Chương 6: Đi theo con đường trà xanh, để trà xanh không có đường đi

Sở Viện ngượng ngùng rút kê ba Lăng Quân Mặc ra khỏi miệng, xoa xoa khóe miệng đau buốt, sau đó rưng rưng nước mắt nói: “Quân Mặc ca ca, người ta chỉ là muốn giúp ngươi thoải mái một chút!!”

Mặt Lăng Quân Mặc thoáng thẹn thùng thu kiếm lại, thấp giọng nói: “Ta đã nói, những chuyện này chỉ sau khi chúng ta thành thân mới có thể làm!! Tốt, ngủ đi!!”

Sở Viện vừa mới chuẩn bị xuống giường, thì thấy Lăng Quân Mặc nói : “Trên mặt đất ngủ không thoải mái, ngủ trên giường đi.”

Nàng còn chưa kịp vui vẻ, khen Lăng Quân Mặc đã giác ngộ, liền nghe hắn nói tiếp: “Ta ngủ trên mặt đất.”

Dọc theo đường đi đến núi Thanh Loan sư môn của Lăng Quân Mặc, Sở Viện đã nghĩ ra nhiều cách khác nhau để quyến rũ hắn, đều thất bại, hắn vĩnh viễn nói tất cả chờ thành thân làm tiếp, làm nàng thèm mỗi ngày dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp đang ngủ của hắn tự an ủi.

Trên đường đến núi Thanh Loan, Sở Viện nghe Lăng Quân Mặc nói cuộc gặp gỡ lớn, nói sư môn bọn hắn chỉ có năm đệ tử, hàng năm chỉ có mùa hè mới có thể tới núi Thanh Loan tập võ hai tháng với sư phó, khi hai tháng vừa kết thúc, bọn hắn sẽ trở lại kinh đô tiếp tục sinh hoạt.

Nghe nói sư phụ của bọn hắn tuổi còn trẻ võ nghệ rất cao, thoái ẩn sơn lâm khi mới ba mươi tuổi, tuyển đệ tử càng nghiêm khắc hơn, ba năm, cũng chỉ thu năm người đồ đệ, Sở Viện chăm chú lắng nghe và càng khao khát đến núi Thanh Loan.

Đến núi Thanh Loan, Sở Viện nhìn thấy những bậc đá cao vυ"t trong mây, liền bị hù run chân, không bò được mấy bước, liền kiệt sức thở hồng hộc, cũng may thể lực Lăng Quân Mặc tốt, cõng nàng không thở dốc tim không đập mạnh leo lên.

Mới vừa vào sư môn hắn, nhìn thấy từ xa có một bóng người chạy về phía họ, khi đến gần thì thấy đó là một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh lá cây, chắc cũng trạc tuổi nàng, sau khi nhìn thấy Lăng Quân Mặc cõng nàng, hận không thể dùng mắt khoét thủng thân thể nàng!!

Lăng Quân Mặc vừa thả xuống Sở Viện, thiếu nữ mặc quần áo màu xanh lá cây liền đi tới trước mặt Lăng Quân Mặc, cười duyên nói: “Biểu ca, thật là ngươi, xa xa nhìn còn sợ nhận lầm, Liên nhi làm xong đồ ăn biểu ca thích ăn nhất, biểu ca mau mau đi nếm thử.”

“Không phải bảo ngươi năm nay đừng đến sao? Sao lại tới?!” Lăng Quân Mặc không vui nói.

Thì ra thiếu nữ mặc quần áo màu xanh lá cây này là biểu muội Lăng Quân Mặc tên là Bạch Liên, một mực cảm mến Lăng Quân Mặc, ba năm qua lấy danh nghĩa chăm sóc hắn, tới núi Thanh Loan làm bạn, Lăng Quân Mặc không hiểu phong tình, lại ngại nữ nhân phiền phức, trên núi này lại không có nữ nhân, thực sự không tiện, năm nay sớm viết thư cho nàng ta, không cho nàng ta tới, không ngờ nàng ta vẫn tới, hắn tự nhiên không cao hứng.

“Mợ cũng là lo lắng ngươi, mới bảo ta tới.” Liên nhi ủy khuất nói.

Sở Viện lắc đầu trong lòng thở dài: Bạch Liên hoa này, a không đúng, Bạch Liên ba năm còn không hiểu, lấy mẹ hắn ra làm cớ, không càng chọc hắn phản cảm sao?

“Ngày mai ngươi liền xuống núi, bằng không thì ta sai người trục xuất ngươi xuống núi!!” Lăng Quân Mặc nói xong, lập tức dẫn đầu nhanh chân rời đi.

Bạch Liên kia thay đổi dáng vẻ đáng yêu, trừng mắt nhìn Sở Viện thấp giọng nói: “Tiện nhân!! Biểu ca là của ta, đừng tưởng rằng nữ nhân linh tinh nào cũng có thể quyến rũ hắn.”

“Ta cũng không phải nữ nhân linh tinh, ta là vị hôn thê mà Lăng Quân Mặc chọn, hắn chính miệng nói muốn cưới ta, hắn từng nói với ngươi không?” Sở Viện dương dương đắc ý nói.

Nàng ta nếu như khách khí với nàng chút, đó còn dễ nói chuyện, vừa tới đã mắng nàng tiện nhân linh tinh, vậy nàng cũng không phải người mặc kẻ khác nắn bóp.

Bạch Liên tức giận đưa tay lên muốn đánh Sở Viện, không đoán được Sở Viện kinh hô một tiếng, lập tức ngã xuống đất, Lăng Quân Mặc vừa quay đầu lại, thì thấy Bạch Liên giơ lên tay, còn Sở Viện ngã trên mặt đất.

Lập tức rảo bước chạy tới, nghiêm nghị trách cứ Bạch Liên: “Bạch Liên!! Ngươi vì sao đánh Sở cô nương!!”

Bây giờ Bạch Liên thực sự ủy khuất: “Biểu ca...... Ta không có!”

“Ta nhìn thấy, ngươi còn nghĩ chống chế! Ngươi bây giờ sao lại trở nên điêu ngoa như vậy, thật làm cho ta thất vọng!!”

“Chính là nàng...... Ô biểu ca, ngươi tin tưởng ta!!” Bạch Liên gấp đến độ khóc ra thành tiếng.