Chương 30: Chúng ta tuyệt giao

“Cơ thể tôi thay đổi là do cậu hạ dược sao?”

Hứa Đan Dương mở hai mắt, Nguyên Duyên và Bạch Uẩn Lễ sửng sốt.

Nguyên Duyên trong lòng mơ hồ, rõ ràng đã thôi miên cô, tại sao cô có thể tỉnh lại......Cô đã nghe được bao nhiêu rồi?

Nguyên Duyên gượng cười, “Đan Dương......”

“Cậu câm miệng. Để hắn trả lời.” Hứa Đan Dương chưa từng lạnh lùng như thế, Nguyên Duyên thoáng chốc lạnh cả người, tâm trí dâng lên khủng hoảng.

Nguyên Duyên lập tức bị dọa thành như vậy, đối diện cơn thịnh nộ của Hứa Đan Dương Bạch Uẩn Lễ chân tay luống cuống, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch.

“Học tỷ, tôi......”

Vừa quát lớn khiến cô thức tỉnh sau thôi miên, hiện tại lại ấp úng nói không rõ.

Hắn đúng là loại người hai mặt.

“Trả lời tôi, có hay không.”

Cô nói từng chữ một.

Cô lần này nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, Bạch Uẩn Lễ biết không có cách nào tiếp tục che giấu.

“Là...... Chính là tôi!”

“Hư,” Hứa Đan Dương đưa ngón trỏ để ở môi, cô chậm rãi lắc đầu, “Mặt khác đều không quan trọng.”

Bạch Uẩn Lễ hai chân mất đi sức lực, quỳ rạp xuống đất, Hứa Đan Dương đẩy Nguyên Duyên ra, đi đến trước mặt Bạch Uẩn Lễ, ngồi xổm xuống.

“Cậu vẫn luôn gạt tôi.”

“Tôi trong mắt cậu là đứa ngốc dễ dàng đùa giỡn sao?”

“Bạch Uẩn Lễ, chúng ta tuyệt giao. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Hứa Đan Dương nói xong lập tức quay đầu đi, hoàn toàn không cho Bạch Uẩn Lễ cơ hội giải thích.

Bạch Uẩn Lễ không chút hy vọng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vừa rồi còn bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, bị Đan Dương nói mấy câu đã biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết, Nguyên Duyên vốn tưởng rằng hắn là loại “Đại thù đến báo”, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ như thế cũng có chút muốn khóc, thậm chí còn có ý trách Đan Dương.

Có lẽ là không thể tin được Đan Dương còn có khía cạnh kiên quyết, có thể Đan Dương về sau cũng đối xử với mình tuyệt tình như vậy, Nguyên Duyên có khả năng là không sống nổi......

Hứa Đan Dương ngày thường Phật hệ tùy tính, làm người mơ mơ màng màng, một khi nóng giận, đầu liền sẽ bốc khói, hành xử khác xa mọi ngày.

Chuyện hôm nay bại lộ không đúng thời điểm!

Cô tỉnh dậy quá muộn, chỉ nghe được Bạch Uẩn Lễ thừa nhận hạ dược.

Còn có nhiều việc chưa hiểu rõ.

Bạch Uẩn Lễ đã mai danh ẩn tích một thời gian, tại sao hôm nay lại tới tìm cô, còn đặc biệt trùng hợp gặp được cô cùng Nguyên Duyên ở với nhau!

Bạch Uẩn Lễ cùng Nguyên Duyên, đến tột cùng đều nói chút cái gì, bọn họ rốt cuộc đối nàng làm cái gì?

Hứa Đan Dương hạ quyết tâm, sau buổi thi tiếp sức, lập tức đi xin đổi ký túc xá.

Cô tới Bạch Âu là muốn hưởng thụ bình thản nhàn nhã của trường, điều này không cho phép kẻ nào phá hư!

Phùng Dục cảm thấy Hứa Đan Dương tâm trạng không tốt, ngày thường cơ thể cô thả lỏng, khi chạy tựa như muốn theo gió bay đi, hôm nay khúc cua của cô không chắc chắn, động tác nhiều điểm thô cứng, không tập trung sức lực vào trận đấu.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này trạng thái thi đấu của Hứa Đan Dương thường xuyên không tốt, nhưng hôm nay là nghiêm trọng nhất, trước đó vài ngày khi cô tới huấn luyện, cùng lắm chỉ là hơi lười biếng, hôm nay lại có chút giận dỗi.

Sau trận đấu, Phùng Dục lập tức hỏi, “Hôm nay cậu bị sao vậy?”

Hứa Đan Dương sốt ruột đi xin đổi ký túc xá, vốn định trả lời Phùng Dục qua loa, Phùng Dục cố tình không buông tha, từng bước từng bước tìm ra kẻ hở.

Hứa Đan Dương đành phải nói ra.