ cho đến bây giờ anh đều biết.

Cô cũng không phải loại người dịu dàng ngoan ngoãn mà có thể dễ dàng gϊếŧ chết được.

Khóe môi Thượng Quan Lăng cong lên, đáy mắt hiện lên một tia cợt nhả: ‘Phụ nữ nghe lời, mới có giá trị để tồn tại.’

Người đàn ông giơ tay nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên.

Những sợi tóc xõa ra sau tai, lộ ra một nửa khuôn mặt đáng sợ, hơi thở của người đàn ông hơi ngừng lại.

Anh buông tay ra, trầm ngâm một lúc rồi nói: ‘sau này trước khi đến gặp tôi hãy che kín mặt bên kia lại.’

‘Vâng’

‘Giọng nói bị làm sao?’

Những câu hỏi kỳ quái, nhưng Tô Phù không thể không trả lời: ‘Không biết.’

Hỏi cái gì cũng không biết.

Tên không biết.

Giọng nói tại sao bị thương cũng không biết.

Vậy là tại sao khuôn mặt cô lại biến thành cái dạng này, cô cũng không biết.

Thượng Quan Lăng nheo đôi mắt lại, có chút hứng thú đáng giá cô, bệnh viện tâm thần, cô gái quá mức xinh đẹp...