‘Làm sao, ngốc luôn rồi à?’ Thượng Quan Lăng cầm gói thuốc lá lên từ bàn làm việc, rút ra một điếu, ngậm ở khóe môi.
Một tay cầm lấy bật lửa lên, mắt hơi nheo lại, châm thuốc.
Ánh lửa mờ ảo, có chút khói bay lên.
Tô Phù nhếc môi, ánh lửa tàn thuốc đột nhiên ập đến trước mặt cô.
A...
Tô Phù giật mình, kêu lên một tiếng, rụt đầu về sau.
A...Người đàn ông vô sỉ nở nụ cười, tiếng cười vang lên trầm thấp nặng nề.
Tô Phù không thể không thừa nhận, người đàn ông chết tiệt này không những đẹp trai mà ngay cả giọng cười cũng đều gợi cảm chết người.
‘Tiếp Tục!’
Tô phù ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh nói: ‘Cái gì?’
Đầu ngón tay Thượng Quan Lăng cầm điếu thuốc, miệng thổi ra một làn khói trắng: ‘Vừa này không phải rất giỏi hay sao?’
Mặt Tô Phù nóng lên dường như sắp bốc cháy đến nơi.
Người đàn ông này làm sao có thể tùy tiện nói ra những lời này!
Liêm sỉ đâu?!
Mà cũng đúng, người đàn ông này nuôi nhiều nữ hầu như vậy, liêm sỉ hay cái gì đó đều sớm bị chó ăn mất rồi.
‘Bảo cô tiếp tục, nghe thấy hay không?’
Người đàn ông khẽ quát một câu, kéo suy nghĩ của Tô Phù trở lại.
Cô không biết.
‘Tôi không biết.’
Thượng Quan Lăng đặt chân đang vắt chéo của mình xuống, chỉ vào chân mình: ‘Ngồi lên.’
Ngồi lên?
Ngồi lên chân của anh?
‘Còn đứng đấy làm gì, ngồi lên.’
Trong lòng Tô Phù kháng cự nhưng chỉ có thể ngồi lên chân anh, tay Thượng Quan Lăng bóp lấy cằm cô.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô.
Lực bóp dưới cằm cô còn đang nắm chặt, khiến Tô Phù nhịn không được kêu lên một tiếng.
Một tia bối rối lướt qua đôi mắt Tô Phù.
Cô có phải giả vờ hay không, không phải anh là người rõ nhất hay sao.
‘Có biết làm gì không?’.Thượng Quan Lăng dùng tay nâng cằm cô lên.
Môi mỏng thổi ra một làn khói thuốc, tất cả đều thổi lên mặt cô.
Tô Phù lắc đầu.
‘A, tôi dạy em.’
Anh dạy?
Không cần nghĩ Tô Phù cũng biết, nội dung mà anh dạy chắc chắn sẽ không đứng đắn gì.
Anh ta đang làm nhục cô!
Bị làm nhục hết lần này đến lần khác.
Lý trí Tô Phù suy sụp, cô giơ tay lên, nhanh chóng bóp lấy cổ anh, ánh mắt hung ác: ‘Đi chết đi, kẻ cưỡng bức.’
Phản ứng của cô khiến Thượng Quan Lăng trở tay không kịp.
Ngây người mất ba giây, Thượng Quan Lăng dùng một tay kiềm chế lại tay cô, hơi dùng chút sức.
A!
Tô Phù kêu đau một tiếng, sắc mặt trắng bệch, bóp lấy cổ tay anh, trong nháy mắt trở nên bất lực.
Một trận đau đớn truyền đến từ cổ tay.
Thượng Quan Lăng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nguy hiểm: ‘Cô bé ngốc, trước mặt tôi tốt nhất là cô nên thu móng vuốt của mình lại, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cắt bỏ đi cái tay này của cô.’
Người đàn ông vung tay lên, Tô Phù từ trên đùi anh ngã xuống.
Cũng may thảm đủ dày, cũng không có bao nhiêu cảm giác đau đớn.
‘Cút ra ngoài.’
Như là mệnh lệnh được ban ra.
Tô Phù không dám trì hoãn, chật vật đứng lên, liền chạy ra bên ngoài.
Chờ khi cô rời khỏi thư phòng này, không biết bên ngoài sẽ là loại tra tấn gì.
Nữ hầu nhìn thấy cô chạy đến, Giang Xuyên cho nữ hầu một ánh mắt, nữ hầu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
‘Đi theo tôi’. Nữ hầu lạnh lùng nhìn qua Tô Phù, xoay người rời đi.
Tô Phù che tay, thở gấp đi theo phía sau cô ta.
Người đàn ông này, ra tay cũng thật độc ác.
Cũng không biết cánh tay này của cô, sẽ thế nào nữa.