Chương 45: Bắt Đầu Thi Đấu

Đối với người bình thường thì mười ngày cũng chỉ một chớp mắt thôi.

Chớ đừng nói đến những tu sĩ tu hành không biết gì đến năm tháng.

Nhưng trong mười ngày này, hầu như ngày nào cũng ồn ào đến nỗi khiến u Dương phát điên.

Mỗi sáng khi hắn vẫn còn đang ngủ ngon, tiếng pháo chào mừng đã ầm vang, tiếng cười to phóng khoáng, tiếng nói chuyện ba hoa khoác lác.

Chuyện này khiến người ngủ nướng vào buổi sáng như u Dương đều phải tức giận thức dậy vào mỗi ngày.

Trong mười ngày qua, dường như đại diện của các đại thánh địa đã giao hẹn trước hôm nay ngươi đến thì ngày mai ta đến.

Thân là một tông môn siêu cấp của chín đại thánh địa, bọn họ sẽ không chọn đến cùng một ngày để cướp danh tiếng về phía riêng mình.

Mỗi khi có một tông môn siêu cấp đến, Thanh Vân tông cũng cho đủ sỉ diện.

Tiếng pháo chào mừng vang dội, thụy thú chào đón, ít nhất sẽ có một vị phong chủ nghênh đón ở sơn môn.

Hai bên phát động chân nguyên khuếch đại âm thanh, lớn tiếng nói chuyện ra vẻ quen biết, thỉnh thoảng còn cười nói khiến tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Làm như vậy trước sơn môn Thanh Vân tông to lớn cũng không biết giả vờ giả vịt cho ai nhìn nữa.

Chín đại thánh địa khác nhau là:

Vạn Kiếm sơn —— Kiếm tông

Nam hải —— Bồng Lai sơn

Tây phương —— Đại Linh sơn tự

Tuyết vực —— Hàn cao nguyên

Phù Chú sơn —— Vạn Pháp tông

Thái sơn —— Thánh Hiền sơn trang

Hoang mạc —— Thiên Sa cốc

Linh Tú phúc địa —— Phiêu Miểu các

Và Thanh Vân động thiên —— Thanh Vân tông

Chín đại thánh địa phân bố ở trời nam biển bắc, không làm phiền nhau mà còn giúp đỡ nhau, hợp thành bộ phận tu hành quan trọng nhất trên thế giới.

Nếu có thể không ngại xa ngàn dặm tham gia cuộc thi đấu nội môn của Thanh Vân tông thì bọn họ nhất định sẽ không chỉ xem lễ đơn giản như vậy.

Cũng không phải những năm qua chưa từng tới đây, nhưng đây là lần đầu tiên đều tới, ngay cả u Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Trường Sinh chuẩn bị thế nào?” u Dương liếc nhìn thoáng qua căn phòng của Trần Trường Sinh, hỏi Bạch Phi Vũ đang đứng ở trên cây.

“Ta nghe hắn nói đã chuẩn bị rất đầy đủ, ít nhất thì hắn đã không tìm được sơ sót nào.” Bạch Phi Vũ đáp lại.

“Như vậy à!” u Dương khẽ gật đầu, Trần Trường Sinh dám nói như vậy, Thánh tử Ma tộc Tổ Uyên chết là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.

Mặc dù không biết rốt cuộc sau này Trần Trường Sinh cùng Tổ Uyên sẽ có huyết hải thâm cừu gì, nhưng dựa theo tính cách của Trần Trường Sinh thì người có thể tính kế với Trần Trường Sinh hoàn toàn không có khả năng sống sót.



Đây sẽ là Thiên Đạo chi Tử thứ nhất chết?

u Dương đột nhiên có chút chờ mong.

Cửa phòng Trần Trường Sinh chậm rãi mở ra, cả người Trần Trường Sinh mặc đạo bào màu tím bước ra.

Khiến u Dương kinh ngạc chính là lần này Trần Trường Sinh lại lộ mặt thật đi gặp người khác!

Chính hắn cũng không thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai này.

Dưới là đạo bào màu tím thêu mây xanh màu trắng, trênlà khuôn mặt cực kỳ anh tuấn nở nụ cười nhàn nhạt.

Dù sao mị lực cao tới 9 điểm, vẻ ngoài này thực sự là một cực phẩm.

Nhưng khi Trần Trường Sinh cười lại toát ra một cảm giác u ám lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.

“Được rồi, đừng cười nữa, người cười sẽ hoảng!” u Dương khoát tay với Trần Trường Sinh, chán ghét nói.

“Trần sư huynh thật đẹp trai, ta đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Trần sư huynh đẹp trai như vậy!” Hai mắt của Hồ Đồ Đồ đầy sao nhìn Trần Trường Sinh.

“Ách? Kết Đan tầng chín?” Bạch Phi Vũ cũng nhảy từ trên cây xuống, có chút hứng thú nhìn Trần Trường Sinh.

Đây có phải là sức mạnh thực sự của Tam sư huynh hắn không?

Ẩn giấu thật sâu, đến mức chính hắn cũng không nhận ra.

Trần Trường Sinh hít sâu một hơi, chuẩn bị lâu như vậy, hắn nhất định phải gϊếŧ chết ma đầu Tổ Uyên kia!

Dòng thời gian sau này có thay đổi hay không đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của Trần Trường Sinh nữa.

Chỉ duy nhất Tổ Uyên là người có huyết hải thâm cừu với hắn!

Trần Trường Sinh lấy từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, trong ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lùng.

Tiếng chuông tập trung trên Thanh Vân phong lại vang lên lần nữa, theo tiếng chuông vang lên, u Dương phủi phủi tay nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem Trường Sinh làm thế nào làm thịt tên kia trong cuộc thi đấu tông môn.”

Lúc này, trên Thanh Vân phong lượn lờ mây tiên, giọng nói tiên nhân cũng kéo dài.

Đám đông rộn ràng khiến Thanh Vân phong thanh tịnh ban đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.

Các đệ tử nội môn của Thanh Vân tông chia thành hai bên đứng trên bậc đá.

Tất cả mọi người đi về phía đỉnh Thanh Vân phong.

Mỗi ngọn núi đều có một vị trí cố định, khi mọi người từ Tiểu Sơn phong đến hội trường, bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của các những người khác trong Thanh Vân tông.

Trong Thanh Vân tông vẫn luôn đồn đại rằng quái vật đều đến từ Tiểu Sơn phong!

Mà đệ tử trên Tiểu Sơn phong thần bí dị thường, ngày thường hoàn toàn không nhìn thấy.

Lần duy nhất bọn họ biểu diễn là hai năm trước, khi một đệ tử Tiểu Sơn phong đeo kiếm xông lên Vấn Kiếm phong.

Trong lúc đấu kiếm pháp, hàng trăm đệ tử của Vấn Kiếm phong đã bị tên đệ tử này đánh tơi tả.

Một người một kiếm lật tung toàn bộ Vấn Kiếm phong, từ đó tạo nên tiếng tăm Tiểu Sơn phong lừng lẫy.

Nghe nói ngoài hắn ra, trên Tiểu Sơn phong còn có ba người nữa!



Đáng sợ như vậy sao!

So với đệ tử chưởng môn Lăng Phong, hắn quả thực mạnh hơn rất nhiều!

Mà khi Bạch Phi Vũ ra sân đã thu hút ánh mắt của tất cả phụ nữ có mặt ở đây.

Toàn thân màu trắng, khí chất ôn nhuận như ngọc cùng với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta chìm đắm trong đó.

Toàn thân Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen đứng cầm kiếm trong tay, kiếm ý hung hãn chảy khắp người khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

Trần Trường Sinh mặc đạo bào màu tím, đeo mặt nạ, khắp người toát ra vẻ thần bí cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Hồ Đồ Đồ mặc một chiếc váy lụa hoa văn, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh nhìn xung quanh, xinh đẹp đáng yêu khiến mọi người yêu thích.

Mỗi người đều khiến người khác chú ý, mỗi người đều tùy tiện trở thành tâm điểm của thế giới.

So sánh như vậy thì u Dương lộ ra bình thường, mặc một chiếc đạo bào trông hơi bình thường, có khuôn mặt của một Luyện Khí Kỳ bình thường mà thôi.

Nhưng khi u Dương tùy tiện đặt mông ngồi giữa đám người óng ánh như ngôi sao sáng kia, giơ hai chân bắt chéo, dáng vẻ phóng khoáng không trói buộc, ánh mắt mọi người lại cảm thấy hài hòa khác thường.

“Thanh Vân tông thật đúng là rất nhiều nhân tài!” Các đại trưởng lão tông môn đứng trên khán đài cũng nhìn về phía Tiểu Sơn phong, trong lòng không khỏi thở dài một hơi nói.

Tiểu Sơn phong đã khiến cho mặt mũi của Thanh Vân tông nhảy vọt, khuôn mặt của Động Hư Tử cười như nở hoa.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn vẫn luôn muốn đám người trên Tiểu Sơn phong lộ mặt, những đồ đệ được Hồ Vân thu nhận này thực sự quá giỏi rồi!

Giờ lành đã đến!

Động Hử Tử ho khan một tiếng, đi tới trước sân khấu lớn tiếng nói: “Cuộc thi đấu tông môn của Thanh Vân tông chính thức bắt đầu, trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng minh!”

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, lúc đầu rõ ràng là ban ngày nhưng lại xuất hiện một vầng trăng tròn mờ nhạt.

Một tiếng rồng ngâm lớn vang vọng đất trời, theo sau tiếng rồng ngâm là một tiếng chim hót cao vυ"t cũng đồng thời vang lên.

Một con Thanh Long dài hơn mười mấy mét uốn lượn bay lên trời, theo sau là một con Chu Tước đỏ rực toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa.

Lập tức gây nên một tràng kinh ngạc thốt lên.

Từ Thanh Long và Chu Tước thấy được uy thế hàng thật giá thật của Thần thú!

Trong Thanh Vân tông thật sự có Chân Long và Chu Tước!

Chu Tước bay về phía mặt trời, ngẩng đầu hót vang, mặc dù uy thế Thần thú còn non nớt nhưng vẫn khiến vạn thú phải cúi đầu như cũ.

Con Thanh Long lao thẳng về phía vầng trăng tròn xuất hiện lờ mờ kia, in bóng con Thanh Long to lớn lên trên mặt trăng tròn.

Mặt trăng mờ nhạt lúc đầu cũng trở nên rõ ràng hơn!

“Tiêu Phong bị Đổng Hư Tử mượn chỉ vì màn này sao? Nhưng mà xem ra hiệu quả cũng không tồi đâu!” Vừa vểnh chân bắt chéo, u Dương vừa ngẩng đầu nhìn dị tượng trên bầu trời, hài lòng thầm nghĩ.

Nhật nguyệt cùng trời, long phượng cùng vang lên!

Thiên địa dị tượng, Thần thú xuất thế, một tác phẩm lớn như vậy, ngay cả mấy trưởng lão các thánh địa khác cũng đều kinh ngạc, không nói nên lời.

Khi cuộc thi đấu tông môn vừa mới bắt đầu, bầu không khí đã được đẩy lên cao trào nhất!