Chương 22: Cô hiểu điều đó

Hứa Đan Dương có được những ngày tuyệt vời kể từ khi rời đảo, Bạch Uẩn Lễ cũng không tới tìm cô.

Ngoài Bạch Uẩn Lễ, Nguyên Duyên cũng có điều khác lạ, rõ ràng không bị bệnh, lại thường xuyên xin nghỉ bệnh, ở trong ký túc xá ngủ miên man, nhớ lúc trước còn nói phải chăm chỉ học tập, Hứa Đan Dương không biết rốt cuộc là chăm chỉ làm gì.

Đại hội thể thao ở học viện sắp đến, cô không có thời gian cũng như sức lực để đánh giá người khác. Hứa Đan Dương là học sinh chuyên thể thao, đại hội thể thuộc diện bắt buộc tham gia. Cô phải có thành tích thật tốt mới mong nghĩ đến học bổng của kỳ sau.

Trước đây khi huấn luyện cô đều đặc biệt nghiêm túc, đến thân thể xảy ra vấn đề, bất quá không quan hệ, tuy rằng như cũ không biết nguyên nhân, chính là thân thể của cô rõ ràng khỏe.

Hứa Đan Dương khôi phục tiết tấu trước kia, đi học, huấn luyện, ngủ. Trong lúc ở phòng điền kinh tràng phụ cận nhìn quá giống bóng dáng Bạch Uẩn Lễ, nhưng hắn k có lý do gì để lẫn tránh cô, có lẽ là nhìn nhầm.

Tập xong buổi chạy nước rút, Hứa Đan Dương ngồi nghỉ ngơi ở khu uống nước, tay luôn giữ lấy chai nước, bỗng nhìn thấy một người ngoài dự liệu.

“Là đến tập luyện cho đại hội sao?”

Không phải anh ta không cần tham gia sao?

Hứa Đan Dương ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Gia, anh trước sau như một, luôn cười rất ôn nhu.

“Là......” Có lẽ do chưa uống đủ nước, cổ họng cô vẫn khát khô , “Tại sao anh lại ở đây?”

“Hội học sinh có việc đi ngang qua sân điền kinh, anh đoán em có thể ở đây, nên đến xem thử.” Liễu Thanh Gia đáp.

Xem mình? Xem mình làm cái gì?

Hứa Đan Dương không thể hiểu cũng không dám hỏi anh, hoảng loạn gật gật đầu. Mồ hôi tiết ra, có một giọt từ đùi chảy ra quần đùi, theo mạch máu chảy xuống vớ bên trong.

Liễu Thanh Gia thu hồi tầm mắt, chớp chớp mắt: “Đại hội thể thao lần này cố lên nha, anh sẽ trở về xem em thi đấu.”

Hứa Đan Dương không nghĩ anh sẽ nói vậy, không cầm được mà tròn hai mắt, đối diện đôi mắt khí sắc lãnh đạm, kia rõ ràng ánh mắt ôn nhu, không biết vì cái gì, Hứa Đan Dương lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“...... Cảm ơn anh.” Cô hàm hồ nói.

Phó hội trưởng Liễu Thanh Gia là người bận rộn, trò chuyện không lâu liền rời đi.

Liễu Thanh Gia đi rồi, buổi huấn luyện cũng kết thúc, Phùng Dục đi vào đột ngột hỏi Hứa Đan Dương: “Cậu quen hắn hả?”

Phùng Dục đến thì thấy cô cùng Liễu Thanh Gia nói chuyện, hội trưởng Hội Học Sinh mọi người đều biết, hắn hẳn là hỏi bọn họ có hay không quan hệ cá nhân.

Hứa Đan Dương không biết mối quan hệ của họ là gì, gặp mặt hai lần, không thể tính là bạn bè, nhưng nói là người xa lạ cũng không đúng.

“Không tính là quen biết.” Hứa Đan Dương cảm thấy nói như vậy tương đối chính xác.

Phùng Dục nghe xong, sắc mặt liền thả lỏng.

“Cậu tốt nhất...... Cách hắn xa một chút.”

Hứa Đan Dương cảm thấy có lẽ nghe lầm, Phùng Dục là người không thích xen vào chuyện của người khác. Dường như đoán được ý nghĩ của cô, hắn lặp lại một lần nữa: “Cách hắn xa một chút.”

Vì cái gì?

Hứa Đan Dương lộ vẻ nghi vấn, nhưng Phùng Dục như không muốn trả lời cô, nói xong liền rời đi.

Mặc kệ, dù sao cô cùng Liễu Thanh Gia cũng không thân.

Hứa Đan Dương trở lại ký túc xá, Nguyên Duyên đang không khỏe.

Nguyên Duyên nằm trên giường Hứa Đan Dương, ôm chặt chăn Hứa Đan Dương, sắc mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi.

Hứa Đan Dương sờ thử, quá nóng.

“Cậu bị sốt, để tôi đi kêu bác sĩ đến......”

Cô xoay người rời đi, bị Nguyên Duyên kéo lại, ngã lên giường.

Sao Nguyên Duyên lại có thể mạnh như vậy?

“Đừng......” Nguyên Duyên ghé vào sau lưng Hứa Đan Dương, đôi tay đem cô vào trong lòng ngực, “Đan Dương cậu là thuốc của tôi......”

Hứa Đan Dương tầm nhìn quay cuồng, mấy ngày không nhìn kỹ, khuôn mặt Nguyên Duyên đột nhiên góc cạnh rõ ràng lên, son phấn, đầu tóc đều không che giấu được vẻ ngoài sắc sảo ấy.

Cậu ta kéo tay Hứa Đan Dương, chậm rãi tiến tới giữa hai chân, váy ngủ phía dưới chỗ lạnh chỗ nóng, Hứa Đan Dương sắc mặt đại biến.

Cô hiểu điều đó.

…………………………