Chương 46: Năm Đó Ta Đút Hai Tay Vào Tay Áo

Tông môn tranh tài sẽ chia làm thi đấu ngoại môn và nội môn.

Dường như thi đấu ngoại môn mang tính chất biểu diễn nhiều hơn.

Sau khi trải qua cuộc tranh tài ngoại môn khốc liệt, mười đệ tử ngoại môn giành chiến thắng sẽ đấu theo cặp.

Nếu như các phong chủ của tất cả đỉnh núi coi trọng đệ tử nào thì người đó sẽ được trực tiếp thu nhận vào sơn môn.

Nếu như không được tuyển chọn cũng sẽ cho đăng ký thân phận đệ tử trong nội môn, đi đến tất cả đỉnh phong làm chuyện trong khả năng của mình.

Nói cách khác, khó khăn lắm mười đệ tử xuất sắc nhất của ngoại môn mới thoát khỏi vòng vây, cuối cùng đi vào nội môn múa một khúc cho các đại lão.

Ban đầu bọn họ đã khiến mọi người ở ngoại môn kinh ngạc, nhưng khi đến đây, trong nháy mắt lại biến thành gà thịt để mọi người lựa chọn như chợ bán thức ăn.

Người có thể đi vào nội môn cũng không phải thiên tài duy nhất, dù sao trên thế giới này có rất nhiều thiên tài.

Cuộc thi đấu ngoại môn vô cùng nhàm chán, phần lớn các thiếu niên Trúc Cơ mổ xẻ lẫn nhau ở trên quảng trường trước đại điện.

Cố gắng hết sức xuất những tuyệt chiêu sở trường của mình ra, nhưng khán giả dưới khán đài lại giống như xem khỉ nhảy qua vòng lửa trong gánh xiếc vậy.

Dù sao ở trong nội môn Trúc Cơ kỳ là sỏi đầy đường.

Sau màn biểu diễn của mười người, có năm người được các trưởng lão của mỗi đỉnh núi nhìn trúng, thu nhận làm đệ tử nội môn.

Trong số đó có Mã Hưng Nghiệp thắng mà không vẻ vang gì, hắn được Ngũ Hành phong thiên về thuật pháp chuyên công nhìn trúng.

Khoảnh khắc khi Mã Hưng Nghiệp được chọn, hắn kích động đến run cả người.

Mấy năm vất vả, tông môn kỳ vọng lúc này đều đáng giá!

Mã Hưng Nghiệp phấn khích đến mức hạnh phúc như được dỗ đầu bảng thi quốc gia như kiếp trước vậy.

Gió xuân ngựa cưỡi phi ào, Trường An xem hết vườn nào có hoa. (Bài thơ “Đăng khoa hậu”)

Rốt cuộc, hắn cũng không xấu hổ với danh thiên tài, thành công gia nhập vào Thanh Vân tông!

Hắn đột nhiên nghĩ đến Tiêu Phong, nếu như Tiêu Phong đánh bại hắn thì hắn hoàn toàn không thể đứng ở chỗ này.

Thực xin lỗi Tiêu sư đệ, tu tiên tàn nhẫn vậy đấy, sau này nếu như gặp được ngươi ta sẽ đền bù cho ngươi.

Mã Hưng Nghiệp nói xin lỗi ở trong lòng, nhưng sau đó lập tức chúc mừng với các đồng môn ở bên cạnh.

Mà lúc này, Tiêu Phong đang ngồi trên đại điện của Thanh Vân tông, vẻ mặt kỳ lạ nhìn quảng trường trước đại điện.

Bởi vì được sư huynh nhờ, nên hắn ở trên lầu các của tòa đại điện để triệu hồi hư ảnh của Thanh Long và Chu Tước.

Không những gặp được chưởng môn mà chưởng môn còn vô cùng thân thiết với hắn, cũng đã nhiều lần hỏi hắn có muốn chuyển núi để làm đệ tử thân truyền của chưởng môn hay không.



Đối mặt với người chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của mình, mặc dù trong lòng Tiêu Phong rất phấn khích nhưng khi nghe chưởng môn ngang nhiên đào góc tường thì hắn vẫn e ngại từ chối.

Hầu như tất cả những gì hắn có bây giờ đều do sư huynh cho, nếu thật sự hắn rời Tiểu Sơn phong thì hắn còn mặt mũi nào tiếp tục tu hành nữa chứ?

Tiêu Phong còn lo lắng chưởng môn sẽ bị hắn từ chối mà tức giận, nhưng không ngờ chưởng môn chỉ thở dài, bĩu môi lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Nghe giọng điệu mắng mỏ khá bẩn thỉu, nhưng người đứng đầu giáo phái không hề qua loa về cách đối xử của mình.

Nơi này không chỉ bố trí tụ linh trận để giúp hắn tu hành mà còn được cung cấp vô số linh quả, tiên dược để hắn dùng.

Cách đối xử như vậy hoàn toàn trái ngược với của Mã Hưng Nghiệp ở trước đại điện bên dưới.

Trên mặt Tiêu Phong mỉm cười, từ khi đến Tiểu Sơn phong, hắn cũng từ từ trở nên cởi mở hơn.

Ngoại trừ đại sư huynh nói một là một, nhị sư huynh thông thạo kiếm đạo, tứ sư huynh vạn pháp đều hiểu, còn có tam sư huynh là một bậc thầy vẽ tranh, còn có...

Tiêu Phong sờ vào bông hoa nhỏ khô héo trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

Sau khi màn biểu diễn của các đệ tử ngoại môn kết thúc, tiết mục quan trọng chân chính cũng bắt đầu.

Trên đại điện, mười tám vị Đại Thừa ở phía sau lưng Động Hư Tử đồng thời ra tay.

Trên bầu trời của Thanh Vân tông, một không gian xa lạ khổng lồ lặng lẽ tới gần.

“Chỗ này là không gian giới tử! Cuộc thi đấu nội môn sẽ tổ chức ở đây, tu vi tuyệt đối không thể thấp hơn Kết Đan kỳ, người sẵn sàng tham gia đăng ký hiện tại có thể tiến vào không gian giới tử chờ đợi!”

Giọng nói của Động Hư Tử lại vang lên lần nữa, nói ra quy tắc thi đấu lần này.

Kết Đan trở xuống bị cấm dự thi, hầu hết các đệ tử của Thanh Vân tông cũng đều không biết làm gì với quy tắc cứng nhắc như vậy.

Dù sao khoảng cách giữa mỗi đại cảnh giới giống như một vực thẳm.

Cấm dưới Kết Đan kỳ dự thi, phần lớn là để bảo vệ những phế vật không biết trời cao đất rộng không bị bàn tay của đám đại tu sĩ không cẩn thận đánh chết.

Nhìn lên phía trên khán đài, vô số lưu quang sáng lên, người trước tranh người sau bay về phía không gian giới chỉ.

Tất cả mọi người đều là thiên kiêu chi tử, đương nhiên không cam lòng bị bỏ lại phía sau.

Trong số đó, nổi bật nhất là Tuệ Trí, người triệu hồi chân thân Phật môn.

Tuệ Trí đang ngồi ngay ngắn được kim thân tám trượng bao bọc bay vào Không gian giới chỉ.

Uy thế Nguyên Anh kỳ khiến tất cả mọi người nản lòng.

Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm đại điện, khi nhìn thấy Tổ Uyên mặc bộ đồ đen bay vào Không gian giới chỉ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.



Vừa định đứng dậy bay đi lại bị u Dương nắm lấy bả vai đè xuống, Trần Trường Sinh nghi hoặc nhìn u Dương.

Chỉ thấy u Dương cười lớn, vỗ vỗ bả vai của Trần Trường Sinh nói: “Uất ức lâu như vậy cứ thoải mái đánh một trận đi, thắng thua không quan trọng, chú ý an toàn!”

“Vâng, sư huynh!” Trần Trường Sinh trịnh trọng đáp lời u Dương, ngự kiếm bay lên bầu trời bay về phía Không gian giới chỉ.

“Sư huynh, thật sự không có vấn đề gì sao?” Hồ Đồ Đồ có chút lo lắng hỏi.

“Ta cũng không biết, nhưng với tính tình của Trường Sinh nhất định sẽ chiến đấu đến cùng, ngươi cứ yên tâm đi.” u Dương vô cùng tự tin nói.

Khi số người trong Không gian giới chỉ lên tới bốn trăm người, lối vào Không gian giới chỉ đóng lại.

Người do dự giờ mới vừa bước tới lối vào đã bị chặn lại bên ngoài.

“Gặp chuyện không quyết, đạo tâm còn chưa ổn định, lui ra ngoài!” Phong chủ Hình phong xuất hiện ở cửa vào, thản nhiên nói.

Những đệ tử còn muốn cầu xin phong chủ phá lệ khai ân lập tức xấu hổ lui về phía sau.

Và tất cả mọi người trong Không gian giới chỉ vừa tiếp đất đều đã cảnh giác nhìn những người xung quanh.

Bây giờ ở đây chỉ có kẻ thù, không có giúp đỡ, người duy nhất có thể tin tưởng được là chính mình!

“Quy tắc của cuộc thi đấu lần này là không có quy tắc, người đứng cuối cùng là người chiến thắng. Cứ yên tâm và mạnh dạn ra tay, chúng ta sẽ kịp thời cứu các ngươi ra.” Sắc mặt phong chủ Hình phong bình tĩnh nói.

Ngay khi phong chủ Hình phong vừa nói xong, Không gian giới chỉ vốn rộng rãi lập tức tối sầm lại.

Hàng trăm tu sĩ áo đen gần như ở trạng thái Nguyên Anh kỳ đột nhiên xuất hiện trong Không gian giới chỉ.

Lập tức gây náo nhiệt ở trong Không gian giới chỉ!

Phong chủ Hình phong cũng vô cùng kinh ngạc nhìn kẻ đầu xỏ.

Trần Trường Sinh mặc đạo bào màu tím đứng ở giữa nhất nhìn đối thủ ở bốn phía.

Ở kiếp trước, thậm chí hắn còn không có cơ hội tham gia cuộc thi lần này, chỉ có thể đứng ở phía đằng xa mà nhìn những thiên tài này tỏa sáng ở trước mặt người đời.

Nhưng lần này hắn cũng tới, đồng thời u Dương sư huynh cũng đã nói, không cần nương tay!

Từng người đánh nhau là Trần Trường Sinh hoàn toàn không có hứng thú, mục tiêu của hắn chỉ có một nên không bằng trực tiếp gϊếŧ chết!

Trong đôi mắt đeo mặt nạ của Trần Trường Sinh lóe lên một tia lạnh lẽo, hai tay giấu trong ống tay áo mà đứng lửng lơ.

Hàng trăm con rối Nguyên Anh Kỳ che kín cả bầu trời, uy thế khiến mọi người trong sân phải khϊếp sợ!

Một người chống lại 399 người còn tạo thành một cỗ uy thế!

Năm đó ta đút hai tay vào áo, không biết cái gì gọi là đối thủ.