Chương 31: Muốn đến ký túc xá của tôi không?

Hứa Đan Dương chắc chắn sẽ không nhắc đến việc mình bị Bạch Uẩn Lễ hạ dược, bị hắn đùa bỡn đến chết đi sống lại.

Cô cũng không thể nói cho Phùng Dục, bạn cùng phòng là kiểu người thích con gái, lại còn có đã cùng cô phát sinh quan hệ thể xác.

Nếu đáp ứng Nguyên Duyên, cô sẽ không tùy tiện đem giới tính thật của Nguyên Duyên tiết lộ cho người khác.

Cô cũng sẽ không làm vẻ mặt thiếu nữ vô tội đòi đổi ký túc xá, cô nhất định sẽ nỗ lực khuyên bảo thầy, để Nguyên Duyên ở một mình trong ký túc xá.

Hứa Đan Dương tránh nặng tìm nhẹ, nói với Phùng Dục cô và bạn cùng phòng nảy sinh mâu thuẫn, vì vậy muốn đổi ký túc xá mới.

Nhìn gương mặt chân thành của cô, Phùng Dục ngay lập tức tin, anh vén tóc mái lên, lông mi dài mảnh rung động, “Đi thôi, tôi đi cùng cậu.” Hứa Đan Dương tưởng nói như vậy sẽ được đi, nhưng hôm nay khó chơi Phùng Dục.

Không phải đi cao lãnh lộ tuyến sao!

Chậm chút nữa là thầy sẽ tan làm, Hứa Đan Dương đành phải đi cùng Phùng Dục.

Sau khi nghe lý do đổi ký túc xá của Hứa Đan Dương, có chút do dự nói: “Một phòng có mâu thuẫn trường sẽ ưu tiên hòa giải, em thật sự không cần hỗ trợ sao?”

Hứa Đan Dương dùng sức lắc đầu, kiên định nói: “Em chỉ hy vọng đổi ký túc xá mới. Bạn cùng phòng hôi nách quá nghiêm trọng, tiếng ngáy như tiếng sấm, cho dù thay ai vào ở chung, cuối cùng vẫn sẽ xin dọn đi.”

“Cho nên khi em dọn đi rồi, không cần tìm người khác dọn đi vào. Việc này không chỉ vì người khác, cũng là vì giữ lòng tự trọng cho bạn ấy.”

Khi trao đổi xong thầy thấy lời nói cô chân thành, không những chỉ lo cho bản thân, còn vì người khác mà suy xét, thầy gật gật đầu, “Tôi đồng ý cho em đổi phòng khác, nhưng việc này cũng cần bên trên phê duyệt, vì vậy em ba ngày sau mới có thể dọn đi.”

Hứa Đan Dương sự tin tưởng đối với Nguyên Duyên đã không còn, cô biết Nguyên Duyên rất thông minh, cũng đặc biệt am hiểu suy nghĩ của cô, Đan Dương sợ nếu tiếp tục ở chung, nhất định sẽ bị Nguyên Duyên làm cho thay đổi.

Kết quả, hồ đồ cùng bạn chung phòng làm ra loại chuyện ma quỷ.

Hứa Đan Dương thử hỏi: “Trong học viện có ký túc xá trống không? Em một ngày cũng chờ không nổi nữa rồi......”

Giáo viên lòng đầy áy náy liên tục lắc đầu.

Hứa Đan Dương đành phải nghĩ cách khác.

“Thư viện có thể ở qua đêm không?” Hứa Đan Dương nỉ non ra tiếng.

“Có lẽ là không” Phùng Dục dừng một chút, trả lời.

Tuy không tin chuyện Hứa Đan Dương vì bạn cùng phòng ngáy ngủ, hôi nách mà dọn đi, nhưng chuyện con gái hắn không tiện để tâm đến.

Hứa Đan Dương xoa xoa tóc, cô đã quên Phùng Dục đi theo phía sau, “Tôi chỉ thuận miệng nói......”

Thư viện đi không được.

Nếu cô xin huấn luyện viên, ở lại chỗ tập ba ngày thì sao?

“Ân......” Phùng Dục rũ xuống mảnh dài lông mi, mắt trái giác hạ nho nhỏ lệ chí bị che giấu ở bóng ma, “Nếu không có chỗ nào, có muốn đến ký túc xá của tôi không?”

Anh ngẩng đầu, làm ra vẻ kiên định.

“Cái gì?” Hứa Đan Dương ngẩn ngơ “Tôi lại nói ra?”

Phùng Dục tiếng thầm.

Cuối cùng mê võng trở thành hư không.

“Ân, cậu tự nói. Ký túc xá của tôi là phòng dành cho 2 người, nhưng chỉ có mình tôi ở. Cậu có thể dọn đến ở tạm. Nếu cậu không an tâm, tôi sẽ đi ở nhờ phòng khác, để lại chỗ cho cậu.”

Hứa Đan Dương ban đầu cảm thấy không ổn, vừa mới quyết định dọn khỏi phòng Nguyên Duyên, đã tới phòng Phùng Dục ngủ?

Nhưng ba ngày này cô sẽ ở đâu? Còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?

Phùng Dục rất được hoan nghênh, nhưng anh là người lạnh lùng, chưa từng thân thiết với con gái, cũng không có nhiều mối quan hệ với con gái.

Kiểu người đó lại sẵn sàng dâng phòng ngủ của mình cho người khác.

Hứa Đan Dương nghĩ không ra lý do cự tuyệt.