Chương 37: Người này rất kỳ quái

Hứa Đan Dương vẫn kiên trì lễ phép, đối với Bạch Nhược Thâm nói hẹn gặp lại.

Bạch Nhược Thâm vươn cánh tay thon dài, ngăn cản Hứa Đan Dương.

Tuy rằng Bạch Nhược Thâm không quá cường tráng, nhưng vóc dáng hắn vốn đã cao hơn Hứa Đan Dương một cái đầu, diện mạo lại mỹ mạo hiếm thấy, nhưng nụ cười lúc nào cũng nhợt nhạt, cho người đối diện cảm giác từ trên cao nhìn xuống, đem Hứa Đan Dương vây khốn trong đó.

Hứa Đan Dương bất giác nhíu mày.

Cũng may, Bạch Nhược Thâm rất mau liền tránh ra, hắn hơi cong lưng, tận lực ra vẻ thân thiết,

“Xin hỏi văn phòng phụ trách sinh hoạt ở đâu?”

Hứa Đan Dương nghiêng đầu, duỗi tay chỉ lên phía trên.

Cái biển có mấy chữ to đùng viết “Văn phòng phụ trách sinh hoạt” treo trước mặt Bạch Nhược Thâm.

Hai má Bạch Nhược Thâm nháy mắt biến hồng.

Hứa Đan Dương lắc lắc đầu, người này kỳ lạ thật,

Nếu đã giúp đỡ hắn xong, hiện tại chắc có thể đi rồi nhỉ?

Chính là Bạch Nhược Thâm vẫn cứ không có ý cho cô rời đi, tay hắn run run nắm lấy cánh tay Hứa Đan Dương.

Cô đặc biệt khó hiểu, cái tên lang băm này đã là một người đàn ông trưởng thành, như thế nào còn giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi lên văn phòng.

Cô đành phải quay lại, lại lần nữa bồi hắn đi vào.

Trước mặt giáo viên phụ đạo Bạch Nhược Thâm đã bình thường hơn rất nhiều, rốt cuộc giống một bác sĩ chân chính.

Giọng nói của hắn rất êm tai, giống gió mùa hạ nhẹ thổi bên bờ biển, giống như ngón tay nhẹ nhàng khuấy đảo mặt nước yên bình.

Bất quá, điều đặc biệt khiến Hứa Đan Dương kích động là nội dung trong lời nói của hắn.

“....Cho nên hiện tại căn nhà kia không có người ở, phiền anh thông báo cho học sinh.”

Thì ra gần bệnh viện còn có ký túc xá trống, những căn hộ đó là cấp cho học sinh bị bệnh, cần bác sĩ chiều cố thường xuyên có thể cư trú ở đó.

Phòng có rất nhiều, nên có thể cung cấp cho các học sinh bình thường.

Bất quá, bệnh viện ở vị trí hẻo lánh, gần ký túc xá cũng không có phương tiện di chuyển, rất ít học sinh sẽ lựa chọn nơi đó.

Nhưng đối với Hứa Đan Dương mà nói, có thể dọn ra khỏi ký túc xá hiện tại là quá tốt rồi.

Khoảng cách có xa một chút, cô có thể chạy vội đi học.

“Muốn đăng ký túc xá đó có thể hay không là trực tiếp xin?”

Giáo viên bị Hứa Đan Dương làm giật mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Thâm.

Bạch Nhược Thâm gật gật đầu, ôn nhu nói: “Theo quy định học viện, có thể.”

Hứa Đan Dương lập tức nhào tới bàn, hai mắt sáng bừng nhìn thẳng giáo viên “Thầy, em muốn xin.”

Giáo viên sinh hoạt miễn cưỡng cười, “....Tốt.”

Sắc trời tối dần, Hứa Đan Dương ôm giấy đổi phòng ngủ mới, nhảy chân sáo.

Bạch Nhược Thâm theo sát phía sau, bước bước lớn để đuổi kịp cô.

“Trò có muốn đi xem qua không?” Bạch Nhược Thâm hỏi

Hứa Đan Dương vội vàng trả lời: “Không cần, mai tôi sẽ trực tiếp dọn qua.”

Cô khẳng định phải dọn đi, xem hay không cũng sẽ không thay đổi gì, sự tình đã phát triển đến như thế này, cho dù an bài cho cô ở ký túc xá đã xảy ra án mạng, cô cũng vẫn sẽ dọn đến.

“Học viện này chưa từng phát sinh án mạng...” Bạch Nhược Thâm nhỏ giọng nói.

....Hắn là có thuật đọc tâm sao!

Hứa Đan Dương cảnh giác mà kéo giãn khoảng cách cùng Bạch Nhược Thâm

“Ngài vì cái gì còn đi theo em...Bệnh viện không ở bên này...”

Bị Hứa Đan Dương nhìn như thế, Bạch Nhược Thâm cảm thấy không quá thoải mái.

Lần trước rõ ràng cô không có như thế này.

Hắn cũng chả làm cái gì...Cảnh tượng lần đầu gặp mặt hiện lên, cái tai trắng nõn lặng lẽ biến hồng, thân thể lập tức khô nóng, không khí cũng tựa như hóa thành nước.

Nếu ngày đó không nhìn thấy mặt dây chuyền.

Thật không biết hắn đã làm cái gì.