Chương 36: Là lang băm

Mặt trời lên cao, không khí cũng theo đó ấm dần.

Hứa Đan Dương bởi vì nóng bức mà tỉnh, sau đó vội vọt vào phòng tắm.

Cô không thể tin được mà xốc quần đùi lên, thấy chất lỏng nhão dính dính tẩm ướt vải dệt giữa quần, huyệt khẩu còn đang run rẩy phun ra dịch trắng đυ.c, cảm giác ướŧ áŧ theo bên trong đùi kéo dài xuống.

Đây chính là quần Phùng Dực nha!

Là do giường Phùng Dực quá thoải mái sao? Cô như thế nào lại có thể mộng xuân, nội dung còn càng ngày càng quá đáng!

Sau khi âm thầm quyết định đêm nay sẽ không ngủ, Hứa Đan Dương nhanh chóng tắm, rồi đem quần Phùng Dực cho cô mượn giặt sạch.

Khi cô ra ngoài, vừa lúc Phùng Dực chạy bộ buổi sáng trở về, mướt mát mồ hôi, tóc đen buông xõa, gương mặt trắng nõn phiếm hồng.

Hắn chỉ đơn giản cùng Hứa Đan Dương nói chào buổi sáng, cầm lấy quần áo đi về phía nhà tắm.

Hứa Đan Dương vội vàng nhường đường, trong nháy mắt khi hai người đi ngang qua nhau, Hứa Đan Dương nhìn sợi tóc đen dính bên mắt Phùng Dực.

Đôi mắt màu đen của hắn thế nhưng còn có ánh vàng, khó trách ngày thường thoạt nhìn đều cao ngạo.

Cô vẫn luôn cho rằng đôi mắt của hắn là màu đen.

Buổi sáng đi học, ND vẫn như cũ không có xuất hiện, Hứa Đan Dương nhẹ nhàng thở ra, nốt hôm nay cô có thể dọn sang ký túc xá mới, mối quan hệ của cô cùng ND, đợi cô dọn đi rồi lại tính tiếp.

Không có người quấy rầy, đi học, ăn cơm, huấn luyện, thời gian trôi qua thực sự rất nhanh.

Bất quá hôm nay Phùng Dực có chút kỳ quái, hắn tựa hộ luôn tránh cùng cô đối diện, vừa vặn bởi vì chuyện sáng nay, Hứa Đan Dương đối mặt với Phùng Dực cũng thập phần xấu hổ, Phùng Dực trốn tránh cô ngược lại là chuyện tốt.

Sau khi huấn luyện kết thúc, Hứa Đan Dương tìm giáo viên phụ trách sinh hoạt dò hỏi về việc sắp xếp ký túc xá mới.

Trạng thái của Phùng Dực không tốt, bị huấn luyện giữ lại luyện thêm.

Lần trước giáo viên còn vô cùng nhiệt tình, hôm nay nhìn thấy Hứa Đan Dương lại vô cùng lạnh nhạt, né tránh ánh mắt của cô, máy móc mà nói: “Học viện tạm thời không còn phòng, không cách nào đáp ứng yêu cầu của trò.”

Hứa Đan Dương sửng sốt, truy vấn: “Tại sao lại không còn phòng vậy ạ? Gần đây cũng không có tân sinh viên nhập học?”

Học viện Bạch Âu rất lớn, ký túc xá cho học sinh có rất nhiều tòa, đã có trường hợp học sinh đơn phương muốn đổi phòng ngủ, nhưng chưa từng bị từ chối.

Như thế nào đến cô lại bị cự tuyệt?

Giáo viên phụ trách sinh hoạt nghiêng người, cầm lấy một tập văn kiện không biết là gì đọc, hướng Hứa Đan Dương vẫy tay, “Không có chính là không có, kỳ thật vấn đề của em không nghiêm trọng, lại kiên trì thêm một thời gian đi...”

Như thế nào là không nghiêm trọng?

Hứa Đan Dương trong lòng sốt ruột, nhưng thái độ của giáo viên lại thay đổi nhiều như vậy, tựa như bị lên dây cót, trong miệng lặp đi lặp lại, chỉ biết nói “Không có biện pháp”, ‘không có phòng”.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Hứa Đan Dương ngồi xổm trước cửa văn phòng.

Chẳng lẽ thật sự muốn sau khi nói ra những lời tàn nhẫn lại xám xịt mà dọn về?rệ

“Em ở chỗ này làm gì?”

Thanh âm ôn hòa dễ nghe, còn có chút quen thuộc.

Ánh mặt trời lúc chạng vạng rơi trên mái tóc màu lam nhạt, tựa như một bức tranh đẹp, sóng nước lóng lánh mặt biển.

“....Là lang băm a.”

“Cái gì....?” Nụ cười ôn nhu của Bạch Nhược Thâm đình trệ, hoài nghi chính mình nghe nhầm.

Cô bị BUL hạ dược thời gian lâu như thế, cái tên lang băm này lại nói không có việc gì, không phải lang băm thì là cái gì.

Cô hiện tại nhìn thấy mấy người họ Bạch liền có chút chán ghét, ai biết hắn có quan hệ cùng BUL hay không.

“Khụ, khụ” Hứa Đan Dương đứng lên, không tình nguyện mà cùng Bạch Nhược Thâm chào hỏi một cái, “Em không có việc gì, hiện tại sẽ đi.”

Ai cũng có thể nhìn thấy ý cự tuyệt từ Hứa Đan Dương, cô hoàn toàn không muốn cùng hắn nói nhiều, Bạch Nhược Thâm tươi cười tràn ra khóe môi.