Chương 7: Lại gặp mỹ nam, thiếu nữ thèm, huyệt ẩm ướt, chân run run



Lăng Quân Mặc không để ý Bạch Liên, vội vàng đỡ Sở Viện, lo lắng hỏi: “Sở cô nương, ngươi không sao chứ!!”

“Quân Mặc ca ca người ta giống như trặc chân, không đi được!!” Sở Viện giọng dịu dàng tiếp tục nói: “Quân Mặc ca ca ngươi cõng ta!!”

Lăng Quân Mặc không nói hai lời, cõng Sở Viện lên, bước nhanh đi vào trong một rừng trúc, Sở Viện nghi ngờ hỏi: “Quân Mặc ca ca, ngươi cõng ta đến nơi đây làm gì?”

“Đây là chỗ ở của Nhị sư huynh ta, hắn là truyền nhân của thần y, y độc song tuyệt, ta mang ngươi đến cho hắn xem vết thương ở chân như thế nào.” Lăng Quân Mặc trả lời.

Vậy nàng đi không phải bị phơi bày sao!!

Sở Viện kinh hoảng vội vàng nói: “Ta bị thương nhẹ ở chân, cần gì phải phiền phức thần y a! Gϊếŧ gà lại dùng đao mổ trâu! Không đúng! Đại tài tiểu dụng!!”

Nhưng lúc này Lăng Quân Mặc lại phát huy thể chất thẳng nam vô cùng tinh tế, không nói hai lời trực tiếp cõng nàng đến phòng Nhị sư huynh hắn, ở đây mùi thuốc xông vào mũi, trong phòng đều là tủ thuốc, phía trên dán tên đủ loại dược liệu quý báu.

“Tứ sư đệ tìm ta có chuyện gì hả?” Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ trong phòng truyền đến.

Chỉ thấy cửa gỗ bị đẩy ra, trong phòng có một nam tử áo trắng đang ngồi trên mặt đất, trước mặt là một bàn trà chân thấp, tay hắn thon dài trắng nõn đang bưng chén trà, bên ngoài cửa sổ phía sau lưng hắn vẫn là rừng trúc xanh biếc, mà tướng mạo nam tử áo trắng hoàn mỹ giống như trích tiên hạ phàm.

Trời ơi!! Sở Viện nước bọt suýt chút nữa chảy ra, nơi này sao lại nhiều người đẹp như vậy, một thiếu tướng quân anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang, một mỹ nam tiên khí bồng bềnh cao lãnh, tuy hai loại hình, nhưng giống nhau để cho người ta không dời nổi mắt, thèm đến huyệt ẩm ướt run chân.

“Ta trên đường cứu được một cô nương, trặc chân, Nhị sư huynh giúp ta chữa thương cho nàng.” Lăng Quân Mặc nói thật.

Nam tử áo trắng nhìn sang Sở Viện sau lưng Lăng Quân Mặc, thản nhiên nói: “Trặc chân cũng cần ta trị sao? Nàng không phải là thê tử của ngươi, cũng không phải đệ tử Thanh Loan Sơn! Ta cần gì phải phí tâm lực này.”

Sở Viện vội vàng thò đầu nói: “Ta có thể lập tức sẽ trở thành đệ tử Thanh Loan Sơn!”

“Chớ nói nhảm, sư phó thu đồ nghiêm cẩn, ngươi không có chút căn bản võ công nào, sư phó sao chịu thu ngươi!!” Lăng Quân Mặc khẽ mắng.

“Ta không thử một chút, sao biết kết quả đây.” Ánh mắt Sở Viện kiên định.

Lời này vừa nói ra, nam tử áo trắng kia liền nhìn nhiều Sở Viện vài lần, sau đó lạnh nhạt nói: “Cõng nàng tới.”

Lăng Quân Mặc lập tức cõng Sở Viện đi qua, thả nàng ngồi ở trên nệm êm bên cạnh Nhị sư huynh.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu đối với Lăng Quân Mặc nói : “Ngũ sư đệ chắc phải biết, lúc ta chẩn trị, người bên ngoài không thể ở bên cạnh.”

Lăng Quân Mặc nghe vậy vội nói: “Biết, ta đi ngoài cửa chờ một lát, Sở cô nương tốt gọi ta.”

Nam tử áo trắng cũng không nói gì, không tiếng động thân thể lui về phía sau, kéo thả chân Sở Viện xuống, ngón tay thon dài điểm hai cái ở cổ chân nàng.

Nam tử trích tiên hạ phàm, sờ mắt cá chân nàng, đơn giản trong nháy mắt Sở Viện cao triều, lại kìm lòng không được thở gấp hai tiếng.

Nam tử áo trắng, nghi ngờ liếc Sở Viện một cái, ngay thẳng nói: “Chân của ngươi cũng không bị thương, ngươi tên gì?”

“Không biết, ngươi đυ.ng một cái ta, ta chỉ muốn kêu lên.” Sở Viện cũng ngay thẳng trả lời.

“Ngươi có thể đi ra!!” Nam tử áo trắng cũng không để ý tới Sở Viện, tiếp tục nâng chén trà lên thưởng thức trà.

“A.” Sở Viện có chút nản lòng, nam tử áo trắng này, so thẳng nam còn khó trêu chọc hơn, toàn thân lộ ra khí chất cấm dục, sợ không có tâm với chuyện nam nữ.